Quyển 3 - Chương 120: Vong linh thần bí (Trung)
Chiến Thần Đà
17/05/2016
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu,
Cơ Dung dần mở mắt ra, xung quanh vẫn mà một màn đêm mờ ảo. Cơ Dung thầm nghĩ, có lẽ mình nằm ngủ cũng năm sáu canh giờ rồi. Khi đưa mắt nhìn
sang bên cạnh, bỗng phát hiện không thấy Tinh Hồn đâu. Nàng hoảng hồn,
lập tức bật người dậy, định tản thần thức để tìm Tinh Hồn thì sau lưng
vang lên một giọng nói, thanh âm lãnh đạm rất quen thuộc:
- Ta ở đây.
Người vừa cất giọng, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Lúc hắn tỉnh lại thì Cơ Dung vẫn còn đang ngon giấc. Vì không muốn làm cho nàng mất giấc ngủ nên Tinh Hồn cẩn thận đứng dậy đi dạo một vòng, thuận tiện xem xét tình hình. Đến khí trở về thì Cơ Dung cũng vừa tình, thấy biểu tình nàng hơi hốt hoảng, có lẽ là bởi vì không thấy hắn.
Cơ Dung xoay người nhìn lại, thì thấy Tinh Hồn đang đứng cách chỗ mình chừng mười mét. Nàng đứng dậy, dùng tay phủi phủi người, chỉnh chu lại trang phục, đồng thời hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
- Đi dạo một vòng, thuận tiện kiểm tra xung quanh.
Tinh Hồn vừa trả lời, vừa tiến lại gần, nói tiếp:
- Cơ Dung, ta nghĩ đoạn đường tiếp theo ta sẽ đi một mình.
- Tại sao? – Bỗng Cơ Dung mày liễu nhíu lại, nhìn hắn hỏi.
- Bởi vì, sắp tới ta phải cùng với những người khác tiến vào tòa quỷ tháp. Cuộc tranh đoạt này tự nhiên là của hậu bối bọn ta, ngươi không nên tham dự. Với lại, ta có cảm nhận, một khi đi vào tòa quỷ tháp đó lành ít dữ nhiều.
Tinh Hồn khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nói. Thiết nghĩ, Tử linh yêu tháp là một trong những kiện Hỗn độn chi bảo hung danh Tiên ma giới, muốn chiếm đoạt được thì phải đối mặt với nguy cơ tầng tầng, vận khí lớn thì chiếm được, còn nếu không thì chính là mất mạng. Lại nhớ trước đây khi Di vong chi địa mở ra, Tinh Hồn phải đối mặt với Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Trịnh Dương Không… và rất rất nhiều kỳ tài tứ phương, đối mặt với hóa thân của Hỏa chi bổn nguyên – Hỏa nhân – nguy hiểm không cần phải bàn, lại nhờ vận khí hơn người mới từ trong vòng vây chết chóc chiếm đoạt Phượng hoàng cổ cầm.
Sắp tới, Tinh Hồn nếu muốn sở hữu Tử linh yêu tháp thì phải đối diện với đại kình địch hiện tại, chính là đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không. Với tu vi hiện tại của Tinh Hồn đã sớm vượt xa phần còn lại. Có điều, tử địa này tuy có chữ “tử”, thế nhưng kỳ ngộ cũng không phải không có. Nếu như vận khí của Trịnh Thần Không rất tốt, thì tu vi cũng có một bước tiến dài. Tinh Hồn biết được, Trịnh Thần Không cũng là thiên tài vượt cấp khiêu chiến, trên người lại có không ít kiện pháp bảo cao cấp có thể đối phó với Tinh Hồn.
Lại có rất nhiều kỳ tài khác nữa, ít nhất cũng hơn mười người, luận thực lực chân chính chỉ sợ không thua kém gì Trịnh Thần Không, cái này cũng rất đáng lưu tâm. Trên đời này, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, thiên đạo vô thường, phàm nhân không thể lường trước được. Cho dù là Tinh Hồn, Trịnh Thần Không hay bất kỳ một người nào khác cũng không thể không cẩn trọng. Tại cái nơi nguy hiểm trùng trùng này, nếu giở thói kiêu ngạo, xem thường người khác thì chính là kẻ ngu ngốc, sớm muộn gì cũng chết.
