Quyển 3 - Chương 163: Tinh hoa phù mộng (Hạ)
Chiến Thần Đà
18/07/2016
Được rồi, chuyện cần làm bây giờ không
phải là so sánh ngươi và thằng ôn kia ai mạnh ai yếu, mà chính là nâng
cao thực lực. Bổn tọa cảm thấy bây giờ ngươi có thể miễn cưỡng lĩnh ngộ
thiên thư được rồi.
Muốn lĩnh ngộ được thiên thư, không chỉ tư chất hơn người, mà còn phải dựa vào trình độ lĩnh ngộ nữa. Thiên thư chính là tất cả những gì tinh túy của thiên địa, hầu như là bao hàm nguyên lí vạn vật. Thế nên người lĩnh ngộ mới có thể đạt đến một tầm cao mới, vượt qua người thường. Một ví dụ điển hình chính là Tinh Hồn. Luận tu vi, Tinh Hồn kém xa Trịnh Thần Không, thế nhưng khi hai bên giao chiến thì Tinh Hồn lại nhỉnh hơn Trịnh Thần Không một phần.
Trở lại, Trịnh Thần Không cũng là một nhân vật phi phàm, thế nhưng muốn lĩnh ngộ thiên thư thì vẫn chưa có đủ tư cách. Nhưng nếu có Đế hồn đỉnh thì lại khác. Những ngày này, Đế hồn đỉnh không hề do dự mà xuất ra hắc ám tinh nguyên để cho Trịnh Thần Không liên tục luyện hóa. Không chỉ giúp cho Trịnh Thần Không nâng cao tu vi, cải thiện thân thể, mà còn giúp hắn đạt trạng thái “vô thường”.
Bây giờ Trịnh Thần Không có thể tiến vào trạng thái vô thường, còn có thể Đế hồn đỉnh trợ giúp, chắc chắn Trịnh Thần Không sẽ có đủ tư cách để lĩnh ngộ thiên thư rồi. Chỉ là, lĩnh ngộ đến đâu, có đạt đến Bất tử chi thân trong truyền thuyết như Đế hồn đỉnh nói hay không thì vẫn phải xem Trịnh Thần Không biểu hiện thế nào.
- Được. Ngươi hãy truyền khẩu quyết cho ta đi.
Đối với Đế hồn đỉnh, Trịnh Thần Không thập phần tin tưởng. Chỉ thấy Trịnh Thần Không ngồi xếp bằng lại, song thủ đan trước ngực, kết lại thành ánh, đôi mắt nhắm lại, đường rãnh giữa mi tâm khe khẽ tỏa ra hắc quang quỷ dị.
Trịnh Thần Không cảm nhận được lúc này, xung quanh mình là một khoảng trống rỗng, ngoài hắn ra không còn một thứ gì tồn tại cả. Đây chính là trạng thái “vô thường”, có thể giúp võ giả - tu chân giả - lĩnh ngộ tâm pháp một cách cực nhanh, vượt xa người thường không chỉ gấp mười lần.
Lơ lửng trên đỉnh đầu Trịnh Thần Không, Đế hồn đỉnh khu động thần niệm, bắn ra một đạo linh quang nhập vào mi tâm Trịnh Thần Không. Đó chính là thần thức của Đế hồn đỉnh, trực tiếp tiến vào thần hải của Trịnh Thần Không để truyền thụ thiên thư cho hắn. Bởi vì Trịnh Thần Không không biết được ý nghĩa Tiên thiên cổ ngữ nên chỉ đành phải dùng cách này thôi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********** Người đọc có tâm thì like FB!
Bầu trời lúc này rất trong xanh, từng đám mây trắng bồng bềnh nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên tầng trời. Ánh dương ấm áp chiếu xuống mặt đất, sưởi ấm vạn vật. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ bay khắp không gian.
Mặt nước trong xanh tuyệt đẹp, tựa như một mặt kính, những cơn gió khẽ thổi nhẹ qua làm lay động mặt nước, những con sóng lăn tăn đập vào bờ. Khung cảnh thơ mộng như thế này, thật khiến cho tâm tình người ta rất thoải mái.
