Quyển 3 - Chương 126: Hoàng hoàng thiên uy (Trung)
Chiến Thần Đà
25/05/2016
Tinh Hồn có thể cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại đang chảy trong
huyết mạch, hiện tại quả thực muốn tìm một đối thủ chiến đấu một hồi.
Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ đột phá Hợp đạo kỳ, chính là vượt qua
Nguyên thần kỳ, chạm đến Đấu thần kỳ trong truyền thuyết Huyền Thiên
giới.
Cho dù là ở Tu chân giới hay Huyền Thiên giới, tốc độ tu luyện của Tinh Hồn chính là nhanh nhất, đỉnh phong nhất, không một kẻ nào có thể bì kịp. Sẽ sớm thôi, Huyền Thiên giới sẽ thay đổi.
Trở lại hiện tại, Tinh Hồn áp chế lại hưng phấn trong lòng, sau đó đáp xuống mặt đất. Hỏa hồn hoa đã không còn Li hỏa ma ngưu trấn giữ, Tinh Hồn nhanh chóng thu lại. Thân thể Li hỏa ma ngưu đều là báu vật cả, Tinh Hồn thu lại yêu đan, sừng, đuôi và một phần thịt, còn lại thì đều bỏ.
Tài liệu luyện chế thuốc giải đã đủ, Tinh Hồn dùng niệm lực lấy ra Phục long cổ đỉnh. Sau khi bày ra vài tầng cấm chế, Tinh Hồn liền bắt đầu việc luyện đan. Phục long cổ đỉnh trước mặt, Tinh Hồn ném vào đó Hỏa hồn hoa vừa mới thu được, sau đó triệu ra Thuần dương chi hỏa nung nóng Phục long cổ đỉnh.
Nửa khắc sau, Hỏa hồn hoa sau khi được bài trừ tạp chất, hóa thành linh dịch màu đỏ óng ánh như ánh lửa. Tinh Hồn lại ném vào đó yêu đan của Ngân giáp ma ngư, viên yêu đan màu bạc rơi vào Phục long cổ đỉnh, Tinh Hồn tiếp tục dùng Thuần dương chi hỏa luyện hóa yêu đan. Sau nửa khắc, yêu đan biến thành một cỗ linh dịch màu bạc, cuối cùng Tinh Hồn cho máu của Ngân giáp ma ngư vào. Được Thuần dương chi hỏa luyện hóa, tạp chất được bài trừ, máu của Ngân giáp ma ngư liền biến thành một cỗ linh dịch tinh thuần.
Tinh Hồn thay đổi pháp ấn, ba cỗ linh dịch màu đỏ, bạc và xanh hòa trộn vào nhau. Sau một khắc, chỉ thấy Phục long cổ đỉnh rực sáng lên, một viên linh đan màu lục bay ra khỏi Phục long cổ đỉnh, Tinh Hồn dùng niệm lực, thu linh đan vào tay.
Lập tức chạy tới chỗ Tàng Tử Đan đang nằm, hiện tại nhìn sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, so với khi còn ở tầng thứ nhất Tử thi ngục thì tệ hơn rất nhiều. Tinh Hồn đưa viên linh đan vào miệng của nàng, giúp nàng nuốt vào. Sau đó đặt một tay lên đan điền, một tay lên ngực, nguyên lực vận chuyển giúp Tàng Tử Đan hấp thu linh lực.
Chỉ thấy sắc mặt Tàng Tử Đan hồng hào trở lại, hơi thở đều dần. Đã thành công giải độc giúp nàng, nếu như không phải là Tinh Hồn mà là một người khác, có lẽ bây giờ tử thần đã cướp đi sinh mệnh của Tàng Tử Đan rồi.
Tàng Tử Đan đôi mắt từ từ mở ra, chỉ thấy trước mặt mình là một thiếu niên trẻ tuổi nhìn rất quen. Có lẽ bởi vì sức khỏe chưa phục hồi nên Tàng Tử Đan chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cứ lâng lâng như đang trên mây.
Bỗng Tàng Tử Đan cảm nhận được, nơi phía ngực và đan điền bị một bàn tay chạm vào, khuôn mặt bỗng đỏ lên, hét toáng lên một tiếng:
- Á, tiểu tặc vô sỉ, dám động vào thân thể bổn tiểu thư.
