Quyển 3 - Chương 128: Hải sinh minh nguyệt (Thượng)
Chiến Thần Đà
29/05/2016
- Ta thay xong rồi!
Tàng Tử Đan giọng nói như chim hót lanh lảnh vang lên. Y phục Tinh Hồn để cho nàng thay vào có màu xanh lam, dáng người Tinh Hồn cũng không quá cao lớn, thế nên Tàng Tử Đan thay vào lại rất hợp. Tuy rằng là y phục của nam nhân, thế nhưng khi nàng mặc vào vẫn không làm giảm đi vẻ khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương của nàng.
Một bộ lam y đơn giản, mái tóc đen dài cũng chỉ dùng một cây trâm trong suốt có gắn ba viên trân châu nhẹ nhàng lay động trong từng cử động. Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ chốn cửu thiên cực kỳ kinh tâm động phách, phối hợp với dáng người yểu điệu, quả thực khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải động lòng.
Tinh Hồn xoay người lại nhìn, vẻ đẹp của Tàng Tử Đan còn mang theo vài phần tinh nghịch của thiếu nữ mới lớn, khiến cho hắn có cảm giác nàng rất giống với Tô Hân Nhi. Nhớ lại khi lần đầu tiên Tinh Hồn và Tô Hân Nhi gặp nhau, lúc đó là khi bên một bờ hồ nhỏ trong rừng. Thời gian cũng trôi qua nhanh thật, chớp mắt mọi thứ đã thay đổi, một sự thay đổi đến đáng sợ.
Nhìn thấy Tình Hồn bỗng nhiên đờ người ra, tuy rằng ánh mắt chính là đang nhìn Tàng Tử Đan, nhưng tâm tư lại bay bổng ở phương trời nào. Tàng Tử Đan dường như cũng nhận ra điều này, liền gọi hắn lớn hơn:
- Dạ Quân ca ca, ngươi làm sao thế?
Tinh Hồn ngay lập tức bừng tỉnh, những mộng tưởng xa xăm cũng theo đó mà tan đi. Ho khan vài cái, sau đó đáp:
- Ta không sao.
Sau đó hắn tiến gần tới chỗ nàng, bỗng nhiên cầm lấy tay trái của Tàng Tử Đan. Tàng Tử Đan giật mình, khuôn mặt bất chợt lại đỏ lên, nhưng cũng không còn phản ứng nào khác. Chỉ nghe Tinh Hồn từ từ nói:
- Tu vi của nàng còn kém, chưa thể phát huy sức mạnh tiềm ẩn của vòng Ẩm Ngọc này. Địa ngục tháp này nguy cơ trùng trùng, không phải lúc nào ta cũng có thể bảo vệ cho nàng được. Bây giờ ta sẽ tạo vài tầng cấm chế, khi nàng gặp nguy hiểm thì kích hoạt nó, vòng Ẩm Ngọc sẽ bảo vệ nàng.
Vừa nói, Tinh Hồn tả thủ vừa đánh mấy cái thủ ấn vào vòng Ẩm Ngọc. Sau lại dạy cho Tàng Tử Đan khẩu quyết, sau này nếu như gặp chuyện thì niệm chú, kết giới từ vòng Ẩm Ngọc sẽ tự động xuất hiện để bảo vệ nàng.
Cuối cùng, Tinh Hồn lấy ra một kiện pháp bảo khác, tên gọi là Viêm dương châu. Phẩm cấp của Viêm dương châu tuy rằng không bằng vòng Ẩm Ngọc mà Tàng Tử Đan đang đeo trên tay, chỉ là một kiện Thiên cấp trung giai. Viêm dương châu cũng là pháp bảo mà Tinh Hồn đoạt được từ trong Càn khôn trạc trong cuộc chiến ở Di vong chi địa.
