Quyển 5 - Chương 83: Huyết Hà Thần Công (Trung)
Chiến Thần Đà
31/05/2017
Dù bị Thiết Giáp Cự Tích phớt lờ, Tàng Thiên Ca lại lấy đó làm may mắn. Bách Mao Huyết Độc Trùng khủng bố là vậy, khiến cho hắn chạy đôn chạy đáo, nhưng trước mặt Thiết Giáp Cự Tích lại chẳng là
cái đinh gì. Tàng Thiên Ca cũng chẳng dám ở lại lâu, nếu không Thiết
Giáp Cự Tích nổi điên lên thì có mười cái mạng cũng không đủ để nó giết, lập tức kích tốc lên mà chạy thật nhanh.
*********
*Ầm*
Một bóng người từ trên bầu trời rơi xuống, tốc độ rất nhanh, khi chạm đất tạo nên một tiếng nổ lớn khiến cho khói bụi bay mờ mịt. Gã nằm giữa lòng hố, miệng không ngừng rên rỉ kêu than, thế nhưng chẳng ai quan tâm lấy cả. Bởi vì tiếp theo đó là những tiếng la hét thảm thiết, có hai ba cái xác người trắng bệch không còn một giọt máu đang rơi xuống, hơi thở đã tận, đôi mắt khi chết đi vẫn còn lưu lại sự sợ hãi tột độ.
- Ta đã giao Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch rồi, tại sao ngươi còn muốn giết chúng ta?
Ở trên trời, một gã nam tử trẻ tuổi mặc lam bào thêu hình rồng, dung mạo phi thường anh tuấn, tu vi trác việt, tuyệt đối là mỹ nam trong mộng của vô số mỹ nữ. Thế nhưng lúc nào, sắc mặt của hắn nhợt nhạt khó coi, khóe môi chảy xuống một tia máu, long bào có nhiều chỗ bị rách, máu từ vết thương từ từ rỉ ra, trông khá là chật vật. Dù rằng hàn khí cùng với pháp khí Chí Hàn Ngọc Phiến bảo hộ, cùng với bảy tam cường giả đi cùng, thế nhưng rốt cuộc vẫn không phải là đối thủ của kẻ kia.
Gã nam tử mặc long bào này, không phải là Băng Hoàng thái tử - một trong mười đại thiên kiêu trẻ tuổi thì còn ai nữa. Lăn lộn hơn một tháng trời, tu vi của Băng Hoàng thái tử tịnh tiến không ít, tuy rằng vẫn chưa đột phá, thế nhưng so với khi giao đấu với Quân Mạc Tà thì mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên nếu tái chiến, Băng Hoàng thái tử vẫn không thể nào là đối thủ của Quân Mạc Tà được.
Tiến vào trong thượng cổ mộ phủ, hắn hi vọng kiếm được một cơ duyên nào đó để có thể tiến bộ thật nhanh. Và quả thật trời không phụ lòng người, Băng Hoàng thái tử vô tình tìm được Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch.
Băng Hoàng thái tử trời sinh Hàn Cốt Chi Thân, nếu như thêm được Lưu Ly Ngọc hỗ trợ, tốc độ tu nạp hàn khí sẽ còn nhanh hơn gấp ba, gấp bốn lần. Nguyệt Thạch vốn kết tinh từ tinh hoa nguyệt quang, có thể cải tạo thân thể, thoát thai hoán cốt. Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch đều là vật phi thường trân quý, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Vậy nên sau khi có được hai vật này, Băng Hoàng thái tử phi thường cao hứng.
Thế nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì bỗng có một kẻ xuất hiện, không nói không rằng xông lên cướp đoạt. Băng Hoàng thái tử là một trong thập đại thiên kiêu, ngạo khí ngất trời, há có thể chịu nỗi nhục bị kẻ khác cướp đồ. Thật chẳng thể ngờ, người kia tu vi bá đạo, chỉ trong hai mươi hiệp đã dễ dàng áp đảo.