Không hiểu sức lực từ đâu, Tinh Hồn có lẽ cũng bởi vì bất ngờ nên bị nàng vung một chưởng vào ngực, ngã nhào về phía sau. Tàng Tử Đan đứng dậy, chợt nhận ra bản thân chỉ đang khoác tạm một chiếc áo choàng bên ngoài, còn bên trong thì… hoàn toàn không có một thứ nội y nào cả.
Tình huống gì đây? Trong khoảng khắc, đầu óc nàng trở nên bấn loạn, từ nhỏ đến giờ, Tàng Tử Đan chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ một nam nhân nào cả. Nhưng hôm nay, tên tặc phỉ kia lại… đôi mắt đẹp bỗng nhiên ứa hai dòng lên, hét lên:
- Tên vô sỉ, ta liều mạng với ngươi…
Bỗng nhiên nàng bay thẳng tới chỗ Tinh Hồn, nguyên lực vận chuyển, chỉ thấy song thủ hóa thành trảo, trong không trung xuất hiện một cái cự chưởng lớn, bốn phía hiện ra từng đoàn lam quang, vô số khí cuồng lãnh bạo, trảo ấn chưa hạ xuống nhưng khí kình khiến cho không gian bốn phía vặn vẹo, như tùy thời muốn xé rách.
Trong đầu Tàng Tử Đan hiện giờ chỉ có một ý nghĩ, chính là đánh Tinh Hồn thành đầu heo. Nhưng Tinh Hồn là ai chứ, chính là tu sĩ Độ kiếp kỳ thập nhất trọng, tồn tại song song với cường giả Thần đế hậu kỳ, một nho nhỏ Thiên thần cảnh sơ kỳ như Tàng Tử Đan há có thể tổn thương được hắn.
Vừa này là bởi vì bất ngờ nên mới té nhào về phía sau. Còn hiện tại thì khác rồi. Tinh Hồn thân thủ như quỷ mị, chớp mắt xuất hiện trước mặt nàng, song thủ khóa lại hai tay của Tàng Tử Đan, khiến cho nàng ngã xuống đất, còn hắn thì nằm ở phía trên.
Chỉ thấy Tinh Hồn sắc mặt lãnh đạm, mày kiếm nhíu lại, hỏi:
- Nàng đang làm cái quái gì thế?
Giọng nói này dường như nghe quen quen. Tàng Tử Đan định thần lại tâm trí, chợt nhận ra nam tử trước mặt chính là người nàng đã gặp lúc mới tiến vào Tử vong chi địa, tên là Dạ Quân. Thanh âm trong như tiếng chim hót, đôi mắt mở tròn, dường như vô cùng bất ngờ:
- Dạ Quân… là ngươi?
Dạ Quân chính là tên mà Tinh Hồn dùng để xưng hô với người khác. Tinh Hồn nhãn thần lăng lẹ, nói:
- Không phải ta thì còn ai vào đây. Làm ơn nhớ lại lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Tinh Hồn nhắc nhở, đầu óc nàng chợt trở nên minh mẫn. Tàng Tử Đan liền nhớ ra, sau khi đi vào Địa ngục tháp, gặp quỷ mị Tà Phong thì tiến vào tầng thứ nhất Tử thi ngục. Chẳng ngờ vừa tiến vào thì bị một đàn Huyết nhãn điêu tấn công, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Vừa thoát được thì gặp nhân ngư kỳ lạ, bị bọn chúng truy sát, Chu Ân và một số đồng môn bị chúng giết chết, còn bản thân dù có vòng Ẩm Ngọc bảo hộ, nhưng bởi tu vi còn kém nên không phát huy được công dụng của vòng Ẩm Ngọc. Bởi vì Ngân giáp ma ngư quá đông, cuối cùng rơi vào tay chúng. Còn mọi chuyện sau đó, chính là lúc Tinh Hồn một thân một kiếm lao vào tế đàn giải cứu nàng thì nàng hoàn toàn không nhớ.
Bỗng nhiên lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo khô khốc vang lên:
- Hai người các ngươi còn định giữ tư thế đó đến khi nào đây?
Tinh Hồn và Tàng Tử Đan giật mình. Từ nãy đến giờ, Tinh Hồn vẫn đang nằm trên người Tàng Tử Đan, khóa chặt hai tay hai chân nàng lại, khiến cho nàng không thể cử động. Còn Tinh Hồn thì đương nhiên cũng nhận ra, ngay lập tức đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác. Tàng Tử Đan thì sắc mặt đỏ ửng lên, chính là đang xấu hổ.