Giống như vòng Ẩm Ngọc, Viêm dương châu này đã được Tinh Hồn phá bỏ cấm chế, luyện chế lại một lần, thế nên khi đem tặng cho người khác thì không sợ bị nhận ra lai lịch. Viêm dương châu này, chỉ cần truyền nguyên lực vào sẽ triệu ta Viêm dương chân hỏa, cũng là một loại dị hỏa có phẩm cấp rất cao, đương nhiên khi so sánh với Thuần dương chi hỏa thì chỉ là đom đóm với ánh trăng.
Ngoài ra, Viêm dương châu này còn có tác dụng giúp cho chủ nhân không bị hàn khí xâm nhập, hiện tại lại rất thích hợp để cho Tàng Tử Đan sử dụng. Thế nên Tinh Hồn liền tặng cho nàng, nói:
- Đây là Viêm dương châu, nàng giữ nó trong người sẽ không bị nhiễm hàn khí.
Tàng Tử Đan do dự một lúc, sau đó mới nhận lấy Viêm dương châu từ tay Tinh Hồn. Vừa chạm vào Viêm dương châu, chỉ thấy một luồng dương khí từ tay truyền vào cơ thể, chạy khắp các ngõ ngách, khiến cho thân thể rất thoải mái.
Đôi mắt đẹp nhìn Viêm dương châu đang nằm gọn trong bàn tay, một màu đỏ như lửa cháy rất long lanh và rất đẹp. Vòng Ẩm Ngọc rồi đến Viêm dương châu, đã hai lần Tinh Hồn tặng đồ cho nàng. Một cảm giác lạ bất giác nổi lên, chính là nàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì. Nàng chỉ cảm thấy, người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt rất anh tuấn, và khiến cho nàng có cảm giác an toàn.
- Bây giờ chúng ta tiếp tục tìm Truyền tống trận để đi lên tầng thứ tư.
Tinh Hồn giải trừ toàn bộ cấm chế. Không còn cấm chế ngăn cản, từng cơn gió lạnh lại rít lên, thổi vào hai người. Cả hai người Tinh Hồn và Tàng Tử Đan, một người có Thuần dương chi hỏa vô thượng bảo vệ, người kia thì được Viêm dương ngọc xuất ra Viêm dương chân hỏa kháng lại hàn khí, thế nên hàn khí tầng thứ ba Hàn băng ngục này bây giờ hoàn toàn không cản trở hai người được nữa.
Bỗng ngay lúc đó, một tiếng gào rú gầm lên, một thân ảnh trắng xóa khổng lồ xuất hiện, đôi mắt rất to màu đen, ở giữa con mắt có một đường rãnh chạy dọc rực sáng như ngọn đèn, bộ lông một màu trắng xóa tuyệt đẹp, cái đuôi rất dài hiện lên một vẻ cao quý. Nó cao khoảng năm trăm mét, bốn chân khỏe mạnh, hung uy nổi lên.
Đây là một đầu Thiên tuyết miêu, yêu thú cấp Yêu chân sơ kỳ. Thiên tuyết miêu này có thể khiến cho võ giả dưới Chân thần cảnh khiếp sợ, nhưng đối với Tinh Hồn thì… bỗng Tinh Hồn trong đầu nảy ra một ý định. Chỉ nghe Thiên tuyết miêu giọng nói uy dũng, quát:
- Nhân loại, hôm nay gặp bổn đại gia chính là vận đen của các ngươi. Tốt nhất là đừng chống cự, nếu không thì bổn đại gia sẽ khiến các ngươi đau khổ. Hắc hắc hắc…
Dưới hung uy của Thiên tuyết miêu, thế nhưng dù là ngay cả Tàng Tử Đan chỉ là võ giả Thiên thần cảnh sơ kỳ cũng không tỏ ra một nét sợ hãi. Điều này chính là nhờ uy áp của Tinh Hồn tỏa ra, hoàn toàn gạt bỏ đi hung uy của Thiên tuyết miêu. Tàng Tử Đan ngửa đầu nhìn Thiên tuyết miêu, đôi mắt đẹp chợt trở nên long lanh, toàn bộ hình ảnh Thiên tuyết miêu đều in vào đôi mắt bồ câu của nàng.