Thậm chí khi tất cả thuộc hạ của Băng Hoàng thái tử xông lên, nhưng lại không thể làm gì được hắn cả. Kẻ này mỗi lần xuất thủ là huyết khí ngập trời, không gian đỏ rực tràn đầy mùi máu tanh, thoát ẩn thoát hiện những huyết ma hung tợn, chục người như vậy, thế nhưng đã bị hắn giết hai người, những người khác nặng nhẹ bi thương.
Không đối phó được, Băng Hoàng thái tử quyết định rút lui. Kẻ kia cười lạnh, dù Băng Hoàng thái tử đã nói ra thân phận của mình, kẻ kia lại chẳng mảy may quan tâm, một đường truy sát, không ngờ đã tiến xuống tầng thứ năm của thượng cổ mộ phủ.
Băng Hoàng thái tử kiệt lực, rốt cuộc đành phải cắn răng giao ra Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch. Nhưng kẻ kia không chỉ muốn Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch, hắn còn muốn cả… tính mạng của tất cả bọn họ.
Kẻ đó nở một nụ cười tà mị, cơn gió khắc nghiệt nơi thượng cổ mộ phủ thổi qua làm tung bay mái tóc đen láy, phần nào làm tăng thêm vẻ tà ác của hắn, đôi mắt sắc như hai ngọn cương phong thổi tới, giọng nói lạnh lẽo như từ chốn cửu u chậm rãi vang lên:
- Đồ, bản thái tử muốn; mạng, bản thái tử cũng cần.
Băng Hoàng thái tử giật mình, tựa hồ như có một luồng điện chạy khắp thân thể hắn vậy. Kẻ kia lại nhìn trừng trừng hắn, nói tiếp:
- Kim Băng Hoàng, ngươi có Hàn Cốt Chi Thân, đối với bản thái tử rất hữu dụng. Tốt nhất là đừng có động đậy, nếu không… ngươi sẽ thảm lắm đó!
Tự xưng là thái tử, thêm cái cỗ ngạo khí ngất trời không xem ai ra gì đó, dường như… Băng Hoàng thái tử đã gặp qua ở đâu rồi. Bỗng chốc, trong đầu hắn lóe lên hình ảnh của ba năm trước. Ngày đó, hắn đại diện Bạo Tuyết đế quốc đi tham dự ngày đại hỷ của kẻ đứng đầu thập đại thiên kiêu – thái tử Trịnh Thần Không.
Không hiểu sao, kẻ đứng trước mặt hắn lúc này lại khiến cho Băng Hoàng thái tử nhớ về kẻ đó, kẻ đã đứng sau bày ra cái bẫy chết người dẫn dụ địch nhân của mình. Đã ba năm trôi qua, cái khí tức lẫn giọng điệu ngạo mạn này không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Ngón tay Băng Hoàng thái tử run run, chỉ về phía kẻ yêu mị kia, hỏi:
- Ngươi… ngươi là Trịnh Thần Không?
- Chúc mừng ngươi đã đoán ra. Nhưng đối với một kẻ sắp chết, điều này… quan trọng lắm sao?Tà ác nhân kia, rốt cuộc chính là Trịnh Thần Không. Từ khi hắn tiến vào thượng cổ mộ phủ này, phàm là những ai gặp được hắn đều không tránh khỏi kết cuộc tử vong. Từ sau khi bước vào con đường tà đạo, tu luyện Huyết Hà Thân Công, sát tâm của hắn ngày càng lớn hơn, nói hắn là một con quỷ đội lốt người cũng chẳng sai.
Biết mình rơi vào nguy cơ, phen này lành ít dữ nhiều, nhưng dù sao cũng là một tuyệt thế kỳ tài, Băng Hoàng thái tử song thủ nắm chặt lại, áp chế đi nỗi sợ trong lòng, Chí Hàn Ngọc Phiến không ngừng lan tỏa hàn mang lạnh lẽo bảo hộ. Từ bên trong hàn mang, Băng Hoàng thái tử lớn tiếng nói:
- Trịnh Thần Không, ta công nhận ngươi rất mạnh, thế nhưng muốn giết ta không dễ như vậy đâu.
- Vậy sao?
Trịnh Thần Không cười nhếch mép, cơ hồ như đang muốn xem Băng Hoàng thái tử định giở trò gì.