Bên cạnh hồ có một cái đình đài nhỏ, hai bên là những cây liễu xanh mát, lại còn có hoa tương liên. Ngồi đây mà uống rượu ngắm cảnh, quả thực là chuyện vui nhất của đời người. Trong ngôi đình có hai bóng người, một thiếu niên hắc y trẻ tuổi và một thiếu nữ lam y trẻ tuổi, nhìn rất đẹp đôi.
Hai người này, đương nhiên chính là Tinh Hồn và Sở Tiểu Điệp. Những ngày tháng trong ảo cảnh này, cả hai luôn quấn quýt với nhau như sam, một khắc cũng không rời nhau. Tinh Hồn đưa Sở Tiểu Điệp đi khắp mọi nơi trong ảo cảnh, và đương nhiên… những cảnh tượng ấy đều là do hắn tưởng tượng ra.
Và hôm nay, hai người bọn họ dừng chân bên hồ nước này. Chỉ thấy trên chiếc bàn đá có một cây cầm màu hoàng kim với hình dáng kỳ lạ, đó chính là Phượng hoàng cổ cầm. Nếu ở bên ngoài, muốn sử dụng Phượng hoàng cổ cầm thì phải tiêu hao nguyên lực rất nhiều. Nhưng nơi đây chính là do hắn nghĩ ra, là nơi phản ánh toàn bộ ý niệm của hắn, thế nên cho dù có sử dụng Phượng hoàng cổ cầm thế nào đi nữa thì không hề hao tổn nguyên lực.
Bởi vì âm thanh mà Phượng hoàng cầm phát ra rất tuyệt mĩ, chỉ sợ trên thế gian này chẳng có một cây cầm nào khác có thể so sánh cùng nó được, nên Tinh Hồn mới sử dụng nó. Chỉ thấy khuôn mặt hắn lúc này rất ôn hòa, không hề có một nét lãnh đạm vô tình như lúc bên ngoài Huyền Thiên giới. Đặt mười ngón tay lên thân Phượng hoàng cầm, bắt đầu gãy nên một giai điệu hoàn mỹ. Ẩn chứa trong khúc nhạc này là toàn bộ tâm tư của hắn, những nỗi niềm chất chứa trong lòng hắn mà chưa một lần hắn nói ra. Khúc nhạc này là hắn nghĩ ra để tặng cho người con gái mà hắn yêu thương nhất, Sở Tiểu Điệp!
Chẳng cần hẹn gặp lại kiếp sau
Kiếp này cũng đã không ân hận
Chẳng hỏi duyên trước ta là ai
Chỉ biết kiếp này ở bên nàng
Nguyện cùng nàng làm bùn trong tuyết
Hồng trần thấm đẫm bùn trong máu
Ấm lạnh buồn vui cùng rơi lệ
Sớm sớm chiều chiều nương tựa nhau
Ta là bèo, còn nàng là nước
Gặp gỡ yêu nhau chẳng phải tội
Trần gian đau thương, trời rơi lệ
Vì nàng nhiễm máu đỏ của ta
Ta nguyện bên nàng cùng sánh đôi
Ta nguyện bên nàng cùng bay lượn
Kiếp này có nàng ta lại mơ
Kiếp sau nàng lại khiến ta say
Nguyện cùng nàng chung đôi cất cánh
Bay khỏi hồng trần đầy thị phi
Nhân gian si tình vong hồi lộ
Bất như hóa điệp khứ thiên đường*
Sở Tiểu Điệp ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp không phút giây nào rời khỏi Tinh Hồn, đồng thời chăm chú lắng nghe khúc nhạc. Bất giác ở đâu đó, những con bươm bướm từ đâu đó bay về ngôi đình này. Những con bươm bướm đủ các sắc màu, hòa cùng với cảnh quang thơ mộng và khúc nhạc hoàn mỹ này, tất cả tạo nên một bức tranh đẹp nhất.
