Quyển 4 - Chương 6: Nơi bắt đầu (Hạ)
Chiến Thần Đà
03/08/2016
Cùng lúc đó, ở cách xa Ám Minh sâm lâm
hàng ngàn dặm, phía đông bắc Thiên Phong thành ba trăm trượng. Nơi này
phong thủy tuyệt đẹp, linh khí tươi mát, chỉ là có nét gì đó hơi u sầu,
tang thương. Đây là nơi dùng để an táng những quan lại, quý tộc thượng
lưu của Thiên Phong quốc, tên gọi là Hàn Tịch đại lăng.
Bởi vì đây là nơi an táng của giới thượng lưu Thiên Phong quốc, thế nên được bảo vệ rất nghiêm, cứ cách năm thước lại có hai binh lính tuần tra. Thậm chí trong bóng tối còn ẩn mình các cao thủ, nếu như có kẻ địch xâm nhập thì lập tức xuất thủ.
Hàn Tịch đại lăng này, hơn một năm trước cũng chính là nơi an táng Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi. Ngày hôm nay, có một đại nhân vật đang đến viếng thăm Hàn Tịch đại lăng này, người đó chính là Sở Hóa Long.
So với một năm trước, khi còn đánh nhau với Tinh Hồn trong Di vong chi địa, Sở Hóa Long chỉ có tu vi Đế cấp hậu kỳ, nếu như gọi ra Tấn ảnh lôi báo thì tu vi cũng chỉ bạo tăng thành ngụy Thần cấp mà thôi. Thế nhưng bây giờ, chỉ sau một năm, tu vi của Sở Hóa Long đã là Thiên thần cảnh hậu kỳ. Mà dường như hắn vẫn còn đang áp chế tu vi, nếu như không phải là người tinh ý thì chắc chắn không thể nhận ra.
Chẳng biết Sở Hóa Long một năm qua đã gặp kỳ ngộ như thế nào, nhưng trước ba mươi tuổi đã có thể tiến nhập vào hàng ngũ cường giả Thiên thần cảnh trở lên, Sở Hóa Long đều xếp vào hàng thiên tài nhất lưu rồi. Lại nói người bằng hữu của hắn, Lý Tinh Vân, sau đại chiến Di vong chi địa đến bây giờ, mặc dù được Đan thần Tư Mã Thương hết lòng cứu chữa nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mà nếu có tỉnh lại, đời này chỉ sợ sẽ chỉ có thể làm một người tàn phế mà thôi. Còn về ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không, hắn cũng bị thương rất nặng, nhưng may mắn hơn Lý Tinh Vân là hắn vẫn còn cơ hội tu luyện trở lại.
Trở lại với câu chuyện, hôm nay tuy rằng không phải ngày mất của Sở Tiểu Điệp, nhưng sau ngày hôm nay Sở Hóa Long phải bế quan một thời gian dài, trong lòng như lưu luyến nên quyến định đến Hàn Tịch đại lăng để thăm nàng.
Phần lăng mộ của Sở Tiểu Điệp xây ngay bên cạnh phần lăng mộ của Tô Hân Nhi. Điều này có lẽ là bởi vì hai nàng cùng chết với nhau vào ngày hôm đó. Mộ của Sở Tiểu Điệp được xây rất lớn, được xây dựng bằng những loại ngọc thạch rất trân quý. Xung quanh còn được trồng vô số hoa cỏ. Đây chính là ý của Sở Hóa Long, có lẽ là bởi vì khi còn sống nàng rất thích nằm trên những cánh đồng hoa.
Sở Hóa Long ngồi trước ngôi mộ Sở Tiểu Điệp, ánh mắt u buồn, khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống, hoàn toàn không giống với điệu bộ kiêu ngạo, lãnh huyết thường ngày. Hắn đã ngồi ở đây gần hai canh giờ rồi, vừa uống rượu vừa hồi tưởng về viễn cảnh tươi đẹp năm xưa.