- Cứ kiêu ngạo đi, rồi ngươi sẽ phải trả giá đắt.
Bỗng trên tay Băng Hoàng thái tử xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, mùi thơm của nó khiến cho huyết khí trở nên sôi sục. Viên huyết đan này chính là Bạo Huyết Đan cao cấp nhất, có thể làm cho người sử dụng trong một giờ đồng hồ kích phát toàn bộ tiềm lực bản thân. Thế nhưng hậu quả lại cực kỳ nghiêm trọng, không nói mất mấy năm dưỡng thương, tu vi sau này cũng chẳng thể tiến thêm được bước nào nữa.
Nếu không phải bị bức tới đường cùng, Băng Hoàng thái tử sẽ không dùng đến viên Bạo Huyết Đan.
Trịnh Thần Không dĩ nhiên nhìn thấy Bạo Huyết Đan, chỉ là khuôn mặt hắn vẫn lãnh đạm như trước, không đặt bất kỳ thứ gì vào mắt, thậm chí còn hoan nghênh Băng Hoàng thái tử phục dụng nó nhanh hơn:
- Bạo Huyết Đan?! Không tệ. Đã lâu không có gặp đối thủ xứng tầm, bản thái tử muốn xem, rốt cuộc Bạo Huyết Đan sẽ giúp ngươi cầm cự được bao lâu đây!
Triệt để khiêu khích, nộ hỏa trong lòng Băng Hoàng thái tử bùng nổ, thật không hiểu Trịnh Thần Không dựa vào cái gì mà lại ngạo mạn đến cực điểm như vậy. Băng Hoàng thái tử hừ lạnh, quát:
- Đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!
Dứt lời, Băng Hoàng thái tử liền nuốt Bạo Huyết Đan. Bỗng chốc khí thế trên người hắn bạo tạc mạnh mẽ, không gian càng lúc càng lạnh lẽo, thậm chí trong bán kính ba bốn trăm thước đã bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết trắng xóa, trên bầu trời từng bông tuyết rơi xuống giữa nơi vắng vẻ, quả nhiên là một khung cảnh hữu tình.
Chỉ thấy khí thế Băng Hoàng thái tử mỗi lúc một tăng, báo ào đã bị xé tan thành tro bụi, hòa cùng với đoàn bông tuyết tuyệt đẹp rơi xuống mặt đất, cơ bắp trên người nổi lên thành từng mảng lớn, đoán chừng Băng Hoàng thái tử lớn hơn một vòng, làn da trắng trẻo như bạch ngọc đã biến thành màu cổ đồng, đôi mắt nổi lên những gân đỏ. Nhìn hắn lúc này không khác gì một tên Man Binh cả.
- Vậy mà lại tiếp cận Thượng Thần cảnh hậu kỳ, xem ra bản thái tử có chút hơi xem thường ngươi rồi. Thời gian chỉ có một giờ thôi nhỉ, cố mà tận dụng cho tốt vào đấy.
- Trịnh Thần Không, tất cả là do ngươi ép ta. Hôm nay, không phải ngươi bại thì chính là ta vong.
- Ha ha ha, việc ngươi chết đã sớm được quyết định rồi.
Trịnh Thần Không vẫn vậy, vẫn ngạo mạn khiến cho người ta không thể không nổi điên lên. Băng Hoàng thái tử lúc này cực kỳ hận Trịnh Thần Không, chỉ muốn xé nát hắn ra làm ngàn mảnh. Lập tức, Băng Hoàng thái tử tốc độ như một ngọn gió bay tới, hàn khí quấn quanh, không khác gì một cơn bão tuyết đang mạnh mẽ ập đến. Từ trong lốc xoáy băng, một bàn tay to lớn xuất hiện, nhắm vào ngực của Trịnh Thần Không mà tấn công.
- Băng Kình.
Tấn công bất ngờ, thế nhưng lại không thể khiến cho Trịnh Thần Không bị thất thủ. Chỉ thấy giữa lòng bàn tay xuất hiện một huyết cầu, bên trong vang lên những âm thanh gào thét, đích thị là tiếng của những oan hồn đã bị hắn giết chết.