Bỗng Tàng Tử Đan giọng như chim hót vang lên, lọt vào tai người khác lại vô cùng dễ thương:
- Dạ Quân ca ca, đầu Thiên tuyết miêu này dễ thương quá!
Tinh Hồn khóe miệng nở nụ cười, quay sang nhìn Tàng Tử Đan, hỏi:
- Nàng có thích nó không?
Tàng Tử Đan gật đầu lia lịa, vẫn cái giọng nói lanh lảnh ấy:
- Rất thích! Rất thích!
- Thích là được rồi. Vậy để ta khiến cho trở thành sủng vật của nàng.
Giọng nói tuy không to, nhưng vừa đủ để Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu nghe được. Chỉ thấy Thiên tuyết miêu kia đôi mắt như muốn bốc lửa, nanh vuốt nhe ra, hung uy bạo tăng, nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn, gầm lên giận dữ:
- Nhân loại to gan, dám ăn nói với bổn đại gia như vậy. Để xem bổn đại gia đánh ngươi thành đầu heo như thế nào.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Nửa giờ sau, trên đại băng nguyên rộng lớn, từng làn gió lạnh buốt vẫn thổi nhẹ qua, mang đến cảm giác tê tái tâm hồn. Bỗng nhiên một sinh vật lớn màu trắng xuất hiện, đang chạy hướng về phía trước, tốc độ tuy không nhanh, nhưng với vóc dáng khổng lồ của nó, mỗi lần phóng người cũng xa mấy trăm mét. Sinh vật màu trắng như tuyết tuyệt đẹp ấy, không ngờ lại chính là Yêu chân sơ kỳ ma thú Thiên tuyết miêu.
Chỉ thấy khuôn mặt nó rất thê thảm, trên đầu lại nổi lên mấy cục u, phần nào khiến cho vẻ đẹp cao quý giảm bớt. Ngồi phía trên đỉnh đầu là một thiếu niên trẻ tuổi vận hắc y, dung nhan tuy rằng không xuất chúng, thế nhưng lại tỏa ra một cỗ khí thế bất phàm. Đầu đội mũ quang, mái tóc trắng và hai lọn tóc mai dài phất phơ theo gió, càng làm tăng thêm vẻ thần bí khó lường.
Phía sau lưng lại là một cô gái mặc y phục màu trắng, nhìn kỹ thì không phải là y phục của nữ nhân, nhưng không vì thế mà vẻ đẹp của nàng bị lu mờ, mà lại càng làm nổi bật nó lên. Nàng nằm trên lưng Thiên tuyết miêu, cứ lăn qua lăn lại, vô cùng tinh nghịch, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người này, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn và Tàng Tử Đan. Thiên tuyết miêu này, nửa giờ trước đã bị Tinh Hồn thu phục, trở thành sủng vật của Tàng Tử Đan. Nhìn cái bộ dạng thê thảm của Thiên tuyết miêu, có lẽ đã ăn không ít trái đắng từ Tinh Hồn.
Như vầy cũng đã coi là nhẹ lắm rồi, nếu không phải đã nương tay, thì bây giờ có lẽ nó còn thê thảm hơn gấp mấy lần. Thực lực chân chính của Tinh Hồn có thể cùng với cường giả Thần đế cảnh hậu kỳ tranh phong, một tiểu yêu thú cấp Yêu chân như Thiên tuyết miêu há có thể bì được với Tinh Hồn.
Và chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bị Tinh Hồn xuất trên dưới chục quyền, ngay lập tức Thiên tuyết miêu biết mình chạm phải một đại võ giả tu vi cao cường, trong lòng thầm hối hận không thôi. Nhưng đáng tiếc, trên đời này làm gì có bán thuốc hối hận chứ.