Tinh Hồn áp chế cảm xúc trong lòng lại, sau đó mới nhìn quỷ mị Tà Phong, hỏi:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Chỉ thấy quỷ mị tà Phong cười lạnh một tiếng, tiếu ý nói:
- Bổn tọa có mặt ở khắp nơi trong Địa ngục tháp này. Khi ngươi đến gần Truyền tống trận thì đương nhiên sẽ gặp mặt bổn tọa rồi. Hắc hắc, mà nhờ vậy mới xem một màn kịch hay đến vậy. Ài, biết thế bổn tọa im lặng cho rồi, lên tiếng chi không biết.
Tuy rằng không thể nhìn thấy được khuôn mặt, biểu cảm của quỷ mị Tà Phong, thế nhưng từ trong lời nói của lão ta vẫn nhận ra được, lão ta đang trêu chọc hai người Tinh Hồn và Tàng Tử Đan. Tinh Hồn là nam nhân, đương nhiên không để ý quá nhiều đến những lời này. Nhưng Tàng Tử Đan thân là nữ tử, nghe vậy trong lòng bỗng giật thót, mặt đỏ như quả gất, lắp ba lắp bắp nói:
- Tiền bối… người chớ nói bậy…
- Hắc hắc, nha đầu thối ngươi thú vị thật, lão phu…
Quỷ mị Tà Phong lời nói trêu chọc, định phá Tàng Tử Đan thêm một lúc nữa thì bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, tựa hồ bị nhốt trong ngục băng vậy. Đôi mắt liếc sang nhìn Tinh Hồn thì thấy hắn đang trừng mắt nhìn mình, sát khí ẩn hiện. Quỷ mị Tà Phong đương nhiên không sợ Tinh Hồn, thế nhưng không hiểu vì sao lại từ bỏ chọc ghẹo Tàng Tử Đang. Tả thủ nâng lên, chỉ thấy trên tay có một cái vòng ngọc bích rất đẹp, ném qua chỗ Tàng Tử Đan nói:
- Nha đầu thối, thứ này tặng cho ngươi.
Tàng Tử Đan vội bắt lấy vòng ngọc mà quỷ mị Tà Phong ném qua. Cái vòng đó chính là vòng Ẩm Ngọc mà lần trước Tinh Hồn tặng cho nàng. Nhìn thấy vòng ngọc, trong lòng nàng chợt nổi lên một cảm giác vui mừng. Tinh Hồn thì lúc này cũng mới nhận ra, trên tay Tàng Tử Đan không có vòng Ẩm Ngọc.
Khi cứu Tàng Tử Đan trên tế đàn, bởi vì tình huống gấp gáp nên không để ý quá nhiều. Thậm chí Tinh Hồn còn bỏ lại chín người khác cũng bị treo trên thiết trụ như Tàng Tử Đan mà chạy vào Truyền tống trận thông với tầng thứ hai Minh hỏa ngục để tìm Hỏa hồn hoa giúp Tàng Tử Đan giải độc.
Thấy nàng vui mừng như vậy, bỗng Tinh Hồn nở ra một nụ cười ấm áp. Cảm giác thế này, từ lâu đã không còn xuất hiện đối với hắn nữa, có lẽ là từ lúc đó. Tàng Tử Đan áp chế vui mừng, vội quay sang cúi đầu cảm tạ:
- Đa tạ tiền bối.
Quỷ mị tà phong vẫn giọng cười khô khốc, xua tay ý bảo là chuyện nên làm. Sau đó mới quay sang Tinh Hồn. Lúc này quỷ mị Tà Phong tâm tình trở nên nghiêm túc. Lại nói trong Địa ngục tháp này, chỉ có hai kẻ mà Tà Phong không muốn trêu chọc, người thứ nhất chính là Tinh Hồn, còn người thứ hai, chính là Trịnh Thần Không.
Quỷ mị Tà Phong nhìn Tinh Hồn một hồi, bỗng ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, quái dị nói:
- Thật không ngờ chỉ một lúc không gặp, tu vi ngươi lại tiến thêm một tầng. Ngươi và tên đó, thiên phú đúng là thuộc hàng yêu nghiệt mà.
“Tên đó”, Tinh Hồn mày kiếm bỗng nhíu lại. Tuy chưa tiếp xúc với quỷ mị Tà Phong nhiều, nhưng Tinh Hồn biết được gã ta rất thích chơi khăm, xỉa xói người khác. Nhưng không ngờ gã ta lại đánh giá cao một người khác nữa ngoài hắn. Trong đầu Tinh Hồn hiện lên một cái tên, có điều vẫn một xác nhận lại, nghiêm túc hỏi:
- Có phải người mà ngươi nói, thân mặt long bào, khôi ngô tuấn tú, tu vi, thiên phú cao cường, khí thế bất phàm, tên là Trịnh Thần Không đúng không?