Trịnh Thần Không vận khí, quả cầu ngày một lớn lên, uy lực càng thêm mạnh hơn, rồi nhanh chóng chưởng thẳng về phía trước, ngay lúc quyền cương phá không đánh tới. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, huyết khí cùng băng phong hòa trộn, tạo nên một bức tranh băng huyết tuyệt đẹp, nhưng lại có một nét gì đó thê lương quỷ mị.
*********
*Ầm*
Một bóng người từ trên bầu trời rơi xuống, tốc độ rất nhanh, khi chạm đất tạo nên một tiếng nổ lớn khiến cho khói bụi bay mờ mịt. Gã nằm giữa lòng hố, miệng không ngừng rên rỉ kêu than, thế nhưng chẳng ai quan tâm lấy cả. Bởi vì tiếp theo đó là những tiếng la hét thảm thiết, có hai ba cái xác người trắng bệch không còn một giọt máu đang rơi xuống, hơi thở đã tận, đôi mắt khi chết đi vẫn còn lưu lại sự sợ hãi tột độ.
- Ta đã giao Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch rồi, tại sao ngươi còn muốn giết chúng ta?
Ở trên trời, một gã nam tử trẻ tuổi mặc lam bào thêu hình rồng, dung mạo phi thường anh tuấn, tu vi trác việt, tuyệt đối là mỹ nam trong mộng của vô số mỹ nữ. Thế nhưng lúc nào, sắc mặt của hắn nhợt nhạt khó coi, khóe môi chảy xuống một tia máu, long bào có nhiều chỗ bị rách, máu từ vết thương từ từ rỉ ra, trông khá là chật vật. Dù rằng hàn khí cùng với pháp khí Chí Hàn Ngọc Phiến bảo hộ, cùng với bảy tam cường giả đi cùng, thế nhưng rốt cuộc vẫn không phải là đối thủ của kẻ kia.
Gã nam tử mặc long bào này, không phải là Băng Hoàng thái tử - một trong mười đại thiên kiêu trẻ tuổi thì còn ai nữa. Lăn lộn hơn một tháng trời, tu vi của Băng Hoàng thái tử tịnh tiến không ít, tuy rằng vẫn chưa đột phá, thế nhưng so với khi giao đấu với Quân Mạc Tà thì mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên nếu tái chiến, Băng Hoàng thái tử vẫn không thể nào là đối thủ của Quân Mạc Tà được.
Tiến vào trong thượng cổ mộ phủ, hắn hi vọng kiếm được một cơ duyên nào đó để có thể tiến bộ thật nhanh. Và quả thật trời không phụ lòng người, Băng Hoàng thái tử vô tình tìm được Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch.
Băng Hoàng thái tử trời sinh Hàn Cốt Chi Thân, nếu như thêm được Lưu Ly Ngọc hỗ trợ, tốc độ tu nạp hàn khí sẽ còn nhanh hơn gấp ba, gấp bốn lần. Nguyệt Thạch vốn kết tinh từ tinh hoa nguyệt quang, có thể cải tạo thân thể, thoát thai hoán cốt. Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch đều là vật phi thường trân quý, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Vậy nên sau khi có được hai vật này, Băng Hoàng thái tử phi thường cao hứng.
Thế nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì bỗng có một kẻ xuất hiện, không nói không rằng xông lên cướp đoạt. Băng Hoàng thái tử là một trong thập đại thiên kiêu, ngạo khí ngất trời, há có thể chịu nỗi nhục bị kẻ khác cướp đồ. Thật chẳng thể ngờ, người kia tu vi bá đạo, chỉ trong hai mươi hiệp đã dễ dàng áp đảo.
Thậm chí khi tất cả thuộc hạ của Băng Hoàng thái tử xông lên, nhưng lại không thể làm gì được hắn cả. Kẻ này mỗi lần xuất thủ là huyết khí ngập trời, không gian đỏ rực tràn đầy mùi máu tanh, thoát ẩn thoát hiện những huyết ma hung tợn, chục người như vậy, thế nhưng đã bị hắn giết hai người, những người khác nặng nhẹ bi thương.
