Quyển 1 - Chương 54: Ma thú môn: Rơi vào vực thẳm
Chiến Thần Đà
19/01/2015
Hơn một vạn đệ tử bị truyền tống đến phế tích Ma thú môn. Mỗi người mỗi nơi, không ai được truyền tống đến cùng một chỗ.
Phế tích đổ nát, thê lương, một mãng tĩn lặng. Một phế tích bỏ hoang, cây cối mọc um tùm, không khác gì một khu rừng.
Tinh Hồn mở thần thức, cảm ứng được mỗi nơi trong phế tích này đề có yêu khí dao động, có nơi mạnh có nơi yếu.
Mấy hôm trước, Tinh Hồn vào Tàng kinh các của Bách thảo phong, biết được Ma thú môn này là một môn phái đứng đầu Thiên Lam đại lục hàng vạn năm trước. Ma thú môn này có thể khống chế ma thú, sau đó không biết làm thế nào lại có thể yêu hóa chúng, khiến cho sức mạnh của ma thú tăng lên.
Ma thú môn nhờ thế mà trở thành môn phái chí tôn. Thế nhưng Ma thú môn này rất tàn ác, tuy thuộc nhân tộc nhưng lại ra tay giết người rất tàn bạo, thế nên mấy môn phái khác rất thù ghét.
Mà đối với Yêu tộc thì cũng cực kỳ căm thù Ma thú môn này. Dù gì tổ tiên của Yêu tộc chính là Ma thú. Nhìn thấy cảnh ma thú bị Ma thú môn liên tục săn lùng, yêu hóa chúng khiến cho Yêu tộc động nộ.
Yêu tộc và nhân tộc bắt tay với nhau để triệt hạ Ma thú môn. Tuy Yêu tộc và Nhân tộc không ưa gì nhau, nhưng đối với Ma thú môn thì lại cùng căm ghét, để có thể giảm sự tổn thất nhân lực nên cả hai bên đều cùng tham gia tiêu diệt Ma thú môn.
Chỉ trong vòng một tuần, Ma thú môn uy danh đại lục đã hoàn toàn sụp đổ, máu chảy thành sông.
Thời gian trôi qua vạn năm
Tuy Ma thú môn đã bị tiêu diệt, nhưng sau đó, phế tích Ma thú môn dần dần xuất hiện Yêu thú, số lượng càng lúc càng đông. Từ nhất cấp đến thập cấp, nghe nói tồn tại cả Thần cấp Yêu thú. Cảm thấy sự nguy hiểm của phế tích này, các môn phái liền nhanh chóng cho người đến trấn áp sự sinh sôi nảy nở của yêu thú.
Các yêu thú này vô cùng hung dữ, thấy người là liền lao đến tấn công. Lần đó, có vô số người cùng đệ tử các môn phái bị tử vong.
Cuối cùng cũng trấn áp được sự phát triển của yêu thú. Các môn phái quyết định mỗi năm, các môn phái đều cho người đến phế tích này để tiêu diệt yêu thú.
Thiên Lam thần điện lần này chọn nơi đây làm nơi khảo hạch lần này, một mặt có thể tiêu diệt yêu thú, mặt khác cũng có thể chọn ra các đệ tử có thực lực để chọn làm đệ tử nội điện.
Khảo hạch bắt đầu.
Mỗi khi giết chết được một yêu thú, ngọc bài sẽ được tích điểm. Để kiểm tra xếp hạng của mình, chỉ cần rót nguyên khí vào ngọc bài, trong đầu liền hiện ra danh sách xếp hạng khảo hạch.
Tinh Hồn không đứng một chỗ mà bắt đầu di chuyển vào. Trừ khi gặp phải Yêu thú Bát cấp trở lên, còn lại đều bị hắn nhanh chóng tiêu diệt.
Thứ hạn của Tinh Hồn gần như áp chót nhanh chóng nhảy lên top 800.
Xếp hạng hiện giờ, mười hàng đầu, tên mỗi người rất to, có màu sắc khác nhau.
Hiện giờ, đang đứng đầu là một người có tên Mạnh Phi, người thứ hai là Vân Tường, người đứng thứ ba là Lăng Chí. Trong top 100 thì đa số đều là các đệ tử quý trước.
Bất quá đây chỉ là ngày đầu tiên, đến khi hết khảo hạch thì chưa biết được kết quả.
……
Ngày thứ nhất khảo hạch
Đi vào sâu bên trong, bỗng nhiên Tinh Hồn nghe thấy tiếng đánh nhau
*ầm ầm*
Tinh Hồn đi tới nơi thì thấy có năm người, bốn nam một nữ, y phục màu xám đang đối phó với một con yêu thú lục cấp.
Con yêu thú này cao một thước rưỡi, nhìn giống như một con hổ khổng lồ. Đôi mắt nó đỏ rực, yêu khí đầy mình rất quái dị. Năm người liên thủ đối phó với nó, nhưng xem ra chẳng có hiệu quả.
Tinh Hồn đứng bên ngoài quan sát, bỗng nhiên một nam đệ tử bị đuôi của yêu thú đánh trúng, kêu một tiếng bay về phía sau, miệng thổ huyết không ngừng.
- Trương Hổ sư huynh!
Giọng nói nghe quen quen, Tinh Hồn nhìn kỹ. Thì ra là ái nữ của Nhậm Thiên Hành, Nhậm Phi Yến tiểu thư. Bốn người kia chắc cũng là đệ tử Bách thảo phong rồi.
- Phi Yến sư muội, cẩn thận!
Con yêu thú khổng lồ lao về phía Nhậm Phi Yến, hai chân trước như muốn vồ lấy nàng ta.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, toàn thân không dám cử động. Ba người kia hét lớn, muốn lao đến cứu nàng nhưng hai chân họ chẳng dám cử động.
- Đà Loa chưởng – Lưu tinh toàn qua!
*rống*
Một bóng người từ trên lao xuống, đánh vào giữa trán con yêu thú.
Nó hét lớn một tiếng, sau đó cái thân hình khổng lồ của nó ngã xuống.
Một chiêu giết lục cấp yêu thú, không biết người này có thực lực cỡ nào.
Ba người kia thấy con yêu thú ngã xuống, cảm giác được sinh cơ của nó đã mất liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhậm Phi Yến ngồi bệch xuống đất, gương mặt xinh đẹp của nàng bây giờ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa.
Nàng thầm nghĩ nếu như người kia không xuất thủ thì chắc nàng chết chắc.
Khói bụi dần tan ra, bóng người kia cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Nhậm Phi Yến đứng lên, giọng còn run run cảm tạ một tiếng:
- Đa tạ sư huynh tương cứu… Ơ?!
Người áo đen kia quay lại, Nhậm Phi Yến liền nhận ra ngay. Người đó chính là tên tiểu tử mà nàng thường xuyên chọc phá, Tinh Hồn.
Ba người kia cũng ngạc nhiên không kém, trừng trừng nhìn hắn.
Tinh Hồn quay lại, nói:
- Tiểu thư, cũng giỏi chọc phá quá nhỉ. Chọc cả Lục cấp yêu thú cơ đấy!
Nhậm Phi Yến không nói gì, từ khuôn mặt trắng bệch giờ trở nên khá lên, sau đó lại đỏ bừng lên.
Ba người kia đi đến, một người ôm quyền nói:
- Đa tạ sư huynh tương cứu!
Tinh Hồn lắc đầu nói:
- Không có gì! Ở trong này rất nguy hiểm, các ngươi mau đi ra ngoài, có thể bảo toàn được mạng sống. Nếu không thì như vị sư huynh xấu số kia, bị giết chết trong nháy mắt!