Cơ Dung nội tâm liền hiểu ý của Tinh Hồn, nhưng trong lòng vẫn không giấu nỗi lo lắng. Tuy rằng nàng và Tinh Hồn gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng không hiểu vì sao lại sinh ra hảo cảm với hắn. Trước giờ, nàng chẳng hề ưa thích gì con người, gặp nhau chỉ cần không thuận mắt thì choảng nhau ngay.
Còn đối với Tinh Hồn thì lại khác. Lần đầu tiên gặp hắn, nàng đối với hắn nội tâm vẫn chẳng hề ưa thích. Nhưng hắn lại không quan tâm đến tâm tình của nàng mà xuất thủ giúp nàng hạ sinh Cơ Vô Dạ, nếu không thì có lẽ nàng đã chết trong tay mấy trăm tên võ giả lúc ở trong hang động rồi.
Thế nên nghe Tinh Hồn nói không muốn nàng đi cùng hắn, nội tâm liền cảm thấy mất mát. Ý tứ không giấu nỗi lo lắng nói:
- Nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì sao?
Tinh Hồn trên môi nở nụ cười, nhưng phảng phất vẫn chỉ là thái độ thập phần lãnh đạm:
- Yên tâm, vận khí của ta trước giờ vẫn rất tốt.
- Nhưng mà…
- Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải nói thêm. Bây giờ ngươi vào Huyền tiên các, nếu như ta có gặp nguy hiểm thì sẽ gọi ngươi ra tương trợ. Như vậy có được không?
Nhìn thái độ Tinh Hồn cương quyết như vậy, dù nói thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không nghe lọt tai. Tính tình Tinh Hồn là vậy, một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi. Cơ Dung đắn đo một hồi, cuối cũng vẫn phải đồng ý với quyết định của Tinh Hồn. Nàng không biết Huyền tiên các trong lời Tinh Hồn nói là gì, trong lòng thầm đoán có lẽ là một kiện pháp bảo có thể thu thập sinh vật sống vào. Hiện tại Tất Vưu, Kiệt Tư và Cơ Vô Dạ ở trong đó, chỉ cần một ý niệm thì tùy thời có thể triệu ra bọn họ.
Quyết định xong, Tinh Hồn liền dùng niệm lực, chỉ thấy thân thể Cơ Dung hóa thành một vầng bạch quang, sau đó thu nhỏ lại bay vào mi tâm Tinh Hồn. Không biết khi Cơ Dung lần đầu tiên đặt chân vào Huyền tiên các sẽ có cảm giác như thế nào. Phần nhiều có lẽ là tròn mắt kinh ngạc. Pháp bảo có thể thu thập được người sống, căn bản Huyền Thiên giới không hề tồn tại.
Xong xuôi mọi chuyện, Tinh Hồn liền xoay người, bắt đầu hướng về tòa quỷ tháp mà đi. Chuyến lịch lãm tiến vào tòa quỷ tháp chính thức bắt đầu.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Nằm ở trung tâm vùng tử địa này, không biết tuế nguyệt* đã qua bao lâu, có thể là vạn năm, trăm vạn năm… hoặc lâu hơn thế nữa. Giống như Di vong chi địa, nơi này có một tòa tháp đã đứng sừng sững ở đây, tử khí đậm đặc không ngừng phát tán ra xung quanh, trên trời hắc vân mờ mịt, giống như một bóng ma vĩ đại ôm trọn lấy tất cả. Tiếng gió thổi heo hút, tựa hồ là tiếng thì thầm của tử thần, chờ chực những con mồi ngu ngốc đi vào nhận lấy cái chết.
Tòa quỷ tháp, mặc cho tuế nguyệt trôi qua vẫn không hề có một chút hư hỏng nào cả, họa chăng chỉ có nét cũ kỹ và hình dạng cổ quái, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm bất thường. Nhưng dù có nguy hiểm chết người đi nữa, vẫn có kẻ bỏ mặc những thứ đó, chỉ mong có thể chiếm được kỳ bảo lưu giữ bên trong. Đã biết bao kẻ đi vào, đến khi trở ra đều hóa thành Tử linh ma vật, vĩnh viễn mất đi sự sống, chỉ còn là một cái xác vô hồn lượn lờ quanh đây, hằng ngày cất lên âm thanh gào rú quỷ dị, là hối hận vì hành động ngu ngốc của mình, hoặc là những gì khác tương tự. Có điều, chẳng ai quan tâm cả. Có gan tiến vào thì có gan chịu, chỉ trách vận khí không tốt mà thôi. Và lại một lần nữa, cánh cửa này sắp được mở ra, là kỳ bảo xuất thế, hay một lần nữa bị vong hồn tòa tháp nguyền rủa, vĩnh kiếp sống ở nơi này, sắp tới tất sẽ có câu trả lời.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Hai ngày trôi qua, Tinh Hồn đã đến vùng phụ cận tòa tháp, đứng cách tòa tháp chừng một trăm trượng. So với lúc vừa tiến vào, nhìn thấy tòa tháp trên đỉnh núi, Tinh Hồn đã biết nó rất to lớn và hùng vĩ. Nhưng khi nhìn gần mới phát hiện, so với những gì mình tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.