Nằm trên lưng Thiên tuyết miêu, Tàng Tử Đan sau một hồi đùa giỡn, giọng cười trong trẻo vang lên không ngớt, sau đó mới nói với Tinh Hồn:
- Dạ Quân ca ca, bộ lông của Thiên tuyết miêu thật là mềm mại, lăn qua lăn lại vẫn cảm thấy rất tuyệt.
Tinh Hồn nhìn nàng mỉm cười, giọng nói ôn hòa đáp:
- Thiên tuyết miêu là Miêu tộc biến dị, so với những Miêu tộc khác thì cao quý hơn rất nhiều. Hơn nữa thực lực cũng rất cao, yêu thú cùng giai khó có thể tranh phong cùng.
Nghe Tinh Hồn đang khe mình trước mặt Tàng Tử Đan, tuy rằng ăn không ít đau khổ dưới tay Tinh Hồn, nhưng lúc này nghe hắn nói thế, cái đầu của nó lại ngẩn cao lên, vẻ mặt đắc ý nói:
- Đây là đương nhiên. Bổn đại gia ta chính là tôn quý nhất, ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Đại băng nguyên này, nơi nào bổn đại gia ta đi qua, thì bọn khác đều phải cúi đầu nhường đường.
Cái bộ dạng đắc ý của nó khiến cho Tinh Hồn và Tàng Tử Đan bật cười. Tinh Hồn vỗ vỗ cái đầu nó, nói:
- Tiểu miêu ngươi cũng mạnh miệng thật.
Vừa mới được tâng bốc lên, thế nhưng vừa nhìn thấy Tinh Hồn thì sự hưng phấn tuột xuống không phanh. Trong lòng thầm chửi mắng “Nếu như không bắt gặp tên yêu nghiệt như ngươi, thì miêu gia ta đâu phải khổ thế này.” Nhưng chỉ dừng lại ở mức chửi thẩm thôi, miệng vẫn phải cố nặn ra nụ cười. Chứ không thì cái tên yêu nghiệt lại tẩn cho một trận mềm xương thì khổ.
Tàng Tử Đan giọng nói như chim hót lanh lảnh vang lên. Y phục Tinh Hồn để cho nàng thay vào có màu xanh lam, dáng người Tinh Hồn cũng không quá cao lớn, thế nên Tàng Tử Đan thay vào lại rất hợp. Tuy rằng là y phục của nam nhân, thế nhưng khi nàng mặc vào vẫn không làm giảm đi vẻ khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương của nàng.
Một bộ lam y đơn giản, mái tóc đen dài cũng chỉ dùng một cây trâm trong suốt có gắn ba viên trân châu nhẹ nhàng lay động trong từng cử động. Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ chốn cửu thiên cực kỳ kinh tâm động phách, phối hợp với dáng người yểu điệu, quả thực khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải động lòng.
Tinh Hồn xoay người lại nhìn, vẻ đẹp của Tàng Tử Đan còn mang theo vài phần tinh nghịch của thiếu nữ mới lớn, khiến cho hắn có cảm giác nàng rất giống với Tô Hân Nhi. Nhớ lại khi lần đầu tiên Tinh Hồn và Tô Hân Nhi gặp nhau, lúc đó là khi bên một bờ hồ nhỏ trong rừng. Thời gian cũng trôi qua nhanh thật, chớp mắt mọi thứ đã thay đổi, một sự thay đổi đến đáng sợ.
Nhìn thấy Tình Hồn bỗng nhiên đờ người ra, tuy rằng ánh mắt chính là đang nhìn Tàng Tử Đan, nhưng tâm tư lại bay bổng ở phương trời nào. Tàng Tử Đan dường như cũng nhận ra điều này, liền gọi hắn lớn hơn:
- Dạ Quân ca ca, ngươi làm sao thế?
Tinh Hồn ngay lập tức bừng tỉnh, những mộng tưởng xa xăm cũng theo đó mà tan đi. Ho khan vài cái, sau đó đáp:
- Ta không sao.