Không đối phó được, Băng Hoàng thái tử quyết định rút lui. Kẻ kia cười lạnh, dù Băng Hoàng thái tử đã nói ra thân phận của mình, kẻ kia lại chẳng mảy may quan tâm, một đường truy sát, không ngờ đã tiến xuống tầng thứ năm của thượng cổ mộ phủ.
Băng Hoàng thái tử kiệt lực, rốt cuộc đành phải cắn răng giao ra Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch. Nhưng kẻ kia không chỉ muốn Lưu Ly Ngọc và Nguyệt Thạch, hắn còn muốn cả… tính mạng của tất cả bọn họ.
Kẻ đó nở một nụ cười tà mị, cơn gió khắc nghiệt nơi thượng cổ mộ phủ thổi qua làm tung bay mái tóc đen láy, phần nào làm tăng thêm vẻ tà ác của hắn, đôi mắt sắc như hai ngọn cương phong thổi tới, giọng nói lạnh lẽo như từ chốn cửu u chậm rãi vang lên:
- Đồ, bản thái tử muốn; mạng, bản thái tử cũng cần.
Băng Hoàng thái tử giật mình, tựa hồ như có một luồng điện chạy khắp thân thể hắn vậy. Kẻ kia lại nhìn trừng trừng hắn, nói tiếp:
- Kim Băng Hoàng, ngươi có Hàn Cốt Chi Thân, đối với bản thái tử rất hữu dụng. Tốt nhất là đừng có động đậy, nếu không… ngươi sẽ thảm lắm đó!
Tự xưng là thái tử, thêm cái cỗ ngạo khí ngất trời không xem ai ra gì đó, dường như… Băng Hoàng thái tử đã gặp qua ở đâu rồi. Bỗng chốc, trong đầu hắn lóe lên hình ảnh của ba năm trước. Ngày đó, hắn đại diện Bạo Tuyết đế quốc đi tham dự ngày đại hỷ của kẻ đứng đầu thập đại thiên kiêu – thái tử Trịnh Thần Không.
Không hiểu sao, kẻ đứng trước mặt hắn lúc này lại khiến cho Băng Hoàng thái tử nhớ về kẻ đó, kẻ đã đứng sau bày ra cái bẫy chết người dẫn dụ địch nhân của mình. Đã ba năm trôi qua, cái khí tức lẫn giọng điệu ngạo mạn này không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Ngón tay Băng Hoàng thái tử run run, chỉ về phía kẻ yêu mị kia, hỏi:
- Ngươi… ngươi là Trịnh Thần Không?
- Chúc mừng ngươi đã đoán ra. Nhưng đối với một kẻ sắp chết, điều này… quan trọng lắm sao?Tà ác nhân kia, rốt cuộc chính là Trịnh Thần Không. Từ khi hắn tiến vào thượng cổ mộ phủ này, phàm là những ai gặp được hắn đều không tránh khỏi kết cuộc tử vong. Từ sau khi bước vào con đường tà đạo, tu luyện Huyết Hà Thân Công, sát tâm của hắn ngày càng lớn hơn, nói hắn là một con quỷ đội lốt người cũng chẳng sai.
Biết mình rơi vào nguy cơ, phen này lành ít dữ nhiều, nhưng dù sao cũng là một tuyệt thế kỳ tài, Băng Hoàng thái tử song thủ nắm chặt lại, áp chế đi nỗi sợ trong lòng, Chí Hàn Ngọc Phiến không ngừng lan tỏa hàn mang lạnh lẽo bảo hộ. Từ bên trong hàn mang, Băng Hoàng thái tử lớn tiếng nói:
- Trịnh Thần Không, ta công nhận ngươi rất mạnh, thế nhưng muốn giết ta không dễ như vậy đâu.
- Vậy sao?
Trịnh Thần Không cười nhếch mép, cơ hồ như đang muốn xem Băng Hoàng thái tử định giở trò gì.
- Cứ kiêu ngạo đi, rồi ngươi sẽ phải trả giá đắt.
Bỗng trên tay Băng Hoàng thái tử xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, mùi thơm của nó khiến cho huyết khí trở nên sôi sục. Viên huyết đan này chính là Bạo Huyết Đan cao cấp nhất, có thể làm cho người sử dụng trong một giờ đồng hồ kích phát toàn bộ tiềm lực bản thân. Thế nhưng hậu quả lại cực kỳ nghiêm trọng, không nói mất mấy năm dưỡng thương, tu vi sau này cũng chẳng thể tiến thêm được bước nào nữa.
Nếu không phải bị bức tới đường cùng, Băng Hoàng thái tử sẽ không dùng đến viên Bạo Huyết Đan.
Trịnh Thần Không dĩ nhiên nhìn thấy Bạo Huyết Đan, chỉ là khuôn mặt hắn vẫn lãnh đạm như trước, không đặt bất kỳ thứ gì vào mắt, thậm chí còn hoan nghênh Băng Hoàng thái tử phục dụng nó nhanh hơn:
- Bạo Huyết Đan?! Không tệ. Đã lâu không có gặp đối thủ xứng tầm, bản thái tử muốn xem, rốt cuộc Bạo Huyết Đan sẽ giúp ngươi cầm cự được bao lâu đây!
Triệt để khiêu khích, nộ hỏa trong lòng Băng Hoàng thái tử bùng nổ, thật không hiểu Trịnh Thần Không dựa vào cái gì mà lại ngạo mạn đến cực điểm như vậy. Băng Hoàng thái tử hừ lạnh, quát:
- Đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!
Dứt lời, Băng Hoàng thái tử liền nuốt Bạo Huyết Đan. Bỗng chốc khí thế trên người hắn bạo tạc mạnh mẽ, không gian càng lúc càng lạnh lẽo, thậm chí trong bán kính ba bốn trăm thước đã bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết trắng xóa, trên bầu trời từng bông tuyết rơi xuống giữa nơi vắng vẻ, quả nhiên là một khung cảnh hữu tình.
Chỉ thấy khí thế Băng Hoàng thái tử mỗi lúc một tăng, báo ào đã bị xé tan thành tro bụi, hòa cùng với đoàn bông tuyết tuyệt đẹp rơi xuống mặt đất, cơ bắp trên người nổi lên thành từng mảng lớn, đoán chừng Băng Hoàng thái tử lớn hơn một vòng, làn da trắng trẻo như bạch ngọc đã biến thành màu cổ đồng, đôi mắt nổi lên những gân đỏ. Nhìn hắn lúc này không khác gì một tên Man Binh cả.
- Vậy mà lại tiếp cận Thượng Thần cảnh hậu kỳ, xem ra bản thái tử có chút hơi xem thường ngươi rồi. Thời gian chỉ có một giờ thôi nhỉ, cố mà tận dụng cho tốt vào đấy.
- Trịnh Thần Không, tất cả là do ngươi ép ta. Hôm nay, không phải ngươi bại thì chính là ta vong.
- Ha ha ha, việc ngươi chết đã sớm được quyết định rồi.
Trịnh Thần Không vẫn vậy, vẫn ngạo mạn khiến cho người ta không thể không nổi điên lên. Băng Hoàng thái tử lúc này cực kỳ hận Trịnh Thần Không, chỉ muốn xé nát hắn ra làm ngàn mảnh. Lập tức, Băng Hoàng thái tử tốc độ như một ngọn gió bay tới, hàn khí quấn quanh, không khác gì một cơn bão tuyết đang mạnh mẽ ập đến. Từ trong lốc xoáy băng, một bàn tay to lớn xuất hiện, nhắm vào ngực của Trịnh Thần Không mà tấn công.
- Băng Kình.
Tấn công bất ngờ, thế nhưng lại không thể khiến cho Trịnh Thần Không bị thất thủ. Chỉ thấy giữa lòng bàn tay xuất hiện một huyết cầu, bên trong vang lên những âm thanh gào thét, đích thị là tiếng của những oan hồn đã bị hắn giết chết.
Trịnh Thần Không vận khí, quả cầu ngày một lớn lên, uy lực càng thêm mạnh hơn, rồi nhanh chóng chưởng thẳng về phía trước, ngay lúc quyền cương phá không đánh tới. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, huyết khí cùng băng phong hòa trộn, tạo nên một bức tranh băng huyết tuyệt đẹp, nhưng lại có một nét gì đó thê lương quỷ mị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.