Chỉ riêng cánh cửa đã cao gần trăm thước, mặt cánh cửa có biểu tượng khô lâu quỷ dị, nhìn rất sống động, chân thực. Xung quanh khô lâu có lẽ là những vong linh đang gào thét, vừa nhìn đã mang đến cảm giác lạnh sống lưng. Muốn mở cánh cửa này thì phải dùng một lực lượng rất lớn, Tinh Hồn tự hỏi không biết mình có thể mở được không. Hoặc là tiến đến thử, hoặc là chờ đám võ giả đang đến.
Với tính cách của Tinh Hồn, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn tự thân vận động. Đến trước đến sau thì như thế nào, căn bản không có gì thay đổi. Vận khí tốt thì vượt qua, còn vận khí kém thì tự khắc bị đào thải. Đây đã là quy luật bất thành văn đối với những nơi chưa được khám phá.
Tinh Hồn đứng nhìn một hồi, rốt cuộc thân thể cũng chuyển động. Chỉ thấy hắn nhún người một cái, thân thể tựa như một mũi tên bay thẳng về phía trước, trong vài hơi thở đã đứng trước cánh cửa khổng lồ. Nhìn gần thì hình ảnh còn sống động hơn so với khi nhìn xa nữa.
Có điều Tinh Hồn không có thời gian để quan tâm đến chuyện này, bước lên mười bậc thang, hắn chỉ còn cách cánh cửa nửa mét. Đặt tay phải cánh cửa, nguyên lực bắt đầu vận chuyển. Cánh cửa này, nhẹ lắm thì cũng không dưới mười vạn cân, chắc chắn không gì sánh được, cơ hồ là cường giả Chủ thần cảnh toàn lực dùng một quyền cũng không hề suy siển.
Sau một lúc, cánh cửa đã bắt đầu chuyển động. Một tiếng két dài, giống như âm thanh quỷ khóc vang lên. Tinh Hồn phải dùng cả hay tay, dùng toàn lực để đẩy, cuối cùng sau nửa khắc, cánh cửa cũng đã mở ra một khúc, vừa đủ để Tinh Hồn đi vào.
Chỉ mở được một khoảng trống dài một mét, nhưng mồ hôi trên trán Tinh Hồn đã túa ra. Cánh cửa thật quỷ dị, đã rất nặng rồi, khi dùng tay để mở cửa, một phần nguyên lực đột nhiên lại bị nó hút, khiến cho sức mạnh giảm đi vài phần. Nếu như không phải Tinh Hồn đột phá Độ kiếp kỳ đệ thập trọng, thêm với cường độ thân thể mạnh mẽ vượt xa đối thủ mới trong thời gian nửa khắc mở được một đoạn nhỏ.
Không chần chừ, Tinh Hồn chân bước vào bên trong. Chỉ thấy bên trong là một không gian rất lớn, chiều ngang chiều dọc cơ hồ không dưới vạn trượng. Tử khí trong này so với bên ngoài còn đậm đặc hơn gấp mấy lần, vừa bước vào Tinh Hồn lập tức thi triển Tuyệt kết giới để bảo vệ, khiến cho tử khí không thể xâm nhập.
Nhìn bên ngoài tòa tháp này cao không dưới một vạn thước, có lẽ còn rất nhiều tầng bên trên nữa. Như vậy có nghĩa là, mỗi tầng bên trong tòa tháp đều đặt Truyền tống trận thông với các tầng tiếp theo, muốn lên trên được thì phải tìm ra chúng. Không gian này rất rộng, lại vô cùng quỷ quái, có lẽ có đặt rất nhiều cấm chế để ngăn cản võ giả. Tinh Hồn không nghĩ ngợi gì nhiều, chuẩn bị đi tìm Truyền tống trận thì bỗng một giọng nói khô khốc nhưng lại rất tà ác, ẩn chứa hơi thở chết chóc vang lên từ cõi hư vô:
Tuế nguyệt: thời gian.
