Quyển 2 - Chương 37: Tiêu Nhạn Tuyết
Chiến Thần Đà
10/04/2015
Tinh Hồn phất tay, thoáng cái tâm pháp Vô cực lôi trì đã được đưa vào trong tiên các. Còn về người thanh niên kia, Tinh Hồn lại thầm nghĩ đến một giả thuyết. Hắn nghi ngờ, người thanh niên kia có thể là vị đệ tử đang bị Thiên Lam thần điện hạ lệnh truy nã hay không. Thế nhưng cũng chả quan tâm làm gì cho mệt. Chuyện của thần điện, chẳng liên quan gì đến hắn. Căn bản từ trước tới giờ, Tinh Hồn chưa bao giờ coi mình là đệ tử của bất kỳ một môn phái nào cả, gia nhập chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
……
Cách Vạn bảo tông một khoảng năm mươi thước, có một của tiệm bán nguyên liệu luyện khí khá tốt. Thế nên Tinh Hồn liền đi đến đây, thầm hy vọng kiếm được một số thứ tốt.
Chậm rãi đi trên đường, mặt tiền của cửa tiệm Minh Dương tiệm đã ngay trước mắt. Ngay trước cửa chính của tiệm, có một chiếc xe ngựa treo màn gấm, có chút xa hoa. Nhìn vào thì có thể suy đoán, người trong kia có thể thuộc giai cấp quý tộc.
Bỗng từ trong đại sảnh của cửa tiệm, một giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy ý tứ tức giận.
- Ngươi nói gì? Hương hải tinh thạch không thể bán. Hồ Lực, bộ ngươi muốn Minh Dương tiệm đóng cửa hả?
Bước vào bên trong, có một nử tử khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc bộ y phục màu xanh tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp, tinh mỹ ngũ quan, làn da trắng như tuyết. So với Tô Hân Nhi cũng không thua kém.
Người vừa la hét mới nãy đích thị là nàng. Còn đứng đối diện, một trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu nâu đang khẩn trương nói:
- Nhị tiểu thư, Hương hải tinh thạch đã được Lâm Nhân công tử đặt trước, quả thật không thể bán.
Nàng hừ lạnh một cái, tức giận quát:
- Hừ, Lâm Nhân thì sao? Hắn trả ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả cho ngươi gấp hai lần.
- Nhị tiểu thư xin thứ tội. Hồ Lực không dám đắc tội với Lâm gia, nếu như Hương hải tinh thạch không được chuyển đến chỗ Lâm Nhân công tử, chỉ sợ tiểu tiệm của Hồ Lực sẽ phải đóng cửa mất. – Hồ Lực chủ tiệm không ngừng cầu khẩn.
- Ngươi sợ đắc tội với Lâm gia, chẳng lẽ không sợ đắc tội với Tiêu gia ta sao? Cứ đợi đó, bổn tiểu thư nhất định sẽ dạy dỗ các ngươi.
Nói xong liền quay người chuẩn bị rời khỏi Minh Dương tiệm, bống dưng cả thân người như bị va vào một cái gì đó. Bị mất đà, ngã người về phía sau. Những tưởng sẽ bị nằm đo đất, thế nhưng lại có một cánh tay vươn ra ôm lấy thân người nàng.
- Cô nương, không sao chứ?
Người bị nhị tiểu thư Tiêu gia kia đụng phải, không ai khác chính là Tinh Hồn. Còn Tiêu gia tiểu thư, lần đầu tiên ở gần với nam nhân như vậy. Hơn nữa còn bị một nam nhân ôm lấy thân người, gương mặt trắng trẻo thoáng chốc đỏ lên.
Nàng dụng sức vươn ngọc thủ đẩy người Tinh Hồn ra, đôi mắt giận dữ chỉ tay vào Tinh Hồn quát:
- Ngươi là ai, dám động vào ta?