Ba người gật đầu. Sau đó quay lại nói với Nhậm Phi Yến:
- Sư muội, ở đây rất nguy hiểm, hay chúng ta ra bên ngoài sẽ an toàn hơn.
Nhậm Phi Yến định gật đầu, nhưng trong đầu thoáng nghĩ một điều, lại lắc đầu nói:
- Không được, lỡ như trên đường lại gặp một con yêu thú mạnh khác thì sao. Lúc đó chúng ta cũng sẽ chết mất.
Ba người nhìn nhau, sau đó Nhậm Phi Yến nói tiếp:
- Chi bằng bây giờ chúng ta đi cùng với hắn, như thế sẽ an toàn hơn!
Sau đó nàng quay hướng Tinh Hồn nói:
- Cho chúng ta đi chúng với ngươi được không?
Tinh Hồn lạnh lùng cự tuyệt:
- Không được! Các ngươi đi theo chỉ tổ vướng tay vướn chân ta thôi!
- Bọn ta lỡ như gặp phải mấy con yêu thú mạnh thì biết làm sao, ngươi phải bảo vệ ta chứ.
- Ta không quan tâm. Trước khi khảo hạch các phụ trách đã nói rõ, khảo hạch rất nguy hiểm. Các ngươi tham gia thì phải tự bảo vệ tính mạng của mình, sao phải bắt ta bảo vệ bảo vệ các ngươi chứ!
Ba người kia cúi đầu không nói gì. Còn Nhậm Phi Yến, với tính cách ương bướng của nàng, nghe lời cự tuyệt của Tinh Hồn, hai mắt rưng rưng, liền nói:
- Tinh Hồn! Ngươi thật quá đáng! Không thèm ngươi nữa!
Sau đó liền chạy về phía trước.
Tinh Hồn hừ một cái, tuy không thích nàng, nhưng thấy nàng như vậy thì trong lòng hắn cũng chợt chua xót. Hắn liền lấy ra mấy cái Tật tốc phù, đưa cho ba người kia nói:
- Các ngươi cầm lấy Tật tốc phù này, đợi ở đây. Nếu có yêu thú tấn công thì cứ dùng nó mà chạy trước. Ta sẽ đuổi theo nàng!
Ba người kia gật đầu, Tinh Hồn liền nhanh chóng chạy về phía trước.
……
Nhậm Phi Yến chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nàng. Khuôn mặt mỹ lệ trước đây rất vui vẻ, bây giờ thì trở nên đượm buồn.
Nàng vừa khóc vừa thầm nghĩ “Tên mặt gỗ! Ta ghét hắn!”
Nơi mờ mịt phía trước, có một cái hố sâu khổng lồ há ra toang hoác, ánh dương chiếu xuống nhưng cơ hồ không cách gì xâm nhập vào vùng sâu thẳm đó. Phóng mắt từ trên cao xuống là một khoảng đen ngòm, không tài nào nhìn thấy được, chỉ thấy một màn hắc ám, tử khí rùng rùng, âm phong phần phật.
Nhậm Phi Yến nhìn thấy cái hố sâu trước mắt thì hai chân dừng lại. Đằng trước chính là vùng sâu thẳ tối đen thần bí, nhìn vào mà rùng mình.
- Nhậm Phi Yến, nàng ở đâu!
Nghe thấy tiếng kêu, nàng quay lại. Tâm trạng buồn bực giờ chẳng còn, thay vào đó là một suy nghĩ phải cho hắn một bài học, để hắn sau này không dám khi dễ, quát mắng nàng nữa.
Nàng định đi kiếm một chỗ nào đó, sau đó hét toáng lên chờ Tinh Hồn chạy đến sẽ đá cho hắn một cái.
Tâm trạng hí ha hí hửng, tìm xem xung quanh có chỗ não núp tốt không. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy trong một lùm cây, có một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm nàng.
Giờ phút này, thâm tâm nàng chỉ có một cảm giác hoảng sợ. Nàng thầm nghĩ số mình sao hôm nay xuôi thế, hết gặp lục cấp yêu thú, giờ gặp con yêu thú này trông còn đáng sợ hơn cả con yêu hổ lúc này nữa.
Nàng định quay người chạy thì bỗng con yêu thú lao ra. Thân hình khổng lồ của nó lao về phía nàng.
- Á á á……
Tinh Hồn nghe tiếng la của Nhậm Phi Yến, liền nghĩ rằng không biết nàng lại chọc con quái thú nào nữa đây. Tinh Hồn liền tức tốc, hướng về phía tiếng la phát ra, tức tốc chạy!
Chạy đến nơi, Tinh Hồn nhìn thấy Nhậm Phi Yến ngồi bệch xuống rất, mặt trắng bệch như không còn một giọt máu. Đối diện nàng là một con yêu xà khổng lồ.
- Chết tiệt! là cửu cấp yêu thú!
Con rắn này dài ít nhất cũng gần mười trượng, to cũng phải hai trượng. Đôi mắt của nó phát ra hung lệ, cái lưỡi đỏ lồm cứ khè khè.
Cái đầu của nó khẽ đu đưa, đảo mắt nhìn Nhậm Phi Yến và Tinh Hồn, nhất thời vẫn chưa có hành động gì.
Nhậm Phi Yến nhìn thấy Tinh Hồn, trong lòng thầm mừng rỡ. Nhưng vào giờ phút này, dường như hơi thở nàng gấp gáp, toàn thân như mất hết sức lực. Nàng định đứng dậy, gắng hết sức chạy về phía Tinh Hồn.
Tinh Hồn liền thất thanh nói:
- Không được cử động!
Nhậm Phi Yến kinh hãi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, trong đôi mắt to lớn của yêu xà, ánh sáng xanh bừng lên, như bị một cái gì đó làm kinh động, cuồng nộ gầm lên một tiếng. Tinh Hồn và Nhậm Phi Yến đều đưa tay lên bịt chặt tai, tuy nhiên vẫn cảm thấy trong tai vang lên những tiếng o o.
Nhậm Phi Yến kinh hãi, đưa mắt lên nhìn yêu xà khổng lồ chuyển động. Cái đầu to lớn của nó nhanh như chớp tấn công Nhậm Phi Yến. Nàng ta giờ đang bất lực, dù muốn né cũng không né được.
- Phong ảnh động!
Tinh Hồn dùng hết sức dùng Phong ảnh độn ôm lấy thân thể của Nhậm Phi Yến, nhưng mà tốc độ của cửu cấp yêu thú không phải đùa. Tinh Hồn tuy cứu được Nhậm Phi Yến nhưng mà trái của hắn cũng chịu một đòn của yêu xà. Cũng may không dính đòn trực diện, nếu không thì cánh tay hắn cũng bị nát rồi.
Tuy bị xước qua nhưng mà cảm giác đau đớn vẫn lan tỏa. Mồ hôi trên người hắn chảy ra đầm đìa.
Nhậm Phi Yến vì quá hoảng sợ mà ngất đi, vùi đầu ngả vào ngực Tinh Hồn.
Tinh Hồn quan sát tình hình, phía trước bị con yêu xà chặn đường, phía sau lại là một cái hố đen nhìn không thấy đáy. Trong đầu hắn chợt này ra ý định dùng pháp bảo rồi bay về phía sau, dùng cách đó còn có thể có đường sống.
Nghĩ là làm, Tinh Hồn liền tung ra một thanh ma pháp kiếm, định cưỡi lên rồi chạy mất. Nhưng tiếc là yêu xà không cho phép. Thấy con mồi trước mắt có ý định chạy thoát, nó liền vung cái đuôi khổng lồ tấn công.