- Ta ở đây.
Người vừa cất giọng, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Lúc hắn tỉnh lại thì Cơ Dung vẫn còn đang ngon giấc. Vì không muốn làm cho nàng mất giấc ngủ nên Tinh Hồn cẩn thận đứng dậy đi dạo một vòng, thuận tiện xem xét tình hình. Đến khí trở về thì Cơ Dung cũng vừa tình, thấy biểu tình nàng hơi hốt hoảng, có lẽ là bởi vì không thấy hắn.
Cơ Dung xoay người nhìn lại, thì thấy Tinh Hồn đang đứng cách chỗ mình chừng mười mét. Nàng đứng dậy, dùng tay phủi phủi người, chỉnh chu lại trang phục, đồng thời hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
- Đi dạo một vòng, thuận tiện kiểm tra xung quanh.
Tinh Hồn vừa trả lời, vừa tiến lại gần, nói tiếp:
- Cơ Dung, ta nghĩ đoạn đường tiếp theo ta sẽ đi một mình.
- Tại sao? – Bỗng Cơ Dung mày liễu nhíu lại, nhìn hắn hỏi.
- Bởi vì, sắp tới ta phải cùng với những người khác tiến vào tòa quỷ tháp. Cuộc tranh đoạt này tự nhiên là của hậu bối bọn ta, ngươi không nên tham dự. Với lại, ta có cảm nhận, một khi đi vào tòa quỷ tháp đó lành ít dữ nhiều.
Tinh Hồn khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nói. Thiết nghĩ, Tử linh yêu tháp là một trong những kiện Hỗn độn chi bảo hung danh Tiên ma giới, muốn chiếm đoạt được thì phải đối mặt với nguy cơ tầng tầng, vận khí lớn thì chiếm được, còn nếu không thì chính là mất mạng. Lại nhớ trước đây khi Di vong chi địa mở ra, Tinh Hồn phải đối mặt với Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Trịnh Dương Không… và rất rất nhiều kỳ tài tứ phương, đối mặt với hóa thân của Hỏa chi bổn nguyên – Hỏa nhân – nguy hiểm không cần phải bàn, lại nhờ vận khí hơn người mới từ trong vòng vây chết chóc chiếm đoạt Phượng hoàng cổ cầm.
Sắp tới, Tinh Hồn nếu muốn sở hữu Tử linh yêu tháp thì phải đối diện với đại kình địch hiện tại, chính là đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không. Với tu vi hiện tại của Tinh Hồn đã sớm vượt xa phần còn lại. Có điều, tử địa này tuy có chữ “tử”, thế nhưng kỳ ngộ cũng không phải không có. Nếu như vận khí của Trịnh Thần Không rất tốt, thì tu vi cũng có một bước tiến dài. Tinh Hồn biết được, Trịnh Thần Không cũng là thiên tài vượt cấp khiêu chiến, trên người lại có không ít kiện pháp bảo cao cấp có thể đối phó với Tinh Hồn.
Lại có rất nhiều kỳ tài khác nữa, ít nhất cũng hơn mười người, luận thực lực chân chính chỉ sợ không thua kém gì Trịnh Thần Không, cái này cũng rất đáng lưu tâm. Trên đời này, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, thiên đạo vô thường, phàm nhân không thể lường trước được. Cho dù là Tinh Hồn, Trịnh Thần Không hay bất kỳ một người nào khác cũng không thể không cẩn trọng. Tại cái nơi nguy hiểm trùng trùng này, nếu giở thói kiêu ngạo, xem thường người khác thì chính là kẻ ngu ngốc, sớm muộn gì cũng chết.
Cơ Dung nội tâm liền hiểu ý của Tinh Hồn, nhưng trong lòng vẫn không giấu nỗi lo lắng. Tuy rằng nàng và Tinh Hồn gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng không hiểu vì sao lại sinh ra hảo cảm với hắn. Trước giờ, nàng chẳng hề ưa thích gì con người, gặp nhau chỉ cần không thuận mắt thì choảng nhau ngay.