Sau đó hắn tiến gần tới chỗ nàng, bỗng nhiên cầm lấy tay trái của Tàng Tử Đan. Tàng Tử Đan giật mình, khuôn mặt bất chợt lại đỏ lên, nhưng cũng không còn phản ứng nào khác. Chỉ nghe Tinh Hồn từ từ nói:
- Tu vi của nàng còn kém, chưa thể phát huy sức mạnh tiềm ẩn của vòng Ẩm Ngọc này. Địa ngục tháp này nguy cơ trùng trùng, không phải lúc nào ta cũng có thể bảo vệ cho nàng được. Bây giờ ta sẽ tạo vài tầng cấm chế, khi nàng gặp nguy hiểm thì kích hoạt nó, vòng Ẩm Ngọc sẽ bảo vệ nàng.
Vừa nói, Tinh Hồn tả thủ vừa đánh mấy cái thủ ấn vào vòng Ẩm Ngọc. Sau lại dạy cho Tàng Tử Đan khẩu quyết, sau này nếu như gặp chuyện thì niệm chú, kết giới từ vòng Ẩm Ngọc sẽ tự động xuất hiện để bảo vệ nàng.
Cuối cùng, Tinh Hồn lấy ra một kiện pháp bảo khác, tên gọi là Viêm dương châu. Phẩm cấp của Viêm dương châu tuy rằng không bằng vòng Ẩm Ngọc mà Tàng Tử Đan đang đeo trên tay, chỉ là một kiện Thiên cấp trung giai. Viêm dương châu cũng là pháp bảo mà Tinh Hồn đoạt được từ trong Càn khôn trạc trong cuộc chiến ở Di vong chi địa.
Giống như vòng Ẩm Ngọc, Viêm dương châu này đã được Tinh Hồn phá bỏ cấm chế, luyện chế lại một lần, thế nên khi đem tặng cho người khác thì không sợ bị nhận ra lai lịch. Viêm dương châu này, chỉ cần truyền nguyên lực vào sẽ triệu ta Viêm dương chân hỏa, cũng là một loại dị hỏa có phẩm cấp rất cao, đương nhiên khi so sánh với Thuần dương chi hỏa thì chỉ là đom đóm với ánh trăng.
Ngoài ra, Viêm dương châu này còn có tác dụng giúp cho chủ nhân không bị hàn khí xâm nhập, hiện tại lại rất thích hợp để cho Tàng Tử Đan sử dụng. Thế nên Tinh Hồn liền tặng cho nàng, nói:
- Đây là Viêm dương châu, nàng giữ nó trong người sẽ không bị nhiễm hàn khí.
Tàng Tử Đan do dự một lúc, sau đó mới nhận lấy Viêm dương châu từ tay Tinh Hồn. Vừa chạm vào Viêm dương châu, chỉ thấy một luồng dương khí từ tay truyền vào cơ thể, chạy khắp các ngõ ngách, khiến cho thân thể rất thoải mái.
Đôi mắt đẹp nhìn Viêm dương châu đang nằm gọn trong bàn tay, một màu đỏ như lửa cháy rất long lanh và rất đẹp. Vòng Ẩm Ngọc rồi đến Viêm dương châu, đã hai lần Tinh Hồn tặng đồ cho nàng. Một cảm giác lạ bất giác nổi lên, chính là nàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì. Nàng chỉ cảm thấy, người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt rất anh tuấn, và khiến cho nàng có cảm giác an toàn.
- Bây giờ chúng ta tiếp tục tìm Truyền tống trận để đi lên tầng thứ tư.
Tinh Hồn giải trừ toàn bộ cấm chế. Không còn cấm chế ngăn cản, từng cơn gió lạnh lại rít lên, thổi vào hai người. Cả hai người Tinh Hồn và Tàng Tử Đan, một người có Thuần dương chi hỏa vô thượng bảo vệ, người kia thì được Viêm dương ngọc xuất ra Viêm dương chân hỏa kháng lại hàn khí, thế nên hàn khí tầng thứ ba Hàn băng ngục này bây giờ hoàn toàn không cản trở hai người được nữa.