Mặc dù động tác nhanh chóng, nhưng Tinh Hồn vẫn không bay thoát khỏi tầm tấn công của nó. Tinh Hồn nhanh chóng sử dụng Kim cang bất hoại thần công bảo vệ thân thể, trong đầu chỉ có một ý niệm là dùng toàn lực bay vút lên trên. Nhưng vẫn nằm trong tầm tấn công của yêu xà.
Cái đuôi của nó đập trúng lưng của Tinh Hồn, hắn phun ra một ngụm máu lớn. Mắt mũi tối sầm, như muốn ngất đi. Lực quét đuôi của yêu xà uy lực vô song, toàn thân Tinh Hồn tuy được bảo hộ bởi Kim Cang bất hoại thần công nhưng vẫn bị chến động mạnh, xương cốt đau đớn muốn gẫy rời, gần như toàn thân muốn rách ra thành bốn năm mảnh.
Thân thể hắn bay trên không trung, không làm chủ được thăng bằng rơi vào bóng tối vô biên. Giờ phút này hắn đã không còn ý thức, ngất đi. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt người con gái trong tay.
Hai người rơi vào vùng thẳm sâu không đáy.
Rồi rơi mãi xuống dưới.
Nhậm Phi Yến đã mất hết tri giác, đôi mắt nhắm nghiền, thân hình nằm trong vòng tay của Tinh Hồn, khuôn mặt trắng nhợt nhưng phảng phất nét bình thản.
Giây lát thôi, hắn rơi tõm vào bóng tối.
Ma thú môn: Tiêu Thiên Tứ
Bóng tối không bờ bến, bóng tối dường như vĩnh hằng.
Tuy mất đi ý thức nhưng Tinh Hồn vẫn cảm nhận được, hắn đang ôm một người con gái trong tay, rất chặt.
Bóng tối bao la, nuốt chửng lấy tất cả.
Truyền thuyết nói rằng, ánh sáng đầu tiên trong thiên địa vũ trụ sanh ra từ nơi tối tăm.
Trong bóng tối vĩnh hằng, một chùm sáng!
Nơi đen tối vô cùng vô tận ấy, một tiếng kêu trong gần như tiếng .
Ánh sáng xé toạch màn đêm u tối, tiếng kêu phá vỡ không gian tĩnh mịch ấy chính là Tiểu bằng.
Vốn tiểu bằng bị Tinh Hồn để ở trong Quần tiên các. Thế nhưng thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, tiểu bằng dùng hết sức thoát ra ngoài, hóa ra bản thể khổng lồ của nó đỡ lấy Tinh Hồn và Nhậm Phi Yến.
Thế nhưng, dù cố hết sức nhưng tiểu bằng không thể đưa hai người thoát ra khỏi cái hố này.
Bởi vì phía trên có con cửu cấp yêu xà, còn tiểu bằng thoát ra cũng chỉ là một ý niệm cường đại của nó. Chỉ có thể đỡ cho con người đang rơi vô định kia có thể an toàn xuống phía dưới.
……
Thiên Kiếm phong.
Một nam nhân chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen nhánh để xõa phía sau, gương mặt tuy không tuấn tú nhưng rất sáng láng.
Người thanh niên này mặc lam y, trên ngực có thêu hình một thanh kiếm, đích thực là đệ tử Thiên Kiếm phong.
Hắn đang ở trên tầng ba của Tàng kinh các ở Thiên Kiếm phong lục lọi thứ gì đó, mặt đầm đìa mồ hôi, tâm trạng có vẻ hốt hoảng.
Bỗng có tiếng bước chân đang chậm rãi đi lên. Nhưng tiếng bước chân này rất nhỏ, dường như vô thanh vô tức, có thể nhận ra được đây là một cao nhân trong Thiên Lam thần điện.
Mái tóc bạc trắng, gương mặt hồng hào, nhân từ, râu trắng dài đến ngực, phong thái rất ôn nhu. Lão nhân gia này chính là thủ tọa Thiên Kiếm phong: Triệu Dương Phong.
Lão vừa đặt chân lên tầng ba thì bỗng thấy một đệ tử đang lục lọi tìm một thứ gì đó. Mà đệ tử này lại mặc y phục màu lam, theo như quy định của thần điện thì đệ tử lam y không được phép lên tầng hai và tầng ba của tàng kinh các. Sao hôm nay lại có một đệ tử cả gan đặt chân lên đây, mà bộ dạng có vẻ thấp thỏm.
Lão lên tiếng hỏi:
- Là ai?
Nghe thấy tiếng gọi, người đệ tử bỗng giật mình, quay lại. Lão nhìn thấy đệ tử này, bỗng ngạc nhiên:
- Tiêu Thiên Tứ? Sao con còn ở đây, ta nhớ hôm trước con có báo danh tham gia nội điện khảo hạch mà?
Đệ tử tên Tiêu Thiên Tứ gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy trên người. Nghe Triệu Dương Phong hỏi, hắn lắp ba lắp bắp, nói không thành lời:
- Đệ… đệ tử…
Triệu Dương Phong cười hiền hòa, nói:
- Mau mau đi xuống, kẻo có người nhìn thấy thì chết!
Triệu Dương Phong ở Thiên Lam thần điện nổi tiếng là người ôn hòa, lại có thực lực rât mạnh. Tuổi thọ của lão cùng đã mấy ngàn năm, là người lớn tuổi nhất trong Thiên Lam thần điện. Lão đối xử với chúng đệ tử như con cháu của mình, thế nên trong Thiên Lam thần điện ai ai cũng kính nể, xem lão như một người ông của mình.
Tiêu Thiên Tứ là một trong những đệ tử mà lão yêu quý nhất. Mười năm trước, lúc lão đi ngao du thiên hạ, tình cờ thấy một đám người đang đánh đập một người một phụ nữ và một đứa bé.
Lão liền ra tay tương cứu. Nhưng mà với tính tình đôn hậu của lão, dĩ nhiên không giết chết đám người kia., chỉ dạy cho chúng một bài học.
Lão cứu được hai người, nhưng mà thương thế của người đàn bà kia quá nặng, không thể nào cứu vãn được.
Trước khi mất, người đàn bà đó van xin lão có thể chiếu cố đứa con của mình. Đứa bé đó chính là Tiêu Thiên Tứ.
Lão gật đầu đồng ý, người đàn bà đó bình thản nhắm mắt ra đi. Lão an táng người thân của Tiêu Thiên Tứ rồi dẫn Tiêu Thiên Tứ về Thiên Kiếm phong, nhận hắn làm đệ tử.
Thấm thoát đã hơn mười năm. Tiêu Thiên Tứ năm nay đã hơn hai mươi tuổi. Thế nhưng tuy được Triệu Dương Phong thu làm đồ đệ, nhưng Tiêu Thiên Tứ này lại không có tố chất, trong số các đệ tử cùng quý có thể nói là kém nhất.
Thế nhưng trong thâm tâm của Tiêu Thiên Tứ, hắn luôn luôn mong ngóng có thể nhanh chóng có được thực lực để có thể ra ngoài tìm kẻ thù giết cha mẹ. Thế nên hắn lấy cần cù bù thể chất, tu luyện rất khắc khổ.
Mấy tháng trước Tiêu Thiên Tứ ra ngoài làm nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hắn liền đi đến quê hương của hắn ở Mạc Thạch trấn thăm mộ mẹ.