Còn đối với Tinh Hồn thì lại khác. Lần đầu tiên gặp hắn, nàng đối với hắn nội tâm vẫn chẳng hề ưa thích. Nhưng hắn lại không quan tâm đến tâm tình của nàng mà xuất thủ giúp nàng hạ sinh Cơ Vô Dạ, nếu không thì có lẽ nàng đã chết trong tay mấy trăm tên võ giả lúc ở trong hang động rồi.
Thế nên nghe Tinh Hồn nói không muốn nàng đi cùng hắn, nội tâm liền cảm thấy mất mát. Ý tứ không giấu nỗi lo lắng nói:
- Nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì sao?
Tinh Hồn trên môi nở nụ cười, nhưng phảng phất vẫn chỉ là thái độ thập phần lãnh đạm:
- Yên tâm, vận khí của ta trước giờ vẫn rất tốt.
- Nhưng mà…
- Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải nói thêm. Bây giờ ngươi vào Huyền tiên các, nếu như ta có gặp nguy hiểm thì sẽ gọi ngươi ra tương trợ. Như vậy có được không?
Nhìn thái độ Tinh Hồn cương quyết như vậy, dù nói thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không nghe lọt tai. Tính tình Tinh Hồn là vậy, một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi. Cơ Dung đắn đo một hồi, cuối cũng vẫn phải đồng ý với quyết định của Tinh Hồn. Nàng không biết Huyền tiên các trong lời Tinh Hồn nói là gì, trong lòng thầm đoán có lẽ là một kiện pháp bảo có thể thu thập sinh vật sống vào. Hiện tại Tất Vưu, Kiệt Tư và Cơ Vô Dạ ở trong đó, chỉ cần một ý niệm thì tùy thời có thể triệu ra bọn họ.
Quyết định xong, Tinh Hồn liền dùng niệm lực, chỉ thấy thân thể Cơ Dung hóa thành một vầng bạch quang, sau đó thu nhỏ lại bay vào mi tâm Tinh Hồn. Không biết khi Cơ Dung lần đầu tiên đặt chân vào Huyền tiên các sẽ có cảm giác như thế nào. Phần nhiều có lẽ là tròn mắt kinh ngạc. Pháp bảo có thể thu thập được người sống, căn bản Huyền Thiên giới không hề tồn tại.
Xong xuôi mọi chuyện, Tinh Hồn liền xoay người, bắt đầu hướng về tòa quỷ tháp mà đi. Chuyến lịch lãm tiến vào tòa quỷ tháp chính thức bắt đầu.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Nằm ở trung tâm vùng tử địa này, không biết tuế nguyệt* đã qua bao lâu, có thể là vạn năm, trăm vạn năm… hoặc lâu hơn thế nữa. Giống như Di vong chi địa, nơi này có một tòa tháp đã đứng sừng sững ở đây, tử khí đậm đặc không ngừng phát tán ra xung quanh, trên trời hắc vân mờ mịt, giống như một bóng ma vĩ đại ôm trọn lấy tất cả. Tiếng gió thổi heo hút, tựa hồ là tiếng thì thầm của tử thần, chờ chực những con mồi ngu ngốc đi vào nhận lấy cái chết.
Tòa quỷ tháp, mặc cho tuế nguyệt trôi qua vẫn không hề có một chút hư hỏng nào cả, họa chăng chỉ có nét cũ kỹ và hình dạng cổ quái, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm bất thường. Nhưng dù có nguy hiểm chết người đi nữa, vẫn có kẻ bỏ mặc những thứ đó, chỉ mong có thể chiếm được kỳ bảo lưu giữ bên trong. Đã biết bao kẻ đi vào, đến khi trở ra đều hóa thành Tử linh ma vật, vĩnh viễn mất đi sự sống, chỉ còn là một cái xác vô hồn lượn lờ quanh đây, hằng ngày cất lên âm thanh gào rú quỷ dị, là hối hận vì hành động ngu ngốc của mình, hoặc là những gì khác tương tự. Có điều, chẳng ai quan tâm cả. Có gan tiến vào thì có gan chịu, chỉ trách vận khí không tốt mà thôi. Và lại một lần nữa, cánh cửa này sắp được mở ra, là kỳ bảo xuất thế, hay một lần nữa bị vong hồn tòa tháp nguyền rủa, vĩnh kiếp sống ở nơi này, sắp tới tất sẽ có câu trả lời.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Hai ngày trôi qua, Tinh Hồn đã đến vùng phụ cận tòa tháp, đứng cách tòa tháp chừng một trăm trượng. So với lúc vừa tiến vào, nhìn thấy tòa tháp trên đỉnh núi, Tinh Hồn đã biết nó rất to lớn và hùng vĩ. Nhưng khi nhìn gần mới phát hiện, so với những gì mình tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.