Tinh Hồn ngẩn người, thắc mắc hỏi:
- Cô nương, là chính cô va vào ta. Ta chỉ là theo phản xạ đỡ lấy cô, có chỗ nào đắc tội chứ?
- Ngươi… Được lắm. Tiểu tử, đã chiếm tiện nghi của ta còn già mồm. Để ta cho ngươi một bài học nhớ đời.
Dứt lời liền rút ra một cây kiếm, lao người tấn công Tinh Hồn.
Đường kiếm ảo diệu, nhìn qua cũng thấy vị tiểu thư kia thân phận tuyệt đối là thuộc hàng thượng lưu. Bởi chỉ có các gia tộc cao quý mới có thể cho nữ nhân tu luyện, mà vị Tiêu gia tiểu thư này, thực lực cũng khoảng nhị tinh Võ vương. Tiêu gia quả là bỏ ra không ít tài nguyên.
Hạ nhân trong tiệm hoảng sợ, cả Hồ Lực chủ tiệm cũng thầm lo lắng cho Tinh Hồn. Vóc dáng của Tinh Hồn nhìn qua giống như một thư sinh trói gà không chặt, da dẻ trắng trẻo như con gái, làm sao có thể chống lại một nhị tinh đấu vương cơ chứ.
Còn Tinh Hồn thì thầm thở dài không thôi. Nữ nhân quả là khó hiểu. Bản thân nàng động phải người ta, lại nói người ta chiếm tiện nghi của nàng. Ta chiếm tiện nghi của nàng lúc nào chứ, đúng là điên mà.
Đường kiếm kia đối với người ngoài thì đúng là rất ghê gớm, thế nhưng trong mắt Tinh Hồn không khác gì một đứa bé đang hoa chân múa tay. Quang mang màu xanh lam mang theo một luồng hàn khí, thế như chẻ tre chém xuống người Tinh Hồn.
Thấy Tinh Hồn không né tránh, cả Tiêu gia tiểu thư lẫn mọi người trong tiệm đều nghĩ người thanh niên kia đang kinh hoảng tinh thần, nhất thời không thể điều khiển được thân thể.
Tiêu gia tiểu thư tuy tức giận nhưng cũng chỉ muốn dạy cho Tinh Hồn một bài học, nào đâu biết rằng tiểu tử kia lại yếu đến như vậy, chỉ mới phát uy thế một chút là luống cuống tay chân. Nhưng một chiêu xuất ra, một nhị tinh Võ vương như nàng nhất thời không thể điều khiển được như ý. Liền cố gắng hết sức đánh trật sang một bên.
Thanh kiếm sắc bén chém lệch qua một bên, thế nhưng trong mắt mọi người thì giống như, cánh tay của Tinh Hồn đã bị đứt lìa. Tiểu nha hầu của Tiêu gia tiểu thư kia hét lên một tiếng, hai tay bịt lấy khuôn mặt. Còn Hồ Lực và hạ nhân trong tiệm thì khuôn mặt tái nhợt.
Tiêu gia tiểu thư nhắm chặt song nhãn, giọng bi thương nói:
- Ta… ta xin lỗi. Ta không có ý…v.v…
Thế nhưng trong đại sảnh, sau tiếng la thất thanh của tiểu nha hầu của Tiêu gia tiểu thư kia hét lên, thì không còn một tiếng động nào khác. Còn Hồ Lực và hạ nhân thì lại tròn xoe đôi mắt kinh ngạc.
Tiêu gia tiểu thư hoảng hồn nghĩ, không lẽ mình đã gây án mạng, hoảng sợ mở đôi mắt ra, giọng rưng rưng nói:
- Ngươi đừng làm ta sợ.
Thế nhưng, trước mặt nàng lại không có một ai. Dường như thiếu niên kia đã hoàn toàn bốc hơi vậy. Trong lòng liền ngẩn ra. Bỗng dưng từ phía bên phải, một giọng nam cất lên hỏi:
- Ông chủ, thứ này bán sao?