Cho dù là ở Tu chân giới hay Huyền Thiên giới, tốc độ tu luyện của Tinh Hồn chính là nhanh nhất, đỉnh phong nhất, không một kẻ nào có thể bì kịp. Sẽ sớm thôi, Huyền Thiên giới sẽ thay đổi.
Trở lại hiện tại, Tinh Hồn áp chế lại hưng phấn trong lòng, sau đó đáp xuống mặt đất. Hỏa hồn hoa đã không còn Li hỏa ma ngưu trấn giữ, Tinh Hồn nhanh chóng thu lại. Thân thể Li hỏa ma ngưu đều là báu vật cả, Tinh Hồn thu lại yêu đan, sừng, đuôi và một phần thịt, còn lại thì đều bỏ.
Tài liệu luyện chế thuốc giải đã đủ, Tinh Hồn dùng niệm lực lấy ra Phục long cổ đỉnh. Sau khi bày ra vài tầng cấm chế, Tinh Hồn liền bắt đầu việc luyện đan. Phục long cổ đỉnh trước mặt, Tinh Hồn ném vào đó Hỏa hồn hoa vừa mới thu được, sau đó triệu ra Thuần dương chi hỏa nung nóng Phục long cổ đỉnh.
Nửa khắc sau, Hỏa hồn hoa sau khi được bài trừ tạp chất, hóa thành linh dịch màu đỏ óng ánh như ánh lửa. Tinh Hồn lại ném vào đó yêu đan của Ngân giáp ma ngư, viên yêu đan màu bạc rơi vào Phục long cổ đỉnh, Tinh Hồn tiếp tục dùng Thuần dương chi hỏa luyện hóa yêu đan. Sau nửa khắc, yêu đan biến thành một cỗ linh dịch màu bạc, cuối cùng Tinh Hồn cho máu của Ngân giáp ma ngư vào. Được Thuần dương chi hỏa luyện hóa, tạp chất được bài trừ, máu của Ngân giáp ma ngư liền biến thành một cỗ linh dịch tinh thuần.
Tinh Hồn thay đổi pháp ấn, ba cỗ linh dịch màu đỏ, bạc và xanh hòa trộn vào nhau. Sau một khắc, chỉ thấy Phục long cổ đỉnh rực sáng lên, một viên linh đan màu lục bay ra khỏi Phục long cổ đỉnh, Tinh Hồn dùng niệm lực, thu linh đan vào tay.
Lập tức chạy tới chỗ Tàng Tử Đan đang nằm, hiện tại nhìn sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, so với khi còn ở tầng thứ nhất Tử thi ngục thì tệ hơn rất nhiều. Tinh Hồn đưa viên linh đan vào miệng của nàng, giúp nàng nuốt vào. Sau đó đặt một tay lên đan điền, một tay lên ngực, nguyên lực vận chuyển giúp Tàng Tử Đan hấp thu linh lực.
Chỉ thấy sắc mặt Tàng Tử Đan hồng hào trở lại, hơi thở đều dần. Đã thành công giải độc giúp nàng, nếu như không phải là Tinh Hồn mà là một người khác, có lẽ bây giờ tử thần đã cướp đi sinh mệnh của Tàng Tử Đan rồi.
Tàng Tử Đan đôi mắt từ từ mở ra, chỉ thấy trước mặt mình là một thiếu niên trẻ tuổi nhìn rất quen. Có lẽ bởi vì sức khỏe chưa phục hồi nên Tàng Tử Đan chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cứ lâng lâng như đang trên mây.
Bỗng Tàng Tử Đan cảm nhận được, nơi phía ngực và đan điền bị một bàn tay chạm vào, khuôn mặt bỗng đỏ lên, hét toáng lên một tiếng:
- Á, tiểu tặc vô sỉ, dám động vào thân thể bổn tiểu thư.
Không hiểu sức lực từ đâu, Tinh Hồn có lẽ cũng bởi vì bất ngờ nên bị nàng vung một chưởng vào ngực, ngã nhào về phía sau. Tàng Tử Đan đứng dậy, chợt nhận ra bản thân chỉ đang khoác tạm một chiếc áo choàng bên ngoài, còn bên trong thì… hoàn toàn không có một thứ nội y nào cả.