Tình cờ hắn biết được sự tình mười năm trước, là do một gia tộc gây ra. Nộ hỏa bốc lên, hắn liền đi tới gia tộc đó để báo thù cho mẹ. Tiếc thay, vì không có thực lực nên bị người ta đánh không thương tiếc, may mà có thể chạy thoát được.
Khó khăn lắm mới trở về được thần điện. Nhưng mà thù này không báo quyết không làm người. Trùng hợp năm nay lại diễn ra buổi nội điện khảo hạch, dĩ nhiên số người tham gia khảo hạch rất nhiều. Thần điện lai cử rất nhiều người giám sát buổi khảo hạch.
Tiêu Thiên Tứ thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt. Đệ tử trong mạch nhất định sẽ tham gia đăng ký, người không tham gia thì sẽ quan sát trên Thông Thiên phong.
Vậy nên số người ở lại Thiên Kiếm phong sẽ rất ít. Đây là cơ hội tốt để hắn đột nhập tầng thứ ba của tàng kinh các, lén học những võ kỹ, tâm pháp mạnh nhất của Thiên Kiếm phong. Một khi đại công cáo thành sẽ quay trở lại Mạc Thạch trấn giết chết kẻ thù.
Nhưng mà đến phút cuối không ngờ lại bị Triệu Dương Phong phát hiện. Tuy rằng lão là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng mà việc vi phạm quy tắc của thần điện, hậu quả có thể sẽ bị đuổi khỏi tông môn. Việc báo thù có thể sẽ không thực hiện được.
Nghe Triệu Dương Phong nói tha thứ, tuy rất cảm kích nhưng Tiêu Thiên Tứ không muốn rời đi, liền nói:
- Sư tôn, đệ tử không thể. Đệ tử phải học được chúng, để có thể báo thù được cho gia đình của mình.
Triệu Dương Phong thở dài, cơn gió khẽ bay qua làm phất phơ chòm râu, mái tóc bạc trắng của lão:
- Quá khứ đã không còn, cớ sao phải cố chấp!
- Thù này không báo quyết không làm người. Sư tôn, đệ tử mấy năm qua đệ tử đã phải chịu đựng sự đau khổ mất đi người thân. Hôm nay gặp được kẻ thù, nhất định phải giết chết hắn, đem máu của hắn tế trên mộ của người thân. Đệ tử xin lỗi người! Đệ tử nhất định phải có thứ này, để có thể nhanh chóng báo thù.
Tiêu Thiên Tứ giọng rắn chắc. Sau đó liền lấy đi hai quyển thần cấp sơ trung giai võ kỹ: Vô cực lôi trì và Lôi tâm chưởng. Sau đó triệu ra Thanh Ly kiếm, thể hiện rõ quyết tâm của mình: hôm nay dù phải liều chết cũng phải rời khỏi đây, báo thù cho gia đình mình.
Tiêu Thiến Tứ tay cầm Thanh Ly kiếm lao thẳng về phía Triệu Dương Phong, tung ra sát chiêu. Hắn biết hắn không phải đối thủ của sư tôn mình, một ngón tay của lão cũng có thể nghiền nát hắn.
Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng, sư tôn mình có thể không truy cứu mà bỏ qua cho mình. Sau khi làm xong nhất định hắn sẽ trở về chịu tội, dù chết cũng không có gì oán trách.
Thế nhưng, mọi thứ không đúng như ý nguyện của hắn.
Triệu Dương Phong không hề tránh né, cũng không có ý định ra chiêu đánh hắn. Lão thả lỏng cơ thể mình, không vận chuyển một chút nguyên khí để hộ thân.
Đao kiếm vô tình.
Tiêu Thiên Tứ một thân một kiếm, lao thẳng về phía lão.
*Phập*
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Thanh Ly kiếm đâm xuyên qua ngực Triệu Dương Phong.
Một dòng tinh huyết chảy ra, nhuộm đỏ bạch y.
Tiêu Thiên Tứ hoảng sợ, tay cầm kiếm run run.
Đôi mắt hắn đỏ lên, hình ảnh trước mắt nhòe đi. Hai dòng lệ lăn trên gương mặt hắn, giọng run run thốt lên:
- Sư tôn? tại sao người không tránh? Tại sao?
Triêu Dương Phong đưa tay lên, vuốt đầu Tiêu Thiên Tứ, giống như một người ông đang xoa đầu đứa cháu trai của mình. Lão từ từ nói:
- Ta không biết mười năm qua con phải chịu khổ như vậy. Ta thật đáng trách. Thiên Tứ, cầm lấy thứ này rồi ra khỏi đây, mau lên!
Lão lấy ra Càn Khôn trạc của mình, đưa cho Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ hoảng sợ vô cùng. Chính tay mình giết chết sư phụ mình, mà sư phụ chính là ân nhân của mình.
Tiêu Thiên Tứ hoảng hốt nói:
- Sư tôn, đệ tử sẽ kêu người giúp. Đợi đệ tử!
Giờ đây, trong tâm trí hắn không còn nghĩ đến việc báo thù nữa. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải cứu sống sư phụ mình.
Hắn định đứng lên thì Triệu Dương Phong nắm tay hắn lại. Vận chuyển nguyên khí truyền hết sang người Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ toàn thân như bị lửa đốt, mồ hôi chảy ra đầm đìa, hàm răng cắn chặt. Tuy đau đớn nhưng không phát ra tiếng kêu.
Chỉ mười phân trôi qua, cơ thể của Tiêu Thiên Tứ trở lại bình thường. Đôi mắt vẫn còn đỏ nói:
- Sư tôn, tại sao người…
Triệu Dương Phong sắc mặt bây giờ trắng bệch, tay che miệng Tiêu Thiên Tứ, nói:
- Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa. Cái chết đối với ta chỉ là sớm hay muộn. Giờ ta chỉ có thể giúp con nhiêu đó. Mau, mau rời khỏi đây, đừng để cho người khác nhìn thấy!
Tiêu Thiên Tứ vô cùng xúc động, người sư phụ này xưa nay đối xử với hắn như cha. Thế mà hôm nay hắn lại cầm kiếm đâm chết sư phụ, thật không bằng cầm thú. Đến lúc chết, lão cũng không khiển trách hắn một lời, vẫn che chở cho hắn.
Tiêu Thiên Tứ quỳ xuống, dập đầu ba cái.
- Sư tôn, đệ tử bất hiếu. Sau khi báo thù xong, đệ tử nhất định sẽ xuống hoàng tuyền với người.
Triệu Dương Phong chợt trở nên uy nghiêm, sắc mặt vẫn trắng bệch, hô hấp không ổn định nhưng uy thế phát ra khiến cho người khác phải nể sợ. Lão nhìn Tiêu Thiên Tứ nói:
- Thiên Tứ, con không được chết. Nếu như con chết theo ta thì ta ra đi không nhắm mắt. Phải sống cho tốt, sống thay cho phần của ta, cho phần của phụ mẫu con nữa.
Tiêu Thiên Tứ giờ đây khóc phát ra thành tiếng, nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Hắn dập đầu một cái nữa.
- Mau rời khỏi đây, nhanh lên!
Tiêu Thiên Tứ không phát ra thành lời, giọng xúc động nói:
- Sư tôn!
Sau đó, hắn đứng lên, chạy xuống khỏi tầng ba tàng kinh các. Nét thương tâm trên gương mặt trắng bệch. Những giọt nước mắt vẫn chảy trên gương mặt.
Triệu Dương Phong không nhìn hắn, nhưng thần thức vẫn dõi theo người đệ tử mang theo nỗi buồn vô hạn.