Chỉ riêng cánh cửa đã cao gần trăm thước, mặt cánh cửa có biểu tượng khô lâu quỷ dị, nhìn rất sống động, chân thực. Xung quanh khô lâu có lẽ là những vong linh đang gào thét, vừa nhìn đã mang đến cảm giác lạnh sống lưng. Muốn mở cánh cửa này thì phải dùng một lực lượng rất lớn, Tinh Hồn tự hỏi không biết mình có thể mở được không. Hoặc là tiến đến thử, hoặc là chờ đám võ giả đang đến.
Với tính cách của Tinh Hồn, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn tự thân vận động. Đến trước đến sau thì như thế nào, căn bản không có gì thay đổi. Vận khí tốt thì vượt qua, còn vận khí kém thì tự khắc bị đào thải. Đây đã là quy luật bất thành văn đối với những nơi chưa được khám phá.
Tinh Hồn đứng nhìn một hồi, rốt cuộc thân thể cũng chuyển động. Chỉ thấy hắn nhún người một cái, thân thể tựa như một mũi tên bay thẳng về phía trước, trong vài hơi thở đã đứng trước cánh cửa khổng lồ. Nhìn gần thì hình ảnh còn sống động hơn so với khi nhìn xa nữa.
Có điều Tinh Hồn không có thời gian để quan tâm đến chuyện này, bước lên mười bậc thang, hắn chỉ còn cách cánh cửa nửa mét. Đặt tay phải cánh cửa, nguyên lực bắt đầu vận chuyển. Cánh cửa này, nhẹ lắm thì cũng không dưới mười vạn cân, chắc chắn không gì sánh được, cơ hồ là cường giả Chủ thần cảnh toàn lực dùng một quyền cũng không hề suy siển.
Sau một lúc, cánh cửa đã bắt đầu chuyển động. Một tiếng két dài, giống như âm thanh quỷ khóc vang lên. Tinh Hồn phải dùng cả hay tay, dùng toàn lực để đẩy, cuối cùng sau nửa khắc, cánh cửa cũng đã mở ra một khúc, vừa đủ để Tinh Hồn đi vào.
Chỉ mở được một khoảng trống dài một mét, nhưng mồ hôi trên trán Tinh Hồn đã túa ra. Cánh cửa thật quỷ dị, đã rất nặng rồi, khi dùng tay để mở cửa, một phần nguyên lực đột nhiên lại bị nó hút, khiến cho sức mạnh giảm đi vài phần. Nếu như không phải Tinh Hồn đột phá Độ kiếp kỳ đệ thập trọng, thêm với cường độ thân thể mạnh mẽ vượt xa đối thủ mới trong thời gian nửa khắc mở được một đoạn nhỏ.
Không chần chừ, Tinh Hồn chân bước vào bên trong. Chỉ thấy bên trong là một không gian rất lớn, chiều ngang chiều dọc cơ hồ không dưới vạn trượng. Tử khí trong này so với bên ngoài còn đậm đặc hơn gấp mấy lần, vừa bước vào Tinh Hồn lập tức thi triển Tuyệt kết giới để bảo vệ, khiến cho tử khí không thể xâm nhập.
Nhìn bên ngoài tòa tháp này cao không dưới một vạn thước, có lẽ còn rất nhiều tầng bên trên nữa. Như vậy có nghĩa là, mỗi tầng bên trong tòa tháp đều đặt Truyền tống trận thông với các tầng tiếp theo, muốn lên trên được thì phải tìm ra chúng. Không gian này rất rộng, lại vô cùng quỷ quái, có lẽ có đặt rất nhiều cấm chế để ngăn cản võ giả. Tinh Hồn không nghĩ ngợi gì nhiều, chuẩn bị đi tìm Truyền tống trận thì bỗng một giọng nói khô khốc nhưng lại rất tà ác, ẩn chứa hơi thở chết chóc vang lên từ cõi hư vô:
Tuế nguyệt: thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.