Tình huống gì đây? Trong khoảng khắc, đầu óc nàng trở nên bấn loạn, từ nhỏ đến giờ, Tàng Tử Đan chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ một nam nhân nào cả. Nhưng hôm nay, tên tặc phỉ kia lại… đôi mắt đẹp bỗng nhiên ứa hai dòng lên, hét lên:
- Tên vô sỉ, ta liều mạng với ngươi…
Bỗng nhiên nàng bay thẳng tới chỗ Tinh Hồn, nguyên lực vận chuyển, chỉ thấy song thủ hóa thành trảo, trong không trung xuất hiện một cái cự chưởng lớn, bốn phía hiện ra từng đoàn lam quang, vô số khí cuồng lãnh bạo, trảo ấn chưa hạ xuống nhưng khí kình khiến cho không gian bốn phía vặn vẹo, như tùy thời muốn xé rách.
Trong đầu Tàng Tử Đan hiện giờ chỉ có một ý nghĩ, chính là đánh Tinh Hồn thành đầu heo. Nhưng Tinh Hồn là ai chứ, chính là tu sĩ Độ kiếp kỳ thập nhất trọng, tồn tại song song với cường giả Thần đế hậu kỳ, một nho nhỏ Thiên thần cảnh sơ kỳ như Tàng Tử Đan há có thể tổn thương được hắn.
Vừa này là bởi vì bất ngờ nên mới té nhào về phía sau. Còn hiện tại thì khác rồi. Tinh Hồn thân thủ như quỷ mị, chớp mắt xuất hiện trước mặt nàng, song thủ khóa lại hai tay của Tàng Tử Đan, khiến cho nàng ngã xuống đất, còn hắn thì nằm ở phía trên.
Chỉ thấy Tinh Hồn sắc mặt lãnh đạm, mày kiếm nhíu lại, hỏi:
- Nàng đang làm cái quái gì thế?
Giọng nói này dường như nghe quen quen. Tàng Tử Đan định thần lại tâm trí, chợt nhận ra nam tử trước mặt chính là người nàng đã gặp lúc mới tiến vào Tử vong chi địa, tên là Dạ Quân. Thanh âm trong như tiếng chim hót, đôi mắt mở tròn, dường như vô cùng bất ngờ:
- Dạ Quân… là ngươi?
Dạ Quân chính là tên mà Tinh Hồn dùng để xưng hô với người khác. Tinh Hồn nhãn thần lăng lẹ, nói:
- Không phải ta thì còn ai vào đây. Làm ơn nhớ lại lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Tinh Hồn nhắc nhở, đầu óc nàng chợt trở nên minh mẫn. Tàng Tử Đan liền nhớ ra, sau khi đi vào Địa ngục tháp, gặp quỷ mị Tà Phong thì tiến vào tầng thứ nhất Tử thi ngục. Chẳng ngờ vừa tiến vào thì bị một đàn Huyết nhãn điêu tấn công, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Vừa thoát được thì gặp nhân ngư kỳ lạ, bị bọn chúng truy sát, Chu Ân và một số đồng môn bị chúng giết chết, còn bản thân dù có vòng Ẩm Ngọc bảo hộ, nhưng bởi tu vi còn kém nên không phát huy được công dụng của vòng Ẩm Ngọc. Bởi vì Ngân giáp ma ngư quá đông, cuối cùng rơi vào tay chúng. Còn mọi chuyện sau đó, chính là lúc Tinh Hồn một thân một kiếm lao vào tế đàn giải cứu nàng thì nàng hoàn toàn không nhớ.
Bỗng nhiên lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo khô khốc vang lên:
- Hai người các ngươi còn định giữ tư thế đó đến khi nào đây?
Tinh Hồn và Tàng Tử Đan giật mình. Từ nãy đến giờ, Tinh Hồn vẫn đang nằm trên người Tàng Tử Đan, khóa chặt hai tay hai chân nàng lại, khiến cho nàng không thể cử động. Còn Tinh Hồn thì đương nhiên cũng nhận ra, ngay lập tức đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác. Tàng Tử Đan thì sắc mặt đỏ ửng lên, chính là đang xấu hổ.
Tinh Hồn áp chế cảm xúc trong lòng lại, sau đó mới nhìn quỷ mị Tà Phong, hỏi:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Chỉ thấy quỷ mị tà Phong cười lạnh một tiếng, tiếu ý nói:
- Bổn tọa có mặt ở khắp nơi trong Địa ngục tháp này. Khi ngươi đến gần Truyền tống trận thì đương nhiên sẽ gặp mặt bổn tọa rồi. Hắc hắc, mà nhờ vậy mới xem một màn kịch hay đến vậy. Ài, biết thế bổn tọa im lặng cho rồi, lên tiếng chi không biết.