Cứ từ từ mờ đi.
Linh Điện thánh cảnh.
Tấm ngọc bài linh hồn của Triệu Dương Phong vỡ nát.
Phế tích đổ nát, thê lương, một mãng tĩn lặng. Một phế tích bỏ hoang, cây cối mọc um tùm, không khác gì một khu rừng.
Tinh Hồn mở thần thức, cảm ứng được mỗi nơi trong phế tích này đề có yêu khí dao động, có nơi mạnh có nơi yếu.
Mấy hôm trước, Tinh Hồn vào Tàng kinh các của Bách thảo phong, biết được Ma thú môn này là một môn phái đứng đầu Thiên Lam đại lục hàng vạn năm trước. Ma thú môn này có thể khống chế ma thú, sau đó không biết làm thế nào lại có thể yêu hóa chúng, khiến cho sức mạnh của ma thú tăng lên.
Ma thú môn nhờ thế mà trở thành môn phái chí tôn. Thế nhưng Ma thú môn này rất tàn ác, tuy thuộc nhân tộc nhưng lại ra tay giết người rất tàn bạo, thế nên mấy môn phái khác rất thù ghét.
Mà đối với Yêu tộc thì cũng cực kỳ căm thù Ma thú môn này. Dù gì tổ tiên của Yêu tộc chính là Ma thú. Nhìn thấy cảnh ma thú bị Ma thú môn liên tục săn lùng, yêu hóa chúng khiến cho Yêu tộc động nộ.
Yêu tộc và nhân tộc bắt tay với nhau để triệt hạ Ma thú môn. Tuy Yêu tộc và Nhân tộc không ưa gì nhau, nhưng đối với Ma thú môn thì lại cùng căm ghét, để có thể giảm sự tổn thất nhân lực nên cả hai bên đều cùng tham gia tiêu diệt Ma thú môn.
Chỉ trong vòng một tuần, Ma thú môn uy danh đại lục đã hoàn toàn sụp đổ, máu chảy thành sông.
Thời gian trôi qua vạn năm
Tuy Ma thú môn đã bị tiêu diệt, nhưng sau đó, phế tích Ma thú môn dần dần xuất hiện Yêu thú, số lượng càng lúc càng đông. Từ nhất cấp đến thập cấp, nghe nói tồn tại cả Thần cấp Yêu thú. Cảm thấy sự nguy hiểm của phế tích này, các môn phái liền nhanh chóng cho người đến trấn áp sự sinh sôi nảy nở của yêu thú.
Các yêu thú này vô cùng hung dữ, thấy người là liền lao đến tấn công. Lần đó, có vô số người cùng đệ tử các môn phái bị tử vong.
Cuối cùng cũng trấn áp được sự phát triển của yêu thú. Các môn phái quyết định mỗi năm, các môn phái đều cho người đến phế tích này để tiêu diệt yêu thú.
Thiên Lam thần điện lần này chọn nơi đây làm nơi khảo hạch lần này, một mặt có thể tiêu diệt yêu thú, mặt khác cũng có thể chọn ra các đệ tử có thực lực để chọn làm đệ tử nội điện.
Khảo hạch bắt đầu.
Mỗi khi giết chết được một yêu thú, ngọc bài sẽ được tích điểm. Để kiểm tra xếp hạng của mình, chỉ cần rót nguyên khí vào ngọc bài, trong đầu liền hiện ra danh sách xếp hạng khảo hạch.
Tinh Hồn không đứng một chỗ mà bắt đầu di chuyển vào. Trừ khi gặp phải Yêu thú Bát cấp trở lên, còn lại đều bị hắn nhanh chóng tiêu diệt.
Thứ hạn của Tinh Hồn gần như áp chót nhanh chóng nhảy lên top 800.
Xếp hạng hiện giờ, mười hàng đầu, tên mỗi người rất to, có màu sắc khác nhau.
Hiện giờ, đang đứng đầu là một người có tên Mạnh Phi, người thứ hai là Vân Tường, người đứng thứ ba là Lăng Chí. Trong top 100 thì đa số đều là các đệ tử quý trước.
Bất quá đây chỉ là ngày đầu tiên, đến khi hết khảo hạch thì chưa biết được kết quả.
……
Ngày thứ nhất khảo hạch
Đi vào sâu bên trong, bỗng nhiên Tinh Hồn nghe thấy tiếng đánh nhau
*ầm ầm*
Tinh Hồn đi tới nơi thì thấy có năm người, bốn nam một nữ, y phục màu xám đang đối phó với một con yêu thú lục cấp.
Con yêu thú này cao một thước rưỡi, nhìn giống như một con hổ khổng lồ. Đôi mắt nó đỏ rực, yêu khí đầy mình rất quái dị. Năm người liên thủ đối phó với nó, nhưng xem ra chẳng có hiệu quả.
Tinh Hồn đứng bên ngoài quan sát, bỗng nhiên một nam đệ tử bị đuôi của yêu thú đánh trúng, kêu một tiếng bay về phía sau, miệng thổ huyết không ngừng.
- Trương Hổ sư huynh!
Giọng nói nghe quen quen, Tinh Hồn nhìn kỹ. Thì ra là ái nữ của Nhậm Thiên Hành, Nhậm Phi Yến tiểu thư. Bốn người kia chắc cũng là đệ tử Bách thảo phong rồi.
- Phi Yến sư muội, cẩn thận!
Con yêu thú khổng lồ lao về phía Nhậm Phi Yến, hai chân trước như muốn vồ lấy nàng ta.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, toàn thân không dám cử động. Ba người kia hét lớn, muốn lao đến cứu nàng nhưng hai chân họ chẳng dám cử động.
- Đà Loa chưởng – Lưu tinh toàn qua!
*rống*
Một bóng người từ trên lao xuống, đánh vào giữa trán con yêu thú.
Nó hét lớn một tiếng, sau đó cái thân hình khổng lồ của nó ngã xuống.
Một chiêu giết lục cấp yêu thú, không biết người này có thực lực cỡ nào.
Ba người kia thấy con yêu thú ngã xuống, cảm giác được sinh cơ của nó đã mất liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhậm Phi Yến ngồi bệch xuống đất, gương mặt xinh đẹp của nàng bây giờ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa.
Nàng thầm nghĩ nếu như người kia không xuất thủ thì chắc nàng chết chắc.
Khói bụi dần tan ra, bóng người kia cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Nhậm Phi Yến đứng lên, giọng còn run run cảm tạ một tiếng:
- Đa tạ sư huynh tương cứu… Ơ?!
Người áo đen kia quay lại, Nhậm Phi Yến liền nhận ra ngay. Người đó chính là tên tiểu tử mà nàng thường xuyên chọc phá, Tinh Hồn.
Ba người kia cũng ngạc nhiên không kém, trừng trừng nhìn hắn.
Tinh Hồn quay lại, nói:
- Tiểu thư, cũng giỏi chọc phá quá nhỉ. Chọc cả Lục cấp yêu thú cơ đấy!
Nhậm Phi Yến không nói gì, từ khuôn mặt trắng bệch giờ trở nên khá lên, sau đó lại đỏ bừng lên.
Ba người kia đi đến, một người ôm quyền nói:
- Đa tạ sư huynh tương cứu!
Tinh Hồn lắc đầu nói:
- Không có gì! Ở trong này rất nguy hiểm, các ngươi mau đi ra ngoài, có thể bảo toàn được mạng sống. Nếu không thì như vị sư huynh xấu số kia, bị giết chết trong nháy mắt!
Ba người gật đầu. Sau đó quay lại nói với Nhậm Phi Yến:
- Sư muội, ở đây rất nguy hiểm, hay chúng ta ra bên ngoài sẽ an toàn hơn.
Nhậm Phi Yến định gật đầu, nhưng trong đầu thoáng nghĩ một điều, lại lắc đầu nói:
- Không được, lỡ như trên đường lại gặp một con yêu thú mạnh khác thì sao. Lúc đó chúng ta cũng sẽ chết mất.
Ba người nhìn nhau, sau đó Nhậm Phi Yến nói tiếp:
- Chi bằng bây giờ chúng ta đi cùng với hắn, như thế sẽ an toàn hơn!
Sau đó nàng quay hướng Tinh Hồn nói:
- Cho chúng ta đi chúng với ngươi được không?
Tinh Hồn lạnh lùng cự tuyệt:
- Không được! Các ngươi đi theo chỉ tổ vướng tay vướn chân ta thôi!
- Bọn ta lỡ như gặp phải mấy con yêu thú mạnh thì biết làm sao, ngươi phải bảo vệ ta chứ.
- Ta không quan tâm. Trước khi khảo hạch các phụ trách đã nói rõ, khảo hạch rất nguy hiểm. Các ngươi tham gia thì phải tự bảo vệ tính mạng của mình, sao phải bắt ta bảo vệ bảo vệ các ngươi chứ!
Ba người kia cúi đầu không nói gì. Còn Nhậm Phi Yến, với tính cách ương bướng của nàng, nghe lời cự tuyệt của Tinh Hồn, hai mắt rưng rưng, liền nói:
- Tinh Hồn! Ngươi thật quá đáng! Không thèm ngươi nữa!
Sau đó liền chạy về phía trước.
Tinh Hồn hừ một cái, tuy không thích nàng, nhưng thấy nàng như vậy thì trong lòng hắn cũng chợt chua xót. Hắn liền lấy ra mấy cái Tật tốc phù, đưa cho ba người kia nói:
- Các ngươi cầm lấy Tật tốc phù này, đợi ở đây. Nếu có yêu thú tấn công thì cứ dùng nó mà chạy trước. Ta sẽ đuổi theo nàng!
Ba người kia gật đầu, Tinh Hồn liền nhanh chóng chạy về phía trước.
……
Nhậm Phi Yến chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nàng. Khuôn mặt mỹ lệ trước đây rất vui vẻ, bây giờ thì trở nên đượm buồn.
Nàng vừa khóc vừa thầm nghĩ “Tên mặt gỗ! Ta ghét hắn!”
Nơi mờ mịt phía trước, có một cái hố sâu khổng lồ há ra toang hoác, ánh dương chiếu xuống nhưng cơ hồ không cách gì xâm nhập vào vùng sâu thẳm đó. Phóng mắt từ trên cao xuống là một khoảng đen ngòm, không tài nào nhìn thấy được, chỉ thấy một màn hắc ám, tử khí rùng rùng, âm phong phần phật.
Nhậm Phi Yến nhìn thấy cái hố sâu trước mắt thì hai chân dừng lại. Đằng trước chính là vùng sâu thẳ tối đen thần bí, nhìn vào mà rùng mình.
- Nhậm Phi Yến, nàng ở đâu!
Nghe thấy tiếng kêu, nàng quay lại. Tâm trạng buồn bực giờ chẳng còn, thay vào đó là một suy nghĩ phải cho hắn một bài học, để hắn sau này không dám khi dễ, quát mắng nàng nữa.
Nàng định đi kiếm một chỗ nào đó, sau đó hét toáng lên chờ Tinh Hồn chạy đến sẽ đá cho hắn một cái.
Tâm trạng hí ha hí hửng, tìm xem xung quanh có chỗ não núp tốt không. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy trong một lùm cây, có một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm nàng.
Giờ phút này, thâm tâm nàng chỉ có một cảm giác hoảng sợ. Nàng thầm nghĩ số mình sao hôm nay xuôi thế, hết gặp lục cấp yêu thú, giờ gặp con yêu thú này trông còn đáng sợ hơn cả con yêu hổ lúc này nữa.
Nàng định quay người chạy thì bỗng con yêu thú lao ra. Thân hình khổng lồ của nó lao về phía nàng.
- Á á á……
Tinh Hồn nghe tiếng la của Nhậm Phi Yến, liền nghĩ rằng không biết nàng lại chọc con quái thú nào nữa đây. Tinh Hồn liền tức tốc, hướng về phía tiếng la phát ra, tức tốc chạy!
Chạy đến nơi, Tinh Hồn nhìn thấy Nhậm Phi Yến ngồi bệch xuống rất, mặt trắng bệch như không còn một giọt máu. Đối diện nàng là một con yêu xà khổng lồ.
- Chết tiệt! là cửu cấp yêu thú!
Con rắn này dài ít nhất cũng gần mười trượng, to cũng phải hai trượng. Đôi mắt của nó phát ra hung lệ, cái lưỡi đỏ lồm cứ khè khè.
Cái đầu của nó khẽ đu đưa, đảo mắt nhìn Nhậm Phi Yến và Tinh Hồn, nhất thời vẫn chưa có hành động gì.
Nhậm Phi Yến nhìn thấy Tinh Hồn, trong lòng thầm mừng rỡ. Nhưng vào giờ phút này, dường như hơi thở nàng gấp gáp, toàn thân như mất hết sức lực. Nàng định đứng dậy, gắng hết sức chạy về phía Tinh Hồn.
Tinh Hồn liền thất thanh nói:
- Không được cử động!
Nhậm Phi Yến kinh hãi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, trong đôi mắt to lớn của yêu xà, ánh sáng xanh bừng lên, như bị một cái gì đó làm kinh động, cuồng nộ gầm lên một tiếng. Tinh Hồn và Nhậm Phi Yến đều đưa tay lên bịt chặt tai, tuy nhiên vẫn cảm thấy trong tai vang lên những tiếng o o.
Nhậm Phi Yến kinh hãi, đưa mắt lên nhìn yêu xà khổng lồ chuyển động. Cái đầu to lớn của nó nhanh như chớp tấn công Nhậm Phi Yến. Nàng ta giờ đang bất lực, dù muốn né cũng không né được.
- Phong ảnh động!
Tinh Hồn dùng hết sức dùng Phong ảnh độn ôm lấy thân thể của Nhậm Phi Yến, nhưng mà tốc độ của cửu cấp yêu thú không phải đùa. Tinh Hồn tuy cứu được Nhậm Phi Yến nhưng mà trái của hắn cũng chịu một đòn của yêu xà. Cũng may không dính đòn trực diện, nếu không thì cánh tay hắn cũng bị nát rồi.
Tuy bị xước qua nhưng mà cảm giác đau đớn vẫn lan tỏa. Mồ hôi trên người hắn chảy ra đầm đìa.
Nhậm Phi Yến vì quá hoảng sợ mà ngất đi, vùi đầu ngả vào ngực Tinh Hồn.
Tinh Hồn quan sát tình hình, phía trước bị con yêu xà chặn đường, phía sau lại là một cái hố đen nhìn không thấy đáy. Trong đầu hắn chợt này ra ý định dùng pháp bảo rồi bay về phía sau, dùng cách đó còn có thể có đường sống.
Nghĩ là làm, Tinh Hồn liền tung ra một thanh ma pháp kiếm, định cưỡi lên rồi chạy mất. Nhưng tiếc là yêu xà không cho phép. Thấy con mồi trước mắt có ý định chạy thoát, nó liền vung cái đuôi khổng lồ tấn công.
Mặc dù động tác nhanh chóng, nhưng Tinh Hồn vẫn không bay thoát khỏi tầm tấn công của nó. Tinh Hồn nhanh chóng sử dụng Kim cang bất hoại thần công bảo vệ thân thể, trong đầu chỉ có một ý niệm là dùng toàn lực bay vút lên trên. Nhưng vẫn nằm trong tầm tấn công của yêu xà.
Cái đuôi của nó đập trúng lưng của Tinh Hồn, hắn phun ra một ngụm máu lớn. Mắt mũi tối sầm, như muốn ngất đi. Lực quét đuôi của yêu xà uy lực vô song, toàn thân Tinh Hồn tuy được bảo hộ bởi Kim Cang bất hoại thần công nhưng vẫn bị chến động mạnh, xương cốt đau đớn muốn gẫy rời, gần như toàn thân muốn rách ra thành bốn năm mảnh.
Thân thể hắn bay trên không trung, không làm chủ được thăng bằng rơi vào bóng tối vô biên. Giờ phút này hắn đã không còn ý thức, ngất đi. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt người con gái trong tay.
Hai người rơi vào vùng thẳm sâu không đáy.
Rồi rơi mãi xuống dưới.
Nhậm Phi Yến đã mất hết tri giác, đôi mắt nhắm nghiền, thân hình nằm trong vòng tay của Tinh Hồn, khuôn mặt trắng nhợt nhưng phảng phất nét bình thản.
Giây lát thôi, hắn rơi tõm vào bóng tối.
Ma thú môn: Tiêu Thiên Tứ
Bóng tối không bờ bến, bóng tối dường như vĩnh hằng.
Tuy mất đi ý thức nhưng Tinh Hồn vẫn cảm nhận được, hắn đang ôm một người con gái trong tay, rất chặt.
Bóng tối bao la, nuốt chửng lấy tất cả.
Truyền thuyết nói rằng, ánh sáng đầu tiên trong thiên địa vũ trụ sanh ra từ nơi tối tăm.
Trong bóng tối vĩnh hằng, một chùm sáng!
Nơi đen tối vô cùng vô tận ấy, một tiếng kêu trong gần như tiếng .
Ánh sáng xé toạch màn đêm u tối, tiếng kêu phá vỡ không gian tĩnh mịch ấy chính là Tiểu bằng.
Vốn tiểu bằng bị Tinh Hồn để ở trong Quần tiên các. Thế nhưng thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, tiểu bằng dùng hết sức thoát ra ngoài, hóa ra bản thể khổng lồ của nó đỡ lấy Tinh Hồn và Nhậm Phi Yến.
Thế nhưng, dù cố hết sức nhưng tiểu bằng không thể đưa hai người thoát ra khỏi cái hố này.
Bởi vì phía trên có con cửu cấp yêu xà, còn tiểu bằng thoát ra cũng chỉ là một ý niệm cường đại của nó. Chỉ có thể đỡ cho con người đang rơi vô định kia có thể an toàn xuống phía dưới.
……
Thiên Kiếm phong.
Một nam nhân chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen nhánh để xõa phía sau, gương mặt tuy không tuấn tú nhưng rất sáng láng.
Người thanh niên này mặc lam y, trên ngực có thêu hình một thanh kiếm, đích thực là đệ tử Thiên Kiếm phong.
Hắn đang ở trên tầng ba của Tàng kinh các ở Thiên Kiếm phong lục lọi thứ gì đó, mặt đầm đìa mồ hôi, tâm trạng có vẻ hốt hoảng.
Bỗng có tiếng bước chân đang chậm rãi đi lên. Nhưng tiếng bước chân này rất nhỏ, dường như vô thanh vô tức, có thể nhận ra được đây là một cao nhân trong Thiên Lam thần điện.
Mái tóc bạc trắng, gương mặt hồng hào, nhân từ, râu trắng dài đến ngực, phong thái rất ôn nhu. Lão nhân gia này chính là thủ tọa Thiên Kiếm phong: Triệu Dương Phong.
Lão vừa đặt chân lên tầng ba thì bỗng thấy một đệ tử đang lục lọi tìm một thứ gì đó. Mà đệ tử này lại mặc y phục màu lam, theo như quy định của thần điện thì đệ tử lam y không được phép lên tầng hai và tầng ba của tàng kinh các. Sao hôm nay lại có một đệ tử cả gan đặt chân lên đây, mà bộ dạng có vẻ thấp thỏm.
Lão lên tiếng hỏi:
- Là ai?
Nghe thấy tiếng gọi, người đệ tử bỗng giật mình, quay lại. Lão nhìn thấy đệ tử này, bỗng ngạc nhiên:
- Tiêu Thiên Tứ? Sao con còn ở đây, ta nhớ hôm trước con có báo danh tham gia nội điện khảo hạch mà?
Đệ tử tên Tiêu Thiên Tứ gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy trên người. Nghe Triệu Dương Phong hỏi, hắn lắp ba lắp bắp, nói không thành lời:
- Đệ… đệ tử…
Triệu Dương Phong cười hiền hòa, nói:
- Mau mau đi xuống, kẻo có người nhìn thấy thì chết!
Triệu Dương Phong ở Thiên Lam thần điện nổi tiếng là người ôn hòa, lại có thực lực rât mạnh. Tuổi thọ của lão cùng đã mấy ngàn năm, là người lớn tuổi nhất trong Thiên Lam thần điện. Lão đối xử với chúng đệ tử như con cháu của mình, thế nên trong Thiên Lam thần điện ai ai cũng kính nể, xem lão như một người ông của mình.
Tiêu Thiên Tứ là một trong những đệ tử mà lão yêu quý nhất. Mười năm trước, lúc lão đi ngao du thiên hạ, tình cờ thấy một đám người đang đánh đập một người một phụ nữ và một đứa bé.
Lão liền ra tay tương cứu. Nhưng mà với tính tình đôn hậu của lão, dĩ nhiên không giết chết đám người kia., chỉ dạy cho chúng một bài học.
Lão cứu được hai người, nhưng mà thương thế của người đàn bà kia quá nặng, không thể nào cứu vãn được.
Trước khi mất, người đàn bà đó van xin lão có thể chiếu cố đứa con của mình. Đứa bé đó chính là Tiêu Thiên Tứ.
Lão gật đầu đồng ý, người đàn bà đó bình thản nhắm mắt ra đi. Lão an táng người thân của Tiêu Thiên Tứ rồi dẫn Tiêu Thiên Tứ về Thiên Kiếm phong, nhận hắn làm đệ tử.
Thấm thoát đã hơn mười năm. Tiêu Thiên Tứ năm nay đã hơn hai mươi tuổi. Thế nhưng tuy được Triệu Dương Phong thu làm đồ đệ, nhưng Tiêu Thiên Tứ này lại không có tố chất, trong số các đệ tử cùng quý có thể nói là kém nhất.
Thế nhưng trong thâm tâm của Tiêu Thiên Tứ, hắn luôn luôn mong ngóng có thể nhanh chóng có được thực lực để có thể ra ngoài tìm kẻ thù giết cha mẹ. Thế nên hắn lấy cần cù bù thể chất, tu luyện rất khắc khổ.
Mấy tháng trước Tiêu Thiên Tứ ra ngoài làm nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hắn liền đi đến quê hương của hắn ở Mạc Thạch trấn thăm mộ mẹ.
Tình cờ hắn biết được sự tình mười năm trước, là do một gia tộc gây ra. Nộ hỏa bốc lên, hắn liền đi tới gia tộc đó để báo thù cho mẹ. Tiếc thay, vì không có thực lực nên bị người ta đánh không thương tiếc, may mà có thể chạy thoát được.