Không hiểu sao, Sở Tiểu Điệp khi lắng nghe khúc nhạc này, đôi mắt lại ướt đẫm, bất giác rơi xuống hai dòng lệ lăn dài trên gò má trắng như tuyết của nàng. Có chút gì đó sầu bi, có lẽ… là bởi vì tình cảm của hắn dành cho nàng chăng?
Khi khúc nhạc lắng xuống, cũng là lúc bầy bươm bướm bay đi mất. Nó giống như báo hiệu lại sắp có cuộc chia ly sắp diễn ra vậy.
Tinh Hồn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại đẫm lệ kia, bỗng trong lòng chột dạ, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, nàng sao vậy?
Vừa nói, hắn vừa tiến sát người nàng, nhẹ nhàng dùng tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi nàng. Còn Sở Tiểu Điệp, đôi mắt đẹp như nước hồ thu của nàng nhìn chằm chằm hắn, đôi môi hồng nở ra một nụ cười, thanh âm dịu dàng nói:
- Muội không sao. Mấy ngày này, muội rất vui vì được ở bên huynh, được cùng huynh đi khắp mọi nơi.
- Chỉ cần nàng thích, ta có thể đưa nàng đi đến bất kỳ nơi nào.
Tinh Hồn ôn hòa đáp lại. Thế nhưng có thể nhìn thấy, trên gương mặt Sở Tiểu Điệp thoáng qua một nét u buồn. Nàng đứng dậy, bước ra gần lang can gỗ, hướng đôi mắt nhìn về phía mà đàn bươm bướm cất đôi cánh bay đi, nói:
- Đàn bướm kia, vừa rồi bởi vì tiếng đàn của huynh mà chúng bay đến đây. Muội nhìn thấy có một đôi bướm, một con chết đi, con kia lại cứ quấn quýt bên cạnh nó, không muốn đi theo bầy đàn của mình.
- Không ngờ đôi bướm ấy lại si tình như vậy!
Chẳng hiểu vì sao, Sở Tiểu Điệp lại nở ra một nụ cười nhạt. Nụ cười này, phảng phất giống như nụ cười thê lương lúc nàng bị Trịnh Thần Không chưởng thẳng vào người.
- Si tình như vậy thì có gì là tốt. Bởi vì cái chết của bạn tình mà nó không thể đi theo bầy đàn của mình, chính mình lại gặp nguy hiểm. Nếu như con bướm kia biết được bởi vì nó mà con bướm này rơi vào nguy hiểm, liệu nó có vui chăng?
Dường như nhận ra được trong lời nói của Sở Tiểu Điệp có ẩn ý gì đó. Nghe giống như là khoảng khắc sắp phải rời xa vậy. Tinh Hồn đứng dậy, đôi mày kiếm hơn nhíu lại, hỏi:
- Tiểu Điệp, nàng nói như vậy là có ý gì?
- Những ngày tháng ở bên huynh, muội rất vui, và cũng rất muốn được ở bên huynh mãi mãi. Thế nhưng muội không muốn bởi vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến huynh ở lại đây được. Huynh phải trở về lại thế giới của mình, nơi đó còn rất nhiều việc huynh phải làm.
Từng câu nói của Sở Tiểu Điệp như những con dao cứa vào lòng hắn, so với đau đớn khi chiến đấu với địch nhân chỉ sợ còn kinh khủng hơn rất nhiều. Khuôn mặt của hắn trở nên tái nhợt, nói:
- Ta không quan tâm những chuyện khác. Tiểu Điệp, chỉ cần được ở bên nàng đối với ta đã là quá đủ rồi. Nàng chính là sinh mệnh của ta, nàng biết những ngày tháng không có nàng, ta đau khổ như thế nào không? Cuộc sống của ta khi ấy chẳng khác nào người chết cả? Lý do duy nhất để ta tồn tại đó chính là báo thù. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ ta đã được ở bên nàng rồi. Đừng xa ta một lần nữa có được không?