Tuy rằng không thể nhìn thấy được khuôn mặt, biểu cảm của quỷ mị Tà Phong, thế nhưng từ trong lời nói của lão ta vẫn nhận ra được, lão ta đang trêu chọc hai người Tinh Hồn và Tàng Tử Đan. Tinh Hồn là nam nhân, đương nhiên không để ý quá nhiều đến những lời này. Nhưng Tàng Tử Đan thân là nữ tử, nghe vậy trong lòng bỗng giật thót, mặt đỏ như quả gất, lắp ba lắp bắp nói:
- Tiền bối… người chớ nói bậy…
- Hắc hắc, nha đầu thối ngươi thú vị thật, lão phu…
Quỷ mị Tà Phong lời nói trêu chọc, định phá Tàng Tử Đan thêm một lúc nữa thì bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, tựa hồ bị nhốt trong ngục băng vậy. Đôi mắt liếc sang nhìn Tinh Hồn thì thấy hắn đang trừng mắt nhìn mình, sát khí ẩn hiện. Quỷ mị Tà Phong đương nhiên không sợ Tinh Hồn, thế nhưng không hiểu vì sao lại từ bỏ chọc ghẹo Tàng Tử Đang. Tả thủ nâng lên, chỉ thấy trên tay có một cái vòng ngọc bích rất đẹp, ném qua chỗ Tàng Tử Đan nói:
- Nha đầu thối, thứ này tặng cho ngươi.
Tàng Tử Đan vội bắt lấy vòng ngọc mà quỷ mị Tà Phong ném qua. Cái vòng đó chính là vòng Ẩm Ngọc mà lần trước Tinh Hồn tặng cho nàng. Nhìn thấy vòng ngọc, trong lòng nàng chợt nổi lên một cảm giác vui mừng. Tinh Hồn thì lúc này cũng mới nhận ra, trên tay Tàng Tử Đan không có vòng Ẩm Ngọc.
Khi cứu Tàng Tử Đan trên tế đàn, bởi vì tình huống gấp gáp nên không để ý quá nhiều. Thậm chí Tinh Hồn còn bỏ lại chín người khác cũng bị treo trên thiết trụ như Tàng Tử Đan mà chạy vào Truyền tống trận thông với tầng thứ hai Minh hỏa ngục để tìm Hỏa hồn hoa giúp Tàng Tử Đan giải độc.
Thấy nàng vui mừng như vậy, bỗng Tinh Hồn nở ra một nụ cười ấm áp. Cảm giác thế này, từ lâu đã không còn xuất hiện đối với hắn nữa, có lẽ là từ lúc đó. Tàng Tử Đan áp chế vui mừng, vội quay sang cúi đầu cảm tạ:
- Đa tạ tiền bối.
Quỷ mị tà phong vẫn giọng cười khô khốc, xua tay ý bảo là chuyện nên làm. Sau đó mới quay sang Tinh Hồn. Lúc này quỷ mị Tà Phong tâm tình trở nên nghiêm túc. Lại nói trong Địa ngục tháp này, chỉ có hai kẻ mà Tà Phong không muốn trêu chọc, người thứ nhất chính là Tinh Hồn, còn người thứ hai, chính là Trịnh Thần Không.
Quỷ mị Tà Phong nhìn Tinh Hồn một hồi, bỗng ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, quái dị nói:
- Thật không ngờ chỉ một lúc không gặp, tu vi ngươi lại tiến thêm một tầng. Ngươi và tên đó, thiên phú đúng là thuộc hàng yêu nghiệt mà.
“Tên đó”, Tinh Hồn mày kiếm bỗng nhíu lại. Tuy chưa tiếp xúc với quỷ mị Tà Phong nhiều, nhưng Tinh Hồn biết được gã ta rất thích chơi khăm, xỉa xói người khác. Nhưng không ngờ gã ta lại đánh giá cao một người khác nữa ngoài hắn. Trong đầu Tinh Hồn hiện lên một cái tên, có điều vẫn một xác nhận lại, nghiêm túc hỏi:
- Có phải người mà ngươi nói, thân mặt long bào, khôi ngô tuấn tú, tu vi, thiên phú cao cường, khí thế bất phàm, tên là Trịnh Thần Không đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.