Nàng liền quay đầu nhìn về phía bên phải, thì thấy Tinh Hồn đang đứng ở bên kia. Rất vô tư lực, dường như chưa có việc gì xảy ra vậy.
Tinh Hồn nhíu mày nói:
- Ông chủ, Dương Minh tiệm bộ không có bán hàng hay sao?
- À, có chứ có chứ. Công tử, đợi ta một xíu để tra danh sách.
Nói xong liền luống cuống tay chân, sai hạ nhân tiếp tục công việc, còn mình thì đến chỗ quầy để tra danh sách.
Tiêu gia tiểu thư lúc này đi đến hỏi:
- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?
- Ta làm sao? – Tinh Hồn nghiên đầu hỏi.
- Lúc nãy chẳng phải… - Tiêu gia tiểu thư giọng lắp bắp.
- Ha ha, cô tưởng chiêu lúc nãy có thể đả thương được ta sao? – Tinh Hồn không khỏi buồn cười. Một cao thủ Xuất khiếu kỳ tương đương với cường giả Đế cấp của Thiên Lam đại lục, làm sao có thể bị một con kiến hôi nhị tinh Vương cấp làm cho bị thương được chứ. Cho dù là có thần tích cũng không thể.
- Ngươi… Vừa nãy làm ta sợ muốn chết. – Tiêu gia tiểu thư thở phào nhẹ nhõm.
Tinh Hồn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Bỏ đi. Ta còn phải mua hàng, không làm phiền cô nương nữa.
Tiêu gia tiểu thư gật đầu. Xong liền dẫn người rời khỏi Minh Dương tiệm. Trước khi bước ra khỏi cửa chính, nàng quay người lại nói:
- Ta là Tiêu Nhạn Tuyết của Tiêu gia. Không biết danh tính của ngươi là gì?
Tinh Hồn liền đáp:
- Ta tên Tinh Hồn.
Nàng nở ra một nụ cười dịu dàng, nói một câu rất thánh thót:
- Tinh Hồn, một cái tên hơi khó nhớ. Tinh Hồn, hy vọng sau này tái ngộ.
Tinh Hồn cũng nở ra một nụ cười ấm, nhưng cũng không có nói lời nào. Tiêu Nhạn Tuyết theo đoàn người bước lên xe ngựa xa hoa. Một tiếng hí ngân dài, rồi sau đó bánh xa lắn bánh, cùng với đoàn người rời khỏi Minh Dương tiệm.
……
Cách Vạn bảo tông một khoảng năm mươi thước, có một của tiệm bán nguyên liệu luyện khí khá tốt. Thế nên Tinh Hồn liền đi đến đây, thầm hy vọng kiếm được một số thứ tốt.
Chậm rãi đi trên đường, mặt tiền của cửa tiệm Minh Dương tiệm đã ngay trước mắt. Ngay trước cửa chính của tiệm, có một chiếc xe ngựa treo màn gấm, có chút xa hoa. Nhìn vào thì có thể suy đoán, người trong kia có thể thuộc giai cấp quý tộc.
Bỗng từ trong đại sảnh của cửa tiệm, một giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy ý tứ tức giận.
- Ngươi nói gì? Hương hải tinh thạch không thể bán. Hồ Lực, bộ ngươi muốn Minh Dương tiệm đóng cửa hả?
Bước vào bên trong, có một nử tử khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc bộ y phục màu xanh tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp, tinh mỹ ngũ quan, làn da trắng như tuyết. So với Tô Hân Nhi cũng không thua kém.
Người vừa la hét mới nãy đích thị là nàng. Còn đứng đối diện, một trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu nâu đang khẩn trương nói:
- Nhị tiểu thư, Hương hải tinh thạch đã được Lâm Nhân công tử đặt trước, quả thật không thể bán.
Nàng hừ lạnh một cái, tức giận quát:
- Hừ, Lâm Nhân thì sao? Hắn trả ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả cho ngươi gấp hai lần.
- Nhị tiểu thư xin thứ tội. Hồ Lực không dám đắc tội với Lâm gia, nếu như Hương hải tinh thạch không được chuyển đến chỗ Lâm Nhân công tử, chỉ sợ tiểu tiệm của Hồ Lực sẽ phải đóng cửa mất. – Hồ Lực chủ tiệm không ngừng cầu khẩn.
- Ngươi sợ đắc tội với Lâm gia, chẳng lẽ không sợ đắc tội với Tiêu gia ta sao? Cứ đợi đó, bổn tiểu thư nhất định sẽ dạy dỗ các ngươi.
Nói xong liền quay người chuẩn bị rời khỏi Minh Dương tiệm, bống dưng cả thân người như bị va vào một cái gì đó. Bị mất đà, ngã người về phía sau. Những tưởng sẽ bị nằm đo đất, thế nhưng lại có một cánh tay vươn ra ôm lấy thân người nàng.
- Cô nương, không sao chứ?
Người bị nhị tiểu thư Tiêu gia kia đụng phải, không ai khác chính là Tinh Hồn. Còn Tiêu gia tiểu thư, lần đầu tiên ở gần với nam nhân như vậy. Hơn nữa còn bị một nam nhân ôm lấy thân người, gương mặt trắng trẻo thoáng chốc đỏ lên.
Nàng dụng sức vươn ngọc thủ đẩy người Tinh Hồn ra, đôi mắt giận dữ chỉ tay vào Tinh Hồn quát:
- Ngươi là ai, dám động vào ta?
Tinh Hồn ngẩn người, thắc mắc hỏi:
- Cô nương, là chính cô va vào ta. Ta chỉ là theo phản xạ đỡ lấy cô, có chỗ nào đắc tội chứ?
- Ngươi… Được lắm. Tiểu tử, đã chiếm tiện nghi của ta còn già mồm. Để ta cho ngươi một bài học nhớ đời.
Dứt lời liền rút ra một cây kiếm, lao người tấn công Tinh Hồn.
Đường kiếm ảo diệu, nhìn qua cũng thấy vị tiểu thư kia thân phận tuyệt đối là thuộc hàng thượng lưu. Bởi chỉ có các gia tộc cao quý mới có thể cho nữ nhân tu luyện, mà vị Tiêu gia tiểu thư này, thực lực cũng khoảng nhị tinh Võ vương. Tiêu gia quả là bỏ ra không ít tài nguyên.
Hạ nhân trong tiệm hoảng sợ, cả Hồ Lực chủ tiệm cũng thầm lo lắng cho Tinh Hồn. Vóc dáng của Tinh Hồn nhìn qua giống như một thư sinh trói gà không chặt, da dẻ trắng trẻo như con gái, làm sao có thể chống lại một nhị tinh đấu vương cơ chứ.
Còn Tinh Hồn thì thầm thở dài không thôi. Nữ nhân quả là khó hiểu. Bản thân nàng động phải người ta, lại nói người ta chiếm tiện nghi của nàng. Ta chiếm tiện nghi của nàng lúc nào chứ, đúng là điên mà.
Đường kiếm kia đối với người ngoài thì đúng là rất ghê gớm, thế nhưng trong mắt Tinh Hồn không khác gì một đứa bé đang hoa chân múa tay. Quang mang màu xanh lam mang theo một luồng hàn khí, thế như chẻ tre chém xuống người Tinh Hồn.
Thấy Tinh Hồn không né tránh, cả Tiêu gia tiểu thư lẫn mọi người trong tiệm đều nghĩ người thanh niên kia đang kinh hoảng tinh thần, nhất thời không thể điều khiển được thân thể.
Tiêu gia tiểu thư tuy tức giận nhưng cũng chỉ muốn dạy cho Tinh Hồn một bài học, nào đâu biết rằng tiểu tử kia lại yếu đến như vậy, chỉ mới phát uy thế một chút là luống cuống tay chân. Nhưng một chiêu xuất ra, một nhị tinh Võ vương như nàng nhất thời không thể điều khiển được như ý. Liền cố gắng hết sức đánh trật sang một bên.
Thanh kiếm sắc bén chém lệch qua một bên, thế nhưng trong mắt mọi người thì giống như, cánh tay của Tinh Hồn đã bị đứt lìa. Tiểu nha hầu của Tiêu gia tiểu thư kia hét lên một tiếng, hai tay bịt lấy khuôn mặt. Còn Hồ Lực và hạ nhân trong tiệm thì khuôn mặt tái nhợt.
Tiêu gia tiểu thư nhắm chặt song nhãn, giọng bi thương nói:
- Ta… ta xin lỗi. Ta không có ý…v.v…
Thế nhưng trong đại sảnh, sau tiếng la thất thanh của tiểu nha hầu của Tiêu gia tiểu thư kia hét lên, thì không còn một tiếng động nào khác. Còn Hồ Lực và hạ nhân thì lại tròn xoe đôi mắt kinh ngạc.
Tiêu gia tiểu thư hoảng hồn nghĩ, không lẽ mình đã gây án mạng, hoảng sợ mở đôi mắt ra, giọng rưng rưng nói:
- Ngươi đừng làm ta sợ.
Thế nhưng, trước mặt nàng lại không có một ai. Dường như thiếu niên kia đã hoàn toàn bốc hơi vậy. Trong lòng liền ngẩn ra. Bỗng dưng từ phía bên phải, một giọng nam cất lên hỏi:
- Ông chủ, thứ này bán sao?
Nàng liền quay đầu nhìn về phía bên phải, thì thấy Tinh Hồn đang đứng ở bên kia. Rất vô tư lực, dường như chưa có việc gì xảy ra vậy.
Tinh Hồn nhíu mày nói:
- Ông chủ, Dương Minh tiệm bộ không có bán hàng hay sao?
- À, có chứ có chứ. Công tử, đợi ta một xíu để tra danh sách.
Nói xong liền luống cuống tay chân, sai hạ nhân tiếp tục công việc, còn mình thì đến chỗ quầy để tra danh sách.
Tiêu gia tiểu thư lúc này đi đến hỏi:
- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?
- Ta làm sao? – Tinh Hồn nghiên đầu hỏi.
- Lúc nãy chẳng phải… - Tiêu gia tiểu thư giọng lắp bắp.
- Ha ha, cô tưởng chiêu lúc nãy có thể đả thương được ta sao? – Tinh Hồn không khỏi buồn cười. Một cao thủ Xuất khiếu kỳ tương đương với cường giả Đế cấp của Thiên Lam đại lục, làm sao có thể bị một con kiến hôi nhị tinh Vương cấp làm cho bị thương được chứ. Cho dù là có thần tích cũng không thể.
- Ngươi… Vừa nãy làm ta sợ muốn chết. – Tiêu gia tiểu thư thở phào nhẹ nhõm.
Tinh Hồn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Bỏ đi. Ta còn phải mua hàng, không làm phiền cô nương nữa.
Tiêu gia tiểu thư gật đầu. Xong liền dẫn người rời khỏi Minh Dương tiệm. Trước khi bước ra khỏi cửa chính, nàng quay người lại nói:
- Ta là Tiêu Nhạn Tuyết của Tiêu gia. Không biết danh tính của ngươi là gì?
Tinh Hồn liền đáp:
- Ta tên Tinh Hồn.
Nàng nở ra một nụ cười dịu dàng, nói một câu rất thánh thót:
- Tinh Hồn, một cái tên hơi khó nhớ. Tinh Hồn, hy vọng sau này tái ngộ.
Tinh Hồn cũng nở ra một nụ cười ấm, nhưng cũng không có nói lời nào. Tiêu Nhạn Tuyết theo đoàn người bước lên xe ngựa xa hoa. Một tiếng hí ngân dài, rồi sau đó bánh xa lắn bánh, cùng với đoàn người rời khỏi Minh Dương tiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.