Vừa nói, hắn vừa bước nhanh tiến đến gần Sở Tiểu Điệp, ôm chặt nàng vào lòng, tựa hồ như đang sợ hãi vậy. Nỗi sợ hãi sẽ mất đi nàng, nỗi sợ hãi một mình lạc lõng giữa thế gian này. Hắn không muốn lại một lần nữa trải qua cái cảm giác đau thương tột cùng ấy nữa.
Muốn lĩnh ngộ được thiên thư, không chỉ tư chất hơn người, mà còn phải dựa vào trình độ lĩnh ngộ nữa. Thiên thư chính là tất cả những gì tinh túy của thiên địa, hầu như là bao hàm nguyên lí vạn vật. Thế nên người lĩnh ngộ mới có thể đạt đến một tầm cao mới, vượt qua người thường. Một ví dụ điển hình chính là Tinh Hồn. Luận tu vi, Tinh Hồn kém xa Trịnh Thần Không, thế nhưng khi hai bên giao chiến thì Tinh Hồn lại nhỉnh hơn Trịnh Thần Không một phần.
Trở lại, Trịnh Thần Không cũng là một nhân vật phi phàm, thế nhưng muốn lĩnh ngộ thiên thư thì vẫn chưa có đủ tư cách. Nhưng nếu có Đế hồn đỉnh thì lại khác. Những ngày này, Đế hồn đỉnh không hề do dự mà xuất ra hắc ám tinh nguyên để cho Trịnh Thần Không liên tục luyện hóa. Không chỉ giúp cho Trịnh Thần Không nâng cao tu vi, cải thiện thân thể, mà còn giúp hắn đạt trạng thái “vô thường”.
Bây giờ Trịnh Thần Không có thể tiến vào trạng thái vô thường, còn có thể Đế hồn đỉnh trợ giúp, chắc chắn Trịnh Thần Không sẽ có đủ tư cách để lĩnh ngộ thiên thư rồi. Chỉ là, lĩnh ngộ đến đâu, có đạt đến Bất tử chi thân trong truyền thuyết như Đế hồn đỉnh nói hay không thì vẫn phải xem Trịnh Thần Không biểu hiện thế nào.
- Được. Ngươi hãy truyền khẩu quyết cho ta đi.
Đối với Đế hồn đỉnh, Trịnh Thần Không thập phần tin tưởng. Chỉ thấy Trịnh Thần Không ngồi xếp bằng lại, song thủ đan trước ngực, kết lại thành ánh, đôi mắt nhắm lại, đường rãnh giữa mi tâm khe khẽ tỏa ra hắc quang quỷ dị.
Trịnh Thần Không cảm nhận được lúc này, xung quanh mình là một khoảng trống rỗng, ngoài hắn ra không còn một thứ gì tồn tại cả. Đây chính là trạng thái “vô thường”, có thể giúp võ giả - tu chân giả - lĩnh ngộ tâm pháp một cách cực nhanh, vượt xa người thường không chỉ gấp mười lần.
Lơ lửng trên đỉnh đầu Trịnh Thần Không, Đế hồn đỉnh khu động thần niệm, bắn ra một đạo linh quang nhập vào mi tâm Trịnh Thần Không. Đó chính là thần thức của Đế hồn đỉnh, trực tiếp tiến vào thần hải của Trịnh Thần Không để truyền thụ thiên thư cho hắn. Bởi vì Trịnh Thần Không không biết được ý nghĩa Tiên thiên cổ ngữ nên chỉ đành phải dùng cách này thôi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********** Người đọc có tâm thì like FB!
Bầu trời lúc này rất trong xanh, từng đám mây trắng bồng bềnh nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên tầng trời. Ánh dương ấm áp chiếu xuống mặt đất, sưởi ấm vạn vật. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ bay khắp không gian.
Mặt nước trong xanh tuyệt đẹp, tựa như một mặt kính, những cơn gió khẽ thổi nhẹ qua làm lay động mặt nước, những con sóng lăn tăn đập vào bờ. Khung cảnh thơ mộng như thế này, thật khiến cho tâm tình người ta rất thoải mái.
Bên cạnh hồ có một cái đình đài nhỏ, hai bên là những cây liễu xanh mát, lại còn có hoa tương liên. Ngồi đây mà uống rượu ngắm cảnh, quả thực là chuyện vui nhất của đời người. Trong ngôi đình có hai bóng người, một thiếu niên hắc y trẻ tuổi và một thiếu nữ lam y trẻ tuổi, nhìn rất đẹp đôi.
Hai người này, đương nhiên chính là Tinh Hồn và Sở Tiểu Điệp. Những ngày tháng trong ảo cảnh này, cả hai luôn quấn quýt với nhau như sam, một khắc cũng không rời nhau. Tinh Hồn đưa Sở Tiểu Điệp đi khắp mọi nơi trong ảo cảnh, và đương nhiên… những cảnh tượng ấy đều là do hắn tưởng tượng ra.
Và hôm nay, hai người bọn họ dừng chân bên hồ nước này. Chỉ thấy trên chiếc bàn đá có một cây cầm màu hoàng kim với hình dáng kỳ lạ, đó chính là Phượng hoàng cổ cầm. Nếu ở bên ngoài, muốn sử dụng Phượng hoàng cổ cầm thì phải tiêu hao nguyên lực rất nhiều. Nhưng nơi đây chính là do hắn nghĩ ra, là nơi phản ánh toàn bộ ý niệm của hắn, thế nên cho dù có sử dụng Phượng hoàng cổ cầm thế nào đi nữa thì không hề hao tổn nguyên lực.
Bởi vì âm thanh mà Phượng hoàng cầm phát ra rất tuyệt mĩ, chỉ sợ trên thế gian này chẳng có một cây cầm nào khác có thể so sánh cùng nó được, nên Tinh Hồn mới sử dụng nó. Chỉ thấy khuôn mặt hắn lúc này rất ôn hòa, không hề có một nét lãnh đạm vô tình như lúc bên ngoài Huyền Thiên giới. Đặt mười ngón tay lên thân Phượng hoàng cầm, bắt đầu gãy nên một giai điệu hoàn mỹ. Ẩn chứa trong khúc nhạc này là toàn bộ tâm tư của hắn, những nỗi niềm chất chứa trong lòng hắn mà chưa một lần hắn nói ra. Khúc nhạc này là hắn nghĩ ra để tặng cho người con gái mà hắn yêu thương nhất, Sở Tiểu Điệp!
Chẳng cần hẹn gặp lại kiếp sau
Kiếp này cũng đã không ân hận
Chẳng hỏi duyên trước ta là ai
Chỉ biết kiếp này ở bên nàng
Nguyện cùng nàng làm bùn trong tuyết
Hồng trần thấm đẫm bùn trong máu
Ấm lạnh buồn vui cùng rơi lệ
Sớm sớm chiều chiều nương tựa nhau
Ta là bèo, còn nàng là nước
Gặp gỡ yêu nhau chẳng phải tội
Trần gian đau thương, trời rơi lệ
Vì nàng nhiễm máu đỏ của ta
Ta nguyện bên nàng cùng sánh đôi
Ta nguyện bên nàng cùng bay lượn
Kiếp này có nàng ta lại mơ
Kiếp sau nàng lại khiến ta say
Nguyện cùng nàng chung đôi cất cánh
Bay khỏi hồng trần đầy thị phi
Nhân gian si tình vong hồi lộ
Bất như hóa điệp khứ thiên đường*
Sở Tiểu Điệp ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp không phút giây nào rời khỏi Tinh Hồn, đồng thời chăm chú lắng nghe khúc nhạc. Bất giác ở đâu đó, những con bươm bướm từ đâu đó bay về ngôi đình này. Những con bươm bướm đủ các sắc màu, hòa cùng với cảnh quang thơ mộng và khúc nhạc hoàn mỹ này, tất cả tạo nên một bức tranh đẹp nhất.
Không hiểu sao, Sở Tiểu Điệp khi lắng nghe khúc nhạc này, đôi mắt lại ướt đẫm, bất giác rơi xuống hai dòng lệ lăn dài trên gò má trắng như tuyết của nàng. Có chút gì đó sầu bi, có lẽ… là bởi vì tình cảm của hắn dành cho nàng chăng?
Khi khúc nhạc lắng xuống, cũng là lúc bầy bươm bướm bay đi mất. Nó giống như báo hiệu lại sắp có cuộc chia ly sắp diễn ra vậy.
Tinh Hồn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại đẫm lệ kia, bỗng trong lòng chột dạ, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, nàng sao vậy?
Vừa nói, hắn vừa tiến sát người nàng, nhẹ nhàng dùng tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi nàng. Còn Sở Tiểu Điệp, đôi mắt đẹp như nước hồ thu của nàng nhìn chằm chằm hắn, đôi môi hồng nở ra một nụ cười, thanh âm dịu dàng nói:
- Muội không sao. Mấy ngày này, muội rất vui vì được ở bên huynh, được cùng huynh đi khắp mọi nơi.
- Chỉ cần nàng thích, ta có thể đưa nàng đi đến bất kỳ nơi nào.
Tinh Hồn ôn hòa đáp lại. Thế nhưng có thể nhìn thấy, trên gương mặt Sở Tiểu Điệp thoáng qua một nét u buồn. Nàng đứng dậy, bước ra gần lang can gỗ, hướng đôi mắt nhìn về phía mà đàn bươm bướm cất đôi cánh bay đi, nói:
- Đàn bướm kia, vừa rồi bởi vì tiếng đàn của huynh mà chúng bay đến đây. Muội nhìn thấy có một đôi bướm, một con chết đi, con kia lại cứ quấn quýt bên cạnh nó, không muốn đi theo bầy đàn của mình.
- Không ngờ đôi bướm ấy lại si tình như vậy!
Chẳng hiểu vì sao, Sở Tiểu Điệp lại nở ra một nụ cười nhạt. Nụ cười này, phảng phất giống như nụ cười thê lương lúc nàng bị Trịnh Thần Không chưởng thẳng vào người.
- Si tình như vậy thì có gì là tốt. Bởi vì cái chết của bạn tình mà nó không thể đi theo bầy đàn của mình, chính mình lại gặp nguy hiểm. Nếu như con bướm kia biết được bởi vì nó mà con bướm này rơi vào nguy hiểm, liệu nó có vui chăng?
Dường như nhận ra được trong lời nói của Sở Tiểu Điệp có ẩn ý gì đó. Nghe giống như là khoảng khắc sắp phải rời xa vậy. Tinh Hồn đứng dậy, đôi mày kiếm hơn nhíu lại, hỏi:
- Tiểu Điệp, nàng nói như vậy là có ý gì?
- Những ngày tháng ở bên huynh, muội rất vui, và cũng rất muốn được ở bên huynh mãi mãi. Thế nhưng muội không muốn bởi vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến huynh ở lại đây được. Huynh phải trở về lại thế giới của mình, nơi đó còn rất nhiều việc huynh phải làm.
Từng câu nói của Sở Tiểu Điệp như những con dao cứa vào lòng hắn, so với đau đớn khi chiến đấu với địch nhân chỉ sợ còn kinh khủng hơn rất nhiều. Khuôn mặt của hắn trở nên tái nhợt, nói:
- Ta không quan tâm những chuyện khác. Tiểu Điệp, chỉ cần được ở bên nàng đối với ta đã là quá đủ rồi. Nàng chính là sinh mệnh của ta, nàng biết những ngày tháng không có nàng, ta đau khổ như thế nào không? Cuộc sống của ta khi ấy chẳng khác nào người chết cả? Lý do duy nhất để ta tồn tại đó chính là báo thù. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ ta đã được ở bên nàng rồi. Đừng xa ta một lần nữa có được không?
Vừa nói, hắn vừa bước nhanh tiến đến gần Sở Tiểu Điệp, ôm chặt nàng vào lòng, tựa hồ như đang sợ hãi vậy. Nỗi sợ hãi sẽ mất đi nàng, nỗi sợ hãi một mình lạc lõng giữa thế gian này. Hắn không muốn lại một lần nữa trải qua cái cảm giác đau thương tột cùng ấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.