Chương 29: Chị mang mấy đứa bay
Ngân Bối
26/12/2020
Đi xa khỏi nhóm Vương Lâm, Hàn Chi tò mò hỏi Lăng Sâm, Đào Cẩm
Hinh đã nói gì với hắn. Không phải Hàn Chi ghen, chỉ thuần túy là tò mò mà thôi.
Lăng Sâm cũng không giấu diếm nói hết cho cô.
Nghe xong, Hàn Chi phát ra tiếng chật lưỡi thán phục, cô ta không đi làm đạo diễn thật quá uổn phí tài năng.
Rong ruổi suốt một ngày, Hàn Chi cuối cũng cũng thu được một cửa hàng chuyên dụng cho trẻ em, cửa hàng này lớn vô cùng, chưa kể đến kho hàng to thật to phía sau.
Từ sữa, tả, nôi, xe đẩy, xe tập đi... mọi thứ dành cho trẻ con đều đủ cả, với mớ vật tư kết xù này, đừng nói nuôi con cô, nuôi mười cái nhà trẻ cũng đủ.
Hàn Chi đi một chuyến này cảm thấy rất mỹ mãn, đồ cô cần đã thu thập đủ hết rồi.
Nhóm Lăng Sâm thì muốn đi thu thập thêm vật tư khác. Nghe nói ở thành phố H này có một bệnh viện rất lớn, còn được đầu tư nhập một lượng lớn máy móc, thiết bị tân tiến của Mỹ về để hỗ trợ cho việc nghiên cứu các loại bệnh lạ.
Lăng Sâm ngay từ khi quyết định đi thanh phố H với Hàn Chi thì đã nhắm vào bệnh viện này rồi.
Nhưng bệnh viện là nơi tập trung nhiều tang thi nhất, vì người bị sốt lúc mới bắt đầu mạt thế đều được đưa vào đây. Ngoài đường, tang thi còn đi nhởn nhơ không có ai thanh lý như thế này thì đừng nói đến bệnh viện.
Lăng Sâm nói ý định của mình cho Hàn Chi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói với anh.
“Ừ, anh muốn đi thì đi, có em ở đây không có chuyện gì đâu.”
Lăng Sâm nghe câu này cảm thấy quái quái, xong hắn lại cười khổ. Bình thường thì đây là câu của đàn ông thường nói để an ủi người phụ nữ của mình. Ở chỗ hắn, thì lại thành cô an ủi hắn.
Biết làm sao được đây, cô mạnh như vậy mà. Nhưng hắn cũng không cảm thấy mất tôn nghiêm gì cả. Vì yêu cô, hắn sẽ cố gắng mạnh hơn nữa, đến khi có thể sánh vai chiến đấu bên cô.
“Ừ, cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng mạnh lên thật nhanh để chiến đấu chung với em.”
“Hả? Không, anh phải cố gắng mạnh hơn em để bