Quyển 5 - Chương 100: Huyết nhiễm linh hồn (Thượng)
Chiến Thần Đà
25/06/2017
Ninh Tiểu Tam bất kính là vậy, thế nhưng Huyền Long lão tổ lại không hề tỏ ra giận dữ, ngược lại trong lòng càng thêm hiếu
kỳ đối với kẻ này. Huyền Long lão tổ quét mắt nhìn bọn họ,
đối với mấy tên Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại và Võ Canh thì
gật đầu một cái, dường như cũng khá lưu tâm đối với hai người
Quân Mạc Tà và Tây Môn Bất Bại. Nhưng cũng chỉ là lưu tâm mà
thôi, sự chú ý vẫn đặt hết lên người Ninh Tiểu Tam này.
Khóe môi Huyền Long lão tổ khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Ninh Tiểu Tam, vị ý nói:
- Ngươi thật là một kẻ kỳ lạ, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Huyền Long lão tổ tu vi cao cường, dễ dàng nhìn thấy được khuôn mặt thật đằng sau lớp mặt nạ màu vàng kia. Chỉ là, khuôn mặt đó lại là một khuôn mặt dị dạng xấu xí, dường như đã bị hủy dung rồi. Với nhãn lực của mình, Huyền Long lão tổ tin chắc rằng Ninh Tiểu Tam này không có dùng dịch dung. Đương nhiên Huyền Long lão tổ không quan tâm đến điều này, bởi vì trong lão luôn có một dự cảm kỳ lạ, một loại cảm giác nguy cơ cận kề khó tả. Đã từng trải qua bao nhiêu thế sự trên đời, Huyền Long lão tổ rất tin tưởng trực giác của mình.
Bỗng Ninh Tiểu Tam bước qua bên trái một bước, ánh mắt của Huyền Long lão tổ vẫn đảo qua nhìn hắn. Ninh Tiểu Tam lại bước qua phải một bước, ánh mắt của Huyền Long lão tổ vẫn không chút thay đổi, nhìn hắn chằm chằm, như thể đã dán chặt vào người hắn vậy. Ngón tay của hắn run run chỉ vào người mình, hỏi:
- Ông… ông đang nói ta sao?
Huyền Long lão tổ mỉm cười gật đầu.
- Ta ngoại trừ dung mạo xấu xí ra thì có gì kỳ lạ chứ? Chỉ là một cầm sư bình thường mà thôi.
- Một cầm sư bình thường mà có thể được đi cùng với ba đại cao thủ, hai người trong số đó chính là tuyệt thế thiên tài không ai không biết, ngươi cảm thấy lão phu sẽ tin sao?
Không thể không nói, nhãn quan của Huyền Long lão tổ rất tinh tường, nháy mắt đã nhìn ra điểm này. Ngay sau đó, những người khác cũng cảm thấy hiếu kỳ vô cùng, chỉ là Huyền Long lão tổ vẫn chưa để cho bọn họ đứng dậy, vậy nên chỉ có thể tiếp tục lắng nghe mà thôi.
- Âu cũng là cái số. Ai bảo ta có thiên phú y thuật cao siêu, ngay cả gã thiên tài kia đều nợ ta một cái ân cứu mạng. Với lại, ban đầu mục đích của ta chính là đến Thiên Long thần điện này, đi cùng họ chỉ là tiện đường mà thôi.
- Vậy sao?
Dường như vẫn chưa chịu tin tưởng, Huyền Long lão tổ lại hỏi, ánh mắt thâm thúy vẫn đang tiếp tục thăm dò.
- Đây là Thiên Long lệnh, là do một vị trưởng lão Thiên Long thần điện ban cho ta.
Nghe nói đến Thiên Long lệnh, Tàng Tử Đan vốn đang quỳ ngay cạnh Ninh Tiểu Tam giật mình. Nếu nhớ không nhầm, trước đây lão gia gia của nàng là Tàng Truy Dương đã từng tặng một cái Thiên Long lệnh, trên cái Thiên Long lệnh đó vẫn lưu lại ấn ký. Chỉ cần có thể xác định được đó chính là ấn ký của Tàng Truy Dương, nàng liền có thể khẳng định, Ninh Tiểu Tam này chính là Dạ Quân mà nàng ngày đêm thương nhớ.
Mà không chỉ có nàng, còn có một người khác biết chuyện này, đó chính là Tàng Hồng Uyên. Có một lần, trong lúc vô tình Tàng Tử Đan đã nói chuyện này với hắn, thế nên đồng dạng với Tàng Tử Đan, Tàng Hồng Uyên cũng vô cùng hiếu kỳ, chỉ là trong lòng xuất hiện một tia âm lệ.
Lại nói về cuộc chiến tại Thiên Phong đế đô, khi đó Tàng Hồng Uyên và Tàng Tử Đan cũng có mặt tại đó. Nhờ chứng kiến cuộc chiến đó, Tàng Hồng Uyên mới biết được, thì ra người tên Dạ Quân mà Tàng Tử Đan ngày nào cũng nhắc đến chính là một trong thập đại thiên kiêu Tinh Hồn, chỉ là một tán tu, ấy vậy mà lại được cho rằng hắn là kẻ mạnh nhất trong thập đại thiên kiêu.
Tàng Hồng Uyên biết được thì trong lòng vô cùng buồn rầu, bởi vì người mà Tàng Tử Đan mến mộ lại quá lợi hại, hắn căn bản không có tư cách để so sánh. Nhưng không ngờ, Tinh Hồn lại vẫn lạc tại Thiên Phong đế đô, tất cả là bởi vì cái bẫy mà thái tử Trịnh Thần Không của Thiên Phong đế quốc bày ra.
Tinh Hồn chết khiến cho Tàng Hồng Uyên rất vui mừng, bởi vì hắn cho rằng mình nhất định có cơ hội để tiếp cận nàng. Nhưng không ngờ, kể từ sau ngày đó, Tàng Tử Đan ngày một trở nên lạnh nhạt, trừ một lần nhận nhầm Tàng Thiên Ca với Tinh Hồn ra thì chẳng còn nói một câu nào nữa.
Nhưng không ngờ hôm nay, nàng lại nói nhiều như vậy, tất cả chỉ vì kẻ tên Ninh Tiểu Tam, hoặc có thể chính là tình địch của hắn – Tinh Hồn. Nếu như thực lực hắn chính là Tinh Hồn, Tàng Hồng Uyên sẽ không ngần ngại mà tố giác, tất cả chỉ còn đợi biểu hiện của Tàng Tử Đan ra sao nữa mà thôi.
Đáng tiếc… mọi chuyện không đúng như những gì mà Tàng Hồng Uyên mong đợi. Chỉ thấy Tàng Tử Đan ngửa đầu nhìn lên, bất chấp việc bản thân có vô lễ với Huyền Long lão tổ hay không, nàng vẫn chăm chăm muốn xác nhận rốt cuộc cái Thiên Long lệnh kia có phải là của lão gia gia của mình không hay không.
Dường như đã lường trước được điều này. Thần chẳng biết, quỷ chẳng hay, ánh mắt của hắn quay xuống nhìn Tàng Tử Đan, trong thoáng chốc hai con ngươi của hắn biến thành hai vầng trăng khuyết màu đen, một cỗ tinh thần lực cường đại ngay lập tức xâm thực tinh thần Tàng Tử Đan, và ngay cả Tàng Hồng Uyên cũng bị hắn không chế luôn, thủ đoạn vô cùng tinh vi, đến nỗi cường giả Chí Tôn Thần như Huyền Long lão tổ cũng không thể phát hiện ra được.
Huyền Long lão tổ ngoại trừ việc bị Ninh Tiểu Tam qua mặt ra thì biểu hiện của Tàng Hồng Uyên và Tàng Tử Đan đều lọt vào mắt y cả. Không rõ Huyền Long lão tổ xuất thủ ra sao, chỉ thấy Thiên Long lệnh đã nằm trong tay y, soi xét một lúc, y bỗng nói:
- Được rồi, lão phu không làm khó dễ các ngươi nữa. Toàn bộ đứng dậy đi.Ninh Tiểu Tam thở phào nhẹ nhõm, làm ra biểu hiện thoát được một kiếp, phải nói đúng là diễn cực sâu, đến nỗi ngay cả người lịch duyệt như Huyền Long lão tổ cũng bị qua mặt. Chỉ nghe giọng nói mạnh mẽ uy nghiêm vang lên, tất cả mọi người trong Thiên Long thánh điện đều đứng lên.
Huyền Long lão tổ chớp mắt đã đứng ngay vị trí cao nhất, Tàng Vũ Thánh né sang một bên, như thể đang nghe lệnh của Huyền Long lão tổ vậy. Huyền Long lão tổ lại nói tiếp, ý tứ sát phạt ra lệnh:
- Chuyện mất mặt hôm nay, nếu như bất kỳ ai tiết lộ ra bên ngoài thì sẽ bị kết tội phản môn, đã nghe rõ chưa.
- Tuân lệnh lão tổ.
Mọi người đồng thanh nói.
Huyền Long lão tổ gật đầu, rồi ánh mắt nhìn xuống hướng về phía Tàng Thiên Ca, hài lòng nói tiếp:
- Mấy trăm năm bế quan, không ngờ Thiên Long thần điện lại xuất hiện một tuyệt thế thiên tài như ngươi. Có lẽ chậm nhất là hai trăm năm, ngươi sẽ đột phá Chí Tôn Thần mà thôi.
Được Huyền Long lão tổ khen ngợi, Tàng Thiên Ca không hề tỏ ra kiêu ngạo chút nào, ngược lại còn thêm khiêm tốn:
- Đa tạ lão tổ khen ngợi.
- Được rồi, các ngươi tạm thời rời khỏi Thiên Long thánh điện. Chuyện ban thưởng cho Tàng Thiên ca thế nào, bản tọa sẽ công bố sau.
Huyền Long lão tổ đã ra lệnh, không ai dám không nghe, lập tức cung kích cuối chào một tiếng rồi lần lượt rời khỏi, ngay cả đám Tàng Thiên Ca cũng không ngoại lệ. Đại điện chỉ còn lại Huyền Long lão tổ, các vị lão tổ còn lại và Tàng Vũ Thánh mà thôi.
Dường như vẫn con canh cánh trong lòng, ánh mắt Huyền Long lão tổ vẫn nhìn theo bóng lưng của Ninh Tiểu Tam. Bỗng một vị lão tổ hỏi:
- Huyền Long sư huynh, ta thấy đó chỉ là một tên cầm sư bình thường thôi mà, có điểm gì khiến huynh lưu tâm hắn đến như vậy?
Huyền Long lão tổ chậm rãi trả lời:
- Một kẻ bình thường có thể chịu đựng được uy áp của cường giả Đấu Thần kỳ sao? Cứ cho là hắn có pháp bảo chống đỡ được uy áp đi, đứng trước một cường giả có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, vậy mà không tỏ ra run sợ, ngược lại còn rất tự tin. Đây không phải điều mà một người bình thường có thể làm được.
- Chẳng lẽ… có khi nào tiểu tử đó là gián điệp Ma Tộc không? Gần đây ta có nghe tin tức yêu nghiệt Ma Tộc trà trộn vào đại lục, hay là bắt tiểu tử đó lại rồi tra hỏi.
Đứng bên cạnh, Tàng Vũ Thánh lắc đầu:
- Không phải đâu, kẻ tên Ninh Tiểu Tam đó đích thực là một nhân loại. Thực lực của hắn cũng không phải che giấu, nếu không đã bị lão tổ phát hiện ra từ lâu rồi.
Huyền Long lão tổ nhìn Tàng Vũ Thánh, có vẻ như đánh giá rất cao năng lực quan sát và phán đoán của Tàng Vũ Thánh, sau đó mới nói:
- Ngươi nói không sai. Chỉ là… tiểu tử đó vẫn khiến cho ta vô cùng bất an. Dịch Thủy, ngươi giúp ta quan sát kẻ này, nếu như có điểm bất thường nào thì phải báo lại cho tan gay.
- Huyền Long sư huynh à, ta dù sao cũng là lão tổ của một siêu cấp thế lực, theo dõi một tên thư sinh trói gà không chặt, bị người ta biết được không phải là rất mất mặt sao. Chuyện này… ta không làm đâu.
Vị lão tổ gọi là Dịch Thủy liền lắc đầu từ chối. Bỗng thanh âm Huyền Long lão tổ trở nên nghiêm túc, ánh mắt như hãi lưỡi kiếm lườm Dịch Thủy lão tổ một cái, chỉ một ánh nhìn mà liền khiến cho Dịch Thủy lão tổ lạnh sóng lưng, nổi cả da gà lên. Biết rằng nếu như không nhận lời, nhất định sẽ bị Huyền Long lão tổ trừng trị, bèn nói:
- Được… được rồi, ta làm là được chứ gì.
Khóe môi Huyền Long lão tổ khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Ninh Tiểu Tam, vị ý nói:
- Ngươi thật là một kẻ kỳ lạ, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Huyền Long lão tổ tu vi cao cường, dễ dàng nhìn thấy được khuôn mặt thật đằng sau lớp mặt nạ màu vàng kia. Chỉ là, khuôn mặt đó lại là một khuôn mặt dị dạng xấu xí, dường như đã bị hủy dung rồi. Với nhãn lực của mình, Huyền Long lão tổ tin chắc rằng Ninh Tiểu Tam này không có dùng dịch dung. Đương nhiên Huyền Long lão tổ không quan tâm đến điều này, bởi vì trong lão luôn có một dự cảm kỳ lạ, một loại cảm giác nguy cơ cận kề khó tả. Đã từng trải qua bao nhiêu thế sự trên đời, Huyền Long lão tổ rất tin tưởng trực giác của mình.
Bỗng Ninh Tiểu Tam bước qua bên trái một bước, ánh mắt của Huyền Long lão tổ vẫn đảo qua nhìn hắn. Ninh Tiểu Tam lại bước qua phải một bước, ánh mắt của Huyền Long lão tổ vẫn không chút thay đổi, nhìn hắn chằm chằm, như thể đã dán chặt vào người hắn vậy. Ngón tay của hắn run run chỉ vào người mình, hỏi:
- Ông… ông đang nói ta sao?
Huyền Long lão tổ mỉm cười gật đầu.
- Ta ngoại trừ dung mạo xấu xí ra thì có gì kỳ lạ chứ? Chỉ là một cầm sư bình thường mà thôi.
- Một cầm sư bình thường mà có thể được đi cùng với ba đại cao thủ, hai người trong số đó chính là tuyệt thế thiên tài không ai không biết, ngươi cảm thấy lão phu sẽ tin sao?
Không thể không nói, nhãn quan của Huyền Long lão tổ rất tinh tường, nháy mắt đã nhìn ra điểm này. Ngay sau đó, những người khác cũng cảm thấy hiếu kỳ vô cùng, chỉ là Huyền Long lão tổ vẫn chưa để cho bọn họ đứng dậy, vậy nên chỉ có thể tiếp tục lắng nghe mà thôi.
- Âu cũng là cái số. Ai bảo ta có thiên phú y thuật cao siêu, ngay cả gã thiên tài kia đều nợ ta một cái ân cứu mạng. Với lại, ban đầu mục đích của ta chính là đến Thiên Long thần điện này, đi cùng họ chỉ là tiện đường mà thôi.
- Vậy sao?
Dường như vẫn chưa chịu tin tưởng, Huyền Long lão tổ lại hỏi, ánh mắt thâm thúy vẫn đang tiếp tục thăm dò.
- Đây là Thiên Long lệnh, là do một vị trưởng lão Thiên Long thần điện ban cho ta.
Nghe nói đến Thiên Long lệnh, Tàng Tử Đan vốn đang quỳ ngay cạnh Ninh Tiểu Tam giật mình. Nếu nhớ không nhầm, trước đây lão gia gia của nàng là Tàng Truy Dương đã từng tặng một cái Thiên Long lệnh, trên cái Thiên Long lệnh đó vẫn lưu lại ấn ký. Chỉ cần có thể xác định được đó chính là ấn ký của Tàng Truy Dương, nàng liền có thể khẳng định, Ninh Tiểu Tam này chính là Dạ Quân mà nàng ngày đêm thương nhớ.
Mà không chỉ có nàng, còn có một người khác biết chuyện này, đó chính là Tàng Hồng Uyên. Có một lần, trong lúc vô tình Tàng Tử Đan đã nói chuyện này với hắn, thế nên đồng dạng với Tàng Tử Đan, Tàng Hồng Uyên cũng vô cùng hiếu kỳ, chỉ là trong lòng xuất hiện một tia âm lệ.
Lại nói về cuộc chiến tại Thiên Phong đế đô, khi đó Tàng Hồng Uyên và Tàng Tử Đan cũng có mặt tại đó. Nhờ chứng kiến cuộc chiến đó, Tàng Hồng Uyên mới biết được, thì ra người tên Dạ Quân mà Tàng Tử Đan ngày nào cũng nhắc đến chính là một trong thập đại thiên kiêu Tinh Hồn, chỉ là một tán tu, ấy vậy mà lại được cho rằng hắn là kẻ mạnh nhất trong thập đại thiên kiêu.
Tàng Hồng Uyên biết được thì trong lòng vô cùng buồn rầu, bởi vì người mà Tàng Tử Đan mến mộ lại quá lợi hại, hắn căn bản không có tư cách để so sánh. Nhưng không ngờ, Tinh Hồn lại vẫn lạc tại Thiên Phong đế đô, tất cả là bởi vì cái bẫy mà thái tử Trịnh Thần Không của Thiên Phong đế quốc bày ra.
Tinh Hồn chết khiến cho Tàng Hồng Uyên rất vui mừng, bởi vì hắn cho rằng mình nhất định có cơ hội để tiếp cận nàng. Nhưng không ngờ, kể từ sau ngày đó, Tàng Tử Đan ngày một trở nên lạnh nhạt, trừ một lần nhận nhầm Tàng Thiên Ca với Tinh Hồn ra thì chẳng còn nói một câu nào nữa.
Nhưng không ngờ hôm nay, nàng lại nói nhiều như vậy, tất cả chỉ vì kẻ tên Ninh Tiểu Tam, hoặc có thể chính là tình địch của hắn – Tinh Hồn. Nếu như thực lực hắn chính là Tinh Hồn, Tàng Hồng Uyên sẽ không ngần ngại mà tố giác, tất cả chỉ còn đợi biểu hiện của Tàng Tử Đan ra sao nữa mà thôi.
Đáng tiếc… mọi chuyện không đúng như những gì mà Tàng Hồng Uyên mong đợi. Chỉ thấy Tàng Tử Đan ngửa đầu nhìn lên, bất chấp việc bản thân có vô lễ với Huyền Long lão tổ hay không, nàng vẫn chăm chăm muốn xác nhận rốt cuộc cái Thiên Long lệnh kia có phải là của lão gia gia của mình không hay không.
Dường như đã lường trước được điều này. Thần chẳng biết, quỷ chẳng hay, ánh mắt của hắn quay xuống nhìn Tàng Tử Đan, trong thoáng chốc hai con ngươi của hắn biến thành hai vầng trăng khuyết màu đen, một cỗ tinh thần lực cường đại ngay lập tức xâm thực tinh thần Tàng Tử Đan, và ngay cả Tàng Hồng Uyên cũng bị hắn không chế luôn, thủ đoạn vô cùng tinh vi, đến nỗi cường giả Chí Tôn Thần như Huyền Long lão tổ cũng không thể phát hiện ra được.
Huyền Long lão tổ ngoại trừ việc bị Ninh Tiểu Tam qua mặt ra thì biểu hiện của Tàng Hồng Uyên và Tàng Tử Đan đều lọt vào mắt y cả. Không rõ Huyền Long lão tổ xuất thủ ra sao, chỉ thấy Thiên Long lệnh đã nằm trong tay y, soi xét một lúc, y bỗng nói:
- Được rồi, lão phu không làm khó dễ các ngươi nữa. Toàn bộ đứng dậy đi.Ninh Tiểu Tam thở phào nhẹ nhõm, làm ra biểu hiện thoát được một kiếp, phải nói đúng là diễn cực sâu, đến nỗi ngay cả người lịch duyệt như Huyền Long lão tổ cũng bị qua mặt. Chỉ nghe giọng nói mạnh mẽ uy nghiêm vang lên, tất cả mọi người trong Thiên Long thánh điện đều đứng lên.
Huyền Long lão tổ chớp mắt đã đứng ngay vị trí cao nhất, Tàng Vũ Thánh né sang một bên, như thể đang nghe lệnh của Huyền Long lão tổ vậy. Huyền Long lão tổ lại nói tiếp, ý tứ sát phạt ra lệnh:
- Chuyện mất mặt hôm nay, nếu như bất kỳ ai tiết lộ ra bên ngoài thì sẽ bị kết tội phản môn, đã nghe rõ chưa.
- Tuân lệnh lão tổ.
Mọi người đồng thanh nói.
Huyền Long lão tổ gật đầu, rồi ánh mắt nhìn xuống hướng về phía Tàng Thiên Ca, hài lòng nói tiếp:
- Mấy trăm năm bế quan, không ngờ Thiên Long thần điện lại xuất hiện một tuyệt thế thiên tài như ngươi. Có lẽ chậm nhất là hai trăm năm, ngươi sẽ đột phá Chí Tôn Thần mà thôi.
Được Huyền Long lão tổ khen ngợi, Tàng Thiên Ca không hề tỏ ra kiêu ngạo chút nào, ngược lại còn thêm khiêm tốn:
- Đa tạ lão tổ khen ngợi.
- Được rồi, các ngươi tạm thời rời khỏi Thiên Long thánh điện. Chuyện ban thưởng cho Tàng Thiên ca thế nào, bản tọa sẽ công bố sau.
Huyền Long lão tổ đã ra lệnh, không ai dám không nghe, lập tức cung kích cuối chào một tiếng rồi lần lượt rời khỏi, ngay cả đám Tàng Thiên Ca cũng không ngoại lệ. Đại điện chỉ còn lại Huyền Long lão tổ, các vị lão tổ còn lại và Tàng Vũ Thánh mà thôi.
Dường như vẫn con canh cánh trong lòng, ánh mắt Huyền Long lão tổ vẫn nhìn theo bóng lưng của Ninh Tiểu Tam. Bỗng một vị lão tổ hỏi:
- Huyền Long sư huynh, ta thấy đó chỉ là một tên cầm sư bình thường thôi mà, có điểm gì khiến huynh lưu tâm hắn đến như vậy?
Huyền Long lão tổ chậm rãi trả lời:
- Một kẻ bình thường có thể chịu đựng được uy áp của cường giả Đấu Thần kỳ sao? Cứ cho là hắn có pháp bảo chống đỡ được uy áp đi, đứng trước một cường giả có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, vậy mà không tỏ ra run sợ, ngược lại còn rất tự tin. Đây không phải điều mà một người bình thường có thể làm được.
- Chẳng lẽ… có khi nào tiểu tử đó là gián điệp Ma Tộc không? Gần đây ta có nghe tin tức yêu nghiệt Ma Tộc trà trộn vào đại lục, hay là bắt tiểu tử đó lại rồi tra hỏi.
Đứng bên cạnh, Tàng Vũ Thánh lắc đầu:
- Không phải đâu, kẻ tên Ninh Tiểu Tam đó đích thực là một nhân loại. Thực lực của hắn cũng không phải che giấu, nếu không đã bị lão tổ phát hiện ra từ lâu rồi.
Huyền Long lão tổ nhìn Tàng Vũ Thánh, có vẻ như đánh giá rất cao năng lực quan sát và phán đoán của Tàng Vũ Thánh, sau đó mới nói:
- Ngươi nói không sai. Chỉ là… tiểu tử đó vẫn khiến cho ta vô cùng bất an. Dịch Thủy, ngươi giúp ta quan sát kẻ này, nếu như có điểm bất thường nào thì phải báo lại cho tan gay.
- Huyền Long sư huynh à, ta dù sao cũng là lão tổ của một siêu cấp thế lực, theo dõi một tên thư sinh trói gà không chặt, bị người ta biết được không phải là rất mất mặt sao. Chuyện này… ta không làm đâu.
Vị lão tổ gọi là Dịch Thủy liền lắc đầu từ chối. Bỗng thanh âm Huyền Long lão tổ trở nên nghiêm túc, ánh mắt như hãi lưỡi kiếm lườm Dịch Thủy lão tổ một cái, chỉ một ánh nhìn mà liền khiến cho Dịch Thủy lão tổ lạnh sóng lưng, nổi cả da gà lên. Biết rằng nếu như không nhận lời, nhất định sẽ bị Huyền Long lão tổ trừng trị, bèn nói:
- Được… được rồi, ta làm là được chứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.