Khó khăn lắm mới trở về được thần điện. Nhưng mà thù này không báo quyết không làm người. Trùng hợp năm nay lại diễn ra buổi nội điện khảo hạch, dĩ nhiên số người tham gia khảo hạch rất nhiều. Thần điện lai cử rất nhiều người giám sát buổi khảo hạch.
Tiêu Thiên Tứ thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt. Đệ tử trong mạch nhất định sẽ tham gia đăng ký, người không tham gia thì sẽ quan sát trên Thông Thiên phong.
Vậy nên số người ở lại Thiên Kiếm phong sẽ rất ít. Đây là cơ hội tốt để hắn đột nhập tầng thứ ba của tàng kinh các, lén học những võ kỹ, tâm pháp mạnh nhất của Thiên Kiếm phong. Một khi đại công cáo thành sẽ quay trở lại Mạc Thạch trấn giết chết kẻ thù.
Nhưng mà đến phút cuối không ngờ lại bị Triệu Dương Phong phát hiện. Tuy rằng lão là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng mà việc vi phạm quy tắc của thần điện, hậu quả có thể sẽ bị đuổi khỏi tông môn. Việc báo thù có thể sẽ không thực hiện được.
Nghe Triệu Dương Phong nói tha thứ, tuy rất cảm kích nhưng Tiêu Thiên Tứ không muốn rời đi, liền nói:
- Sư tôn, đệ tử không thể. Đệ tử phải học được chúng, để có thể báo thù được cho gia đình của mình.
Triệu Dương Phong thở dài, cơn gió khẽ bay qua làm phất phơ chòm râu, mái tóc bạc trắng của lão:
- Quá khứ đã không còn, cớ sao phải cố chấp!
- Thù này không báo quyết không làm người. Sư tôn, đệ tử mấy năm qua đệ tử đã phải chịu đựng sự đau khổ mất đi người thân. Hôm nay gặp được kẻ thù, nhất định phải giết chết hắn, đem máu của hắn tế trên mộ của người thân. Đệ tử xin lỗi người! Đệ tử nhất định phải có thứ này, để có thể nhanh chóng báo thù.
Tiêu Thiên Tứ giọng rắn chắc. Sau đó liền lấy đi hai quyển thần cấp sơ trung giai võ kỹ: Vô cực lôi trì và Lôi tâm chưởng. Sau đó triệu ra Thanh Ly kiếm, thể hiện rõ quyết tâm của mình: hôm nay dù phải liều chết cũng phải rời khỏi đây, báo thù cho gia đình mình.
Tiêu Thiến Tứ tay cầm Thanh Ly kiếm lao thẳng về phía Triệu Dương Phong, tung ra sát chiêu. Hắn biết hắn không phải đối thủ của sư tôn mình, một ngón tay của lão cũng có thể nghiền nát hắn.
Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng, sư tôn mình có thể không truy cứu mà bỏ qua cho mình. Sau khi làm xong nhất định hắn sẽ trở về chịu tội, dù chết cũng không có gì oán trách.
Thế nhưng, mọi thứ không đúng như ý nguyện của hắn.
Triệu Dương Phong không hề tránh né, cũng không có ý định ra chiêu đánh hắn. Lão thả lỏng cơ thể mình, không vận chuyển một chút nguyên khí để hộ thân.
Đao kiếm vô tình.
Tiêu Thiên Tứ một thân một kiếm, lao thẳng về phía lão.
*Phập*
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Thanh Ly kiếm đâm xuyên qua ngực Triệu Dương Phong.
Một dòng tinh huyết chảy ra, nhuộm đỏ bạch y.
Tiêu Thiên Tứ hoảng sợ, tay cầm kiếm run run.
Đôi mắt hắn đỏ lên, hình ảnh trước mắt nhòe đi. Hai dòng lệ lăn trên gương mặt hắn, giọng run run thốt lên:
- Sư tôn? tại sao người không tránh? Tại sao?
Triêu Dương Phong đưa tay lên, vuốt đầu Tiêu Thiên Tứ, giống như một người ông đang xoa đầu đứa cháu trai của mình. Lão từ từ nói:
- Ta không biết mười năm qua con phải chịu khổ như vậy. Ta thật đáng trách. Thiên Tứ, cầm lấy thứ này rồi ra khỏi đây, mau lên!
Lão lấy ra Càn Khôn trạc của mình, đưa cho Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ hoảng sợ vô cùng. Chính tay mình giết chết sư phụ mình, mà sư phụ chính là ân nhân của mình.
Tiêu Thiên Tứ hoảng hốt nói:
- Sư tôn, đệ tử sẽ kêu người giúp. Đợi đệ tử!
Giờ đây, trong tâm trí hắn không còn nghĩ đến việc báo thù nữa. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải cứu sống sư phụ mình.
Hắn định đứng lên thì Triệu Dương Phong nắm tay hắn lại. Vận chuyển nguyên khí truyền hết sang người Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ toàn thân như bị lửa đốt, mồ hôi chảy ra đầm đìa, hàm răng cắn chặt. Tuy đau đớn nhưng không phát ra tiếng kêu.
Chỉ mười phân trôi qua, cơ thể của Tiêu Thiên Tứ trở lại bình thường. Đôi mắt vẫn còn đỏ nói:
- Sư tôn, tại sao người…
Triệu Dương Phong sắc mặt bây giờ trắng bệch, tay che miệng Tiêu Thiên Tứ, nói:
- Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa. Cái chết đối với ta chỉ là sớm hay muộn. Giờ ta chỉ có thể giúp con nhiêu đó. Mau, mau rời khỏi đây, đừng để cho người khác nhìn thấy!
Tiêu Thiên Tứ vô cùng xúc động, người sư phụ này xưa nay đối xử với hắn như cha. Thế mà hôm nay hắn lại cầm kiếm đâm chết sư phụ, thật không bằng cầm thú. Đến lúc chết, lão cũng không khiển trách hắn một lời, vẫn che chở cho hắn.
Tiêu Thiên Tứ quỳ xuống, dập đầu ba cái.
- Sư tôn, đệ tử bất hiếu. Sau khi báo thù xong, đệ tử nhất định sẽ xuống hoàng tuyền với người.
Triệu Dương Phong chợt trở nên uy nghiêm, sắc mặt vẫn trắng bệch, hô hấp không ổn định nhưng uy thế phát ra khiến cho người khác phải nể sợ. Lão nhìn Tiêu Thiên Tứ nói:
- Thiên Tứ, con không được chết. Nếu như con chết theo ta thì ta ra đi không nhắm mắt. Phải sống cho tốt, sống thay cho phần của ta, cho phần của phụ mẫu con nữa.
Tiêu Thiên Tứ giờ đây khóc phát ra thành tiếng, nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Hắn dập đầu một cái nữa.
- Mau rời khỏi đây, nhanh lên!
Tiêu Thiên Tứ không phát ra thành lời, giọng xúc động nói:
- Sư tôn!
Sau đó, hắn đứng lên, chạy xuống khỏi tầng ba tàng kinh các. Nét thương tâm trên gương mặt trắng bệch. Những giọt nước mắt vẫn chảy trên gương mặt.
Triệu Dương Phong không nhìn hắn, nhưng thần thức vẫn dõi theo người đệ tử mang theo nỗi buồn vô hạn.
Cứ từ từ mờ đi.
Linh Điện thánh cảnh.
Tấm ngọc bài linh hồn của Triệu Dương Phong vỡ nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.