Bỗng ngay lúc đó, một tiếng gào rú gầm lên, một thân ảnh trắng xóa khổng lồ xuất hiện, đôi mắt rất to màu đen, ở giữa con mắt có một đường rãnh chạy dọc rực sáng như ngọn đèn, bộ lông một màu trắng xóa tuyệt đẹp, cái đuôi rất dài hiện lên một vẻ cao quý. Nó cao khoảng năm trăm mét, bốn chân khỏe mạnh, hung uy nổi lên.
Đây là một đầu Thiên tuyết miêu, yêu thú cấp Yêu chân sơ kỳ. Thiên tuyết miêu này có thể khiến cho võ giả dưới Chân thần cảnh khiếp sợ, nhưng đối với Tinh Hồn thì… bỗng Tinh Hồn trong đầu nảy ra một ý định. Chỉ nghe Thiên tuyết miêu giọng nói uy dũng, quát:
- Nhân loại, hôm nay gặp bổn đại gia chính là vận đen của các ngươi. Tốt nhất là đừng chống cự, nếu không thì bổn đại gia sẽ khiến các ngươi đau khổ. Hắc hắc hắc…
Dưới hung uy của Thiên tuyết miêu, thế nhưng dù là ngay cả Tàng Tử Đan chỉ là võ giả Thiên thần cảnh sơ kỳ cũng không tỏ ra một nét sợ hãi. Điều này chính là nhờ uy áp của Tinh Hồn tỏa ra, hoàn toàn gạt bỏ đi hung uy của Thiên tuyết miêu. Tàng Tử Đan ngửa đầu nhìn Thiên tuyết miêu, đôi mắt đẹp chợt trở nên long lanh, toàn bộ hình ảnh Thiên tuyết miêu đều in vào đôi mắt bồ câu của nàng.
Bỗng Tàng Tử Đan giọng như chim hót vang lên, lọt vào tai người khác lại vô cùng dễ thương:
- Dạ Quân ca ca, đầu Thiên tuyết miêu này dễ thương quá!
Tinh Hồn khóe miệng nở nụ cười, quay sang nhìn Tàng Tử Đan, hỏi:
- Nàng có thích nó không?
Tàng Tử Đan gật đầu lia lịa, vẫn cái giọng nói lanh lảnh ấy:
- Rất thích! Rất thích!
- Thích là được rồi. Vậy để ta khiến cho trở thành sủng vật của nàng.
Giọng nói tuy không to, nhưng vừa đủ để Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu nghe được. Chỉ thấy Thiên tuyết miêu kia đôi mắt như muốn bốc lửa, nanh vuốt nhe ra, hung uy bạo tăng, nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn, gầm lên giận dữ:
- Nhân loại to gan, dám ăn nói với bổn đại gia như vậy. Để xem bổn đại gia đánh ngươi thành đầu heo như thế nào.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Nửa giờ sau, trên đại băng nguyên rộng lớn, từng làn gió lạnh buốt vẫn thổi nhẹ qua, mang đến cảm giác tê tái tâm hồn. Bỗng nhiên một sinh vật lớn màu trắng xuất hiện, đang chạy hướng về phía trước, tốc độ tuy không nhanh, nhưng với vóc dáng khổng lồ của nó, mỗi lần phóng người cũng xa mấy trăm mét. Sinh vật màu trắng như tuyết tuyệt đẹp ấy, không ngờ lại chính là Yêu chân sơ kỳ ma thú Thiên tuyết miêu.