Bỗng phía sau có một bóng người xuất hiện, tuy rằng người này không hề phát ra một tiếng động nào cả, thế nhưng bằng một thân tu vi của mình, Sở Hóa Long vẫn có thể cảm giác được. Có lẽ bởi vì biết người đến là người quen của mình nên Sở Hóa Long không liếc nhìn.
Người đến là một lão giả toàn thân vận thanh bào, mái tóc đã điểm bạc, xem ra tuổi đã ngoài thất tuần. Mỗi cử động đều toát ra nét bất phàm, ánh mắt thâm thúy như đã trải qua sương khói nhân gian. Lão tên là Sở Phong, cao tầng trưởng lão Sở gia. Sở Phong bước đến gần Sở Hóa Long, thở dài một tiếng, giọng hơi trầm lên tiếng:
- Đại công tử, chúng ta ở đây cũng đã lâu rồi, cũng nên trở về thôi.
Sở Hóa Long liếc nhìn Sở Phong một cái, nhưng không hề đáp lại, ánh mắt u buồn lại nhìn về phía phần mộ của Sở Tiểu Điệp, đồng thời tự rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu làm một hơi cạn sạch. Chẳng biết hà cớ gì mà Sở Hóa Long lại đau buồn với cái chết của Sở Tiểu Điệp đến như vậy, nhưng có lẽ mối quan hệ này không hề tầm thường.
Sở Dương ánh mắt trầm ngâm nhìn Sở Hóa Long, trong đầu chợt nhớ lại một năm trước, Sở gia bọn họ nghe hung tin truyền về từ Thiên Phong thành, bảo rằng thái tử Trịnh Thần Không, hai vị công tử Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân bị thương nặng, thế là bọn họ cấp tốc tiến về Thiên Phong thành. Sở Hóa Long là người có thân phận đặc thù trong Sở gia, cao tầng Sở gia không cho phép hắn gặp chuyện không may nào hết.
Khi đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Sở Phong chính là, khuôn mặt vô thần không chút cảm xúc của Sở Hóa Long, nhìn không khác gì một cái xác vô hồn cả. Hắn không ở trong phòng trị thương cùng với Trịnh Thần Không và Lý Tinh Vân, mà lại ngồi ở một góc khuất, bên cạnh hắn khi đó chính là thi thể của Sở Tiểu Điệp.
Người trong gia tộc tròn mắt kinh ngạc, chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra cả. Trong số các trưởng lão Sở gia đến Thiên Phong thành, có năm người vừa nhìn đã hiểu vì sao Sở Hóa Long có bộ dạng thảm hại đến như vậy. Người đó là phụ thân Sở Hóa Long – Sở Hải, người thứ hai là Sở Tề - gia gia của Sở Tiểu Điệp, và ba người khác đều có quan hệ mật thiết với gia chủ Sở Hải và Sở Hóa Long.
Gần một tháng, Sở Hóa Long cứ như người mất hồn, không ăn không uống, khuôn mặt hốc hác, suốt ngày cứ trốn ở một góc. Sau khi chôn cất Sở Tiểu Điệp thì cả ngày Sở Hóa Long cứ ngồi ở đó, đuổi hết lính canh ở đó, rồi lấy rượu ra vừa uống vừa đau khổ lảm nhảm. Nhìn bộ dạng hắn khi đó, so với lúc Tinh Hồn tận mắt chứng kiến cái chết của Sở Tiểu Điệp cơ hồ không kém bao nhau bao nhiêu.
Tinh Hồn bi thương, phẫn nộ đến nỗi hóa thành yêu ma, còn Sở Hóa Long trở thành một tên nát rượu, tự kỷ. Tất cả đều bởi vì cái chết của Sở Tiểu Điệp.
Trải qua một quãng thời gian khó khăn, cuối cũng Sở Hóa Long cũng khôi phục trở lại. Chỉ là so với trước đây, hắn còn lãnh khốc vô tình hơn gấp mấy lần. Điên cuồng chìm trong tu luyện, lại có sự giúp đỡ của gia tộc, Sở Hóa Long chỉ trong một thời gian ngắn tiến cảnh cực nhanh, so với đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không cơ hồ không hề thua kém.
Đối với thái độ của Sở Hóa Long, cao tầng Sở gia vô cùng tán thưởng, đem hắn hết lòng bồi dưỡng, chỉ sợ sớm đã định đoạt trở thành gia chủ Sở gia trong tương lai. Nhưng Sở Hóa Long với chuyện này không hề quan tâm, những gì tồn đọng trong lòng của hắn, cho dù là phụ thân hay mẫu thân của hắn đều không thể thấu hiểu được.
Sở Dương thở dài một tiếng, dường như rất sầu não trong lòng. Vị đại thiếu gia này, bây giờ quả thực thần bí khó lường, tâm cơ thâm trầm không kém một lão yêu nghiệt nào cả.
Sở Hóa Long uống xong ly rượu, bỗng ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh. Cơn gió mát thoáng qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của đất trời, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cho hắn sầu não. Dường như, chỉ có duy nhất nơi này, Sở Hóa Long mới thể hiện ra bộ dạng đa cảm thật sự.
Bỗng lúc đó có một con bươm bướm nhỏ bay đến, đậu ngay trên tay của Sở Hóa Long. Hắn đưa mắt nhìn con bươm bướm, khuôn mặt hơi giãn ra, trên môi chợt nở ra một nụ cười nhạt. Từ lúc tiến vào Hàn Tịch đại lăng này, hay là lúc Sở Phong xuất hiện, Sở Hóa Long vẫn một mặt im lặng. Thế nhưng khi nhìn thấy con bươm bướm này, hắn lại bỗng mở miệng, như đang tự nói:
- Tiểu Điệp, có phải là muội không?
Chỉ là một con bươm bướm nhỏ vô tình đậu trên tay hắn, thế nhưng trong mắt của Sở Hóa Long thì lại trở thành hóa thân của Sở Tiểu Điệp. Có lẽ là bởi một chữ “Điệp” trong cái tên của nàng. Bươm bướm vô tri, há có thể đáp lại lời của Sở Hóa Long. Nhưng hắn lại không hề quan tâm đến chuyện này, lại nói tiếp:
- Sắp tới ta phải bế quan một thời gian dài, không thể đến đây nói chuyện với muội được. Các vị trưởng lão thúc ép ta tu luyện, ta không thể làm trái lệnh được. Với lại ta cũng đang rất muốn tu luyện thứ vừa thu được, nhất định sẽ có cơ hội để giết chết hai tên đó, trả thù cho muội.
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng vuốt ve con bươm bướm, giống như đang thực sự Sở Tiểu Điệp đang trong vòng tay của hắn vậy. Sở Phong đứng sau lưng giữ im lặng quan sát, không dám phá hỏng bầu không khí trầm lặng này.
Sau đó, Sở Hóa Long nhẹ cử động một cái, khiến cho con bướm cả kinh mà vỗ cánh bay đi. Sở Hóa Long ánh mắt nhìn theo con bươm bướm đay bay lên bầu trời kia, giọng ôn nhu nhưng lại vô cùng dứt khoát:
- Tiểu Điệp, bây giờ ta phải đi đây. Sau khi bế quan xong, ta sẽ trở lại thăm muội.
Nói rồi, Sở Hóa Long đứng dậy, phất áo bước đi. Nhìn theo bóng lưng hắn, giống như đang mang trên lưng mỗi nỗi phẫn uất nặng nề, một nét cô độc lạnh lẽo, như tách biệt với mọi thứ, phảng phất có vài phần giống với Tinh Hồn. Sở Phong không dám chậm trễ, lập tức bước theo sau lưng Sở Hóa Long. Chẳng biết lần này bế quan sẽ mất bao lâu, nhưng chắc chắn khi xuất quan, chắc chắn tu vi của hắn lại mạnh lên rất nhiều. Tinh Hồn lại xuất hiện thêm một đối thủ mạnh nữa, không thua kém gì với Trịnh Thần Không cả.
Bởi vì đây là nơi an táng của giới thượng lưu Thiên Phong quốc, thế nên được bảo vệ rất nghiêm, cứ cách năm thước lại có hai binh lính tuần tra. Thậm chí trong bóng tối còn ẩn mình các cao thủ, nếu như có kẻ địch xâm nhập thì lập tức xuất thủ.
Hàn Tịch đại lăng này, hơn một năm trước cũng chính là nơi an táng Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi. Ngày hôm nay, có một đại nhân vật đang đến viếng thăm Hàn Tịch đại lăng này, người đó chính là Sở Hóa Long.
So với một năm trước, khi còn đánh nhau với Tinh Hồn trong Di vong chi địa, Sở Hóa Long chỉ có tu vi Đế cấp hậu kỳ, nếu như gọi ra Tấn ảnh lôi báo thì tu vi cũng chỉ bạo tăng thành ngụy Thần cấp mà thôi. Thế nhưng bây giờ, chỉ sau một năm, tu vi của Sở Hóa Long đã là Thiên thần cảnh hậu kỳ. Mà dường như hắn vẫn còn đang áp chế tu vi, nếu như không phải là người tinh ý thì chắc chắn không thể nhận ra.
Chẳng biết Sở Hóa Long một năm qua đã gặp kỳ ngộ như thế nào, nhưng trước ba mươi tuổi đã có thể tiến nhập vào hàng ngũ cường giả Thiên thần cảnh trở lên, Sở Hóa Long đều xếp vào hàng thiên tài nhất lưu rồi. Lại nói người bằng hữu của hắn, Lý Tinh Vân, sau đại chiến Di vong chi địa đến bây giờ, mặc dù được Đan thần Tư Mã Thương hết lòng cứu chữa nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mà nếu có tỉnh lại, đời này chỉ sợ sẽ chỉ có thể làm một người tàn phế mà thôi. Còn về ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không, hắn cũng bị thương rất nặng, nhưng may mắn hơn Lý Tinh Vân là hắn vẫn còn cơ hội tu luyện trở lại.
Trở lại với câu chuyện, hôm nay tuy rằng không phải ngày mất của Sở Tiểu Điệp, nhưng sau ngày hôm nay Sở Hóa Long phải bế quan một thời gian dài, trong lòng như lưu luyến nên quyến định đến Hàn Tịch đại lăng để thăm nàng.
Phần lăng mộ của Sở Tiểu Điệp xây ngay bên cạnh phần lăng mộ của Tô Hân Nhi. Điều này có lẽ là bởi vì hai nàng cùng chết với nhau vào ngày hôm đó. Mộ của Sở Tiểu Điệp được xây rất lớn, được xây dựng bằng những loại ngọc thạch rất trân quý. Xung quanh còn được trồng vô số hoa cỏ. Đây chính là ý của Sở Hóa Long, có lẽ là bởi vì khi còn sống nàng rất thích nằm trên những cánh đồng hoa.
Sở Hóa Long ngồi trước ngôi mộ Sở Tiểu Điệp, ánh mắt u buồn, khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống, hoàn toàn không giống với điệu bộ kiêu ngạo, lãnh huyết thường ngày. Hắn đã ngồi ở đây gần hai canh giờ rồi, vừa uống rượu vừa hồi tưởng về viễn cảnh tươi đẹp năm xưa.
Bỗng phía sau có một bóng người xuất hiện, tuy rằng người này không hề phát ra một tiếng động nào cả, thế nhưng bằng một thân tu vi của mình, Sở Hóa Long vẫn có thể cảm giác được. Có lẽ bởi vì biết người đến là người quen của mình nên Sở Hóa Long không liếc nhìn.
Người đến là một lão giả toàn thân vận thanh bào, mái tóc đã điểm bạc, xem ra tuổi đã ngoài thất tuần. Mỗi cử động đều toát ra nét bất phàm, ánh mắt thâm thúy như đã trải qua sương khói nhân gian. Lão tên là Sở Phong, cao tầng trưởng lão Sở gia. Sở Phong bước đến gần Sở Hóa Long, thở dài một tiếng, giọng hơi trầm lên tiếng:
- Đại công tử, chúng ta ở đây cũng đã lâu rồi, cũng nên trở về thôi.
Sở Hóa Long liếc nhìn Sở Phong một cái, nhưng không hề đáp lại, ánh mắt u buồn lại nhìn về phía phần mộ của Sở Tiểu Điệp, đồng thời tự rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu làm một hơi cạn sạch. Chẳng biết hà cớ gì mà Sở Hóa Long lại đau buồn với cái chết của Sở Tiểu Điệp đến như vậy, nhưng có lẽ mối quan hệ này không hề tầm thường.
Sở Dương ánh mắt trầm ngâm nhìn Sở Hóa Long, trong đầu chợt nhớ lại một năm trước, Sở gia bọn họ nghe hung tin truyền về từ Thiên Phong thành, bảo rằng thái tử Trịnh Thần Không, hai vị công tử Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân bị thương nặng, thế là bọn họ cấp tốc tiến về Thiên Phong thành. Sở Hóa Long là người có thân phận đặc thù trong Sở gia, cao tầng Sở gia không cho phép hắn gặp chuyện không may nào hết.
Khi đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Sở Phong chính là, khuôn mặt vô thần không chút cảm xúc của Sở Hóa Long, nhìn không khác gì một cái xác vô hồn cả. Hắn không ở trong phòng trị thương cùng với Trịnh Thần Không và Lý Tinh Vân, mà lại ngồi ở một góc khuất, bên cạnh hắn khi đó chính là thi thể của Sở Tiểu Điệp.
Người trong gia tộc tròn mắt kinh ngạc, chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra cả. Trong số các trưởng lão Sở gia đến Thiên Phong thành, có năm người vừa nhìn đã hiểu vì sao Sở Hóa Long có bộ dạng thảm hại đến như vậy. Người đó là phụ thân Sở Hóa Long – Sở Hải, người thứ hai là Sở Tề - gia gia của Sở Tiểu Điệp, và ba người khác đều có quan hệ mật thiết với gia chủ Sở Hải và Sở Hóa Long.
Gần một tháng, Sở Hóa Long cứ như người mất hồn, không ăn không uống, khuôn mặt hốc hác, suốt ngày cứ trốn ở một góc. Sau khi chôn cất Sở Tiểu Điệp thì cả ngày Sở Hóa Long cứ ngồi ở đó, đuổi hết lính canh ở đó, rồi lấy rượu ra vừa uống vừa đau khổ lảm nhảm. Nhìn bộ dạng hắn khi đó, so với lúc Tinh Hồn tận mắt chứng kiến cái chết của Sở Tiểu Điệp cơ hồ không kém bao nhau bao nhiêu.
Tinh Hồn bi thương, phẫn nộ đến nỗi hóa thành yêu ma, còn Sở Hóa Long trở thành một tên nát rượu, tự kỷ. Tất cả đều bởi vì cái chết của Sở Tiểu Điệp.
Trải qua một quãng thời gian khó khăn, cuối cũng Sở Hóa Long cũng khôi phục trở lại. Chỉ là so với trước đây, hắn còn lãnh khốc vô tình hơn gấp mấy lần. Điên cuồng chìm trong tu luyện, lại có sự giúp đỡ của gia tộc, Sở Hóa Long chỉ trong một thời gian ngắn tiến cảnh cực nhanh, so với đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không cơ hồ không hề thua kém.
Đối với thái độ của Sở Hóa Long, cao tầng Sở gia vô cùng tán thưởng, đem hắn hết lòng bồi dưỡng, chỉ sợ sớm đã định đoạt trở thành gia chủ Sở gia trong tương lai. Nhưng Sở Hóa Long với chuyện này không hề quan tâm, những gì tồn đọng trong lòng của hắn, cho dù là phụ thân hay mẫu thân của hắn đều không thể thấu hiểu được.
Sở Dương thở dài một tiếng, dường như rất sầu não trong lòng. Vị đại thiếu gia này, bây giờ quả thực thần bí khó lường, tâm cơ thâm trầm không kém một lão yêu nghiệt nào cả.
Sở Hóa Long uống xong ly rượu, bỗng ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh. Cơn gió mát thoáng qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của đất trời, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cho hắn sầu não. Dường như, chỉ có duy nhất nơi này, Sở Hóa Long mới thể hiện ra bộ dạng đa cảm thật sự.
Bỗng lúc đó có một con bươm bướm nhỏ bay đến, đậu ngay trên tay của Sở Hóa Long. Hắn đưa mắt nhìn con bươm bướm, khuôn mặt hơi giãn ra, trên môi chợt nở ra một nụ cười nhạt. Từ lúc tiến vào Hàn Tịch đại lăng này, hay là lúc Sở Phong xuất hiện, Sở Hóa Long vẫn một mặt im lặng. Thế nhưng khi nhìn thấy con bươm bướm này, hắn lại bỗng mở miệng, như đang tự nói:
- Tiểu Điệp, có phải là muội không?
Chỉ là một con bươm bướm nhỏ vô tình đậu trên tay hắn, thế nhưng trong mắt của Sở Hóa Long thì lại trở thành hóa thân của Sở Tiểu Điệp. Có lẽ là bởi một chữ “Điệp” trong cái tên của nàng. Bươm bướm vô tri, há có thể đáp lại lời của Sở Hóa Long. Nhưng hắn lại không hề quan tâm đến chuyện này, lại nói tiếp:
- Sắp tới ta phải bế quan một thời gian dài, không thể đến đây nói chuyện với muội được. Các vị trưởng lão thúc ép ta tu luyện, ta không thể làm trái lệnh được. Với lại ta cũng đang rất muốn tu luyện thứ vừa thu được, nhất định sẽ có cơ hội để giết chết hai tên đó, trả thù cho muội.
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng vuốt ve con bươm bướm, giống như đang thực sự Sở Tiểu Điệp đang trong vòng tay của hắn vậy. Sở Phong đứng sau lưng giữ im lặng quan sát, không dám phá hỏng bầu không khí trầm lặng này.
Sau đó, Sở Hóa Long nhẹ cử động một cái, khiến cho con bướm cả kinh mà vỗ cánh bay đi. Sở Hóa Long ánh mắt nhìn theo con bươm bướm đay bay lên bầu trời kia, giọng ôn nhu nhưng lại vô cùng dứt khoát:
- Tiểu Điệp, bây giờ ta phải đi đây. Sau khi bế quan xong, ta sẽ trở lại thăm muội.
Nói rồi, Sở Hóa Long đứng dậy, phất áo bước đi. Nhìn theo bóng lưng hắn, giống như đang mang trên lưng mỗi nỗi phẫn uất nặng nề, một nét cô độc lạnh lẽo, như tách biệt với mọi thứ, phảng phất có vài phần giống với Tinh Hồn. Sở Phong không dám chậm trễ, lập tức bước theo sau lưng Sở Hóa Long. Chẳng biết lần này bế quan sẽ mất bao lâu, nhưng chắc chắn khi xuất quan, chắc chắn tu vi của hắn lại mạnh lên rất nhiều. Tinh Hồn lại xuất hiện thêm một đối thủ mạnh nữa, không thua kém gì với Trịnh Thần Không cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.