Chỉ thấy khuôn mặt nó rất thê thảm, trên đầu lại nổi lên mấy cục u, phần nào khiến cho vẻ đẹp cao quý giảm bớt. Ngồi phía trên đỉnh đầu là một thiếu niên trẻ tuổi vận hắc y, dung nhan tuy rằng không xuất chúng, thế nhưng lại tỏa ra một cỗ khí thế bất phàm. Đầu đội mũ quang, mái tóc trắng và hai lọn tóc mai dài phất phơ theo gió, càng làm tăng thêm vẻ thần bí khó lường.
Phía sau lưng lại là một cô gái mặc y phục màu trắng, nhìn kỹ thì không phải là y phục của nữ nhân, nhưng không vì thế mà vẻ đẹp của nàng bị lu mờ, mà lại càng làm nổi bật nó lên. Nàng nằm trên lưng Thiên tuyết miêu, cứ lăn qua lăn lại, vô cùng tinh nghịch, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người này, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn và Tàng Tử Đan. Thiên tuyết miêu này, nửa giờ trước đã bị Tinh Hồn thu phục, trở thành sủng vật của Tàng Tử Đan. Nhìn cái bộ dạng thê thảm của Thiên tuyết miêu, có lẽ đã ăn không ít trái đắng từ Tinh Hồn.
Như vầy cũng đã coi là nhẹ lắm rồi, nếu không phải đã nương tay, thì bây giờ có lẽ nó còn thê thảm hơn gấp mấy lần. Thực lực chân chính của Tinh Hồn có thể cùng với cường giả Thần đế cảnh hậu kỳ tranh phong, một tiểu yêu thú cấp Yêu chân như Thiên tuyết miêu há có thể bì được với Tinh Hồn.
Và chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bị Tinh Hồn xuất trên dưới chục quyền, ngay lập tức Thiên tuyết miêu biết mình chạm phải một đại võ giả tu vi cao cường, trong lòng thầm hối hận không thôi. Nhưng đáng tiếc, trên đời này làm gì có bán thuốc hối hận chứ.
Nằm trên lưng Thiên tuyết miêu, Tàng Tử Đan sau một hồi đùa giỡn, giọng cười trong trẻo vang lên không ngớt, sau đó mới nói với Tinh Hồn:
- Dạ Quân ca ca, bộ lông của Thiên tuyết miêu thật là mềm mại, lăn qua lăn lại vẫn cảm thấy rất tuyệt.
Tinh Hồn nhìn nàng mỉm cười, giọng nói ôn hòa đáp:
- Thiên tuyết miêu là Miêu tộc biến dị, so với những Miêu tộc khác thì cao quý hơn rất nhiều. Hơn nữa thực lực cũng rất cao, yêu thú cùng giai khó có thể tranh phong cùng.
Nghe Tinh Hồn đang khe mình trước mặt Tàng Tử Đan, tuy rằng ăn không ít đau khổ dưới tay Tinh Hồn, nhưng lúc này nghe hắn nói thế, cái đầu của nó lại ngẩn cao lên, vẻ mặt đắc ý nói:
- Đây là đương nhiên. Bổn đại gia ta chính là tôn quý nhất, ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Đại băng nguyên này, nơi nào bổn đại gia ta đi qua, thì bọn khác đều phải cúi đầu nhường đường.
Cái bộ dạng đắc ý của nó khiến cho Tinh Hồn và Tàng Tử Đan bật cười. Tinh Hồn vỗ vỗ cái đầu nó, nói:
- Tiểu miêu ngươi cũng mạnh miệng thật.
Vừa mới được tâng bốc lên, thế nhưng vừa nhìn thấy Tinh Hồn thì sự hưng phấn tuột xuống không phanh. Trong lòng thầm chửi mắng “Nếu như không bắt gặp tên yêu nghiệt như ngươi, thì miêu gia ta đâu phải khổ thế này.” Nhưng chỉ dừng lại ở mức chửi thẩm thôi, miệng vẫn phải cố nặn ra nụ cười. Chứ không thì cái tên yêu nghiệt lại tẩn cho một trận mềm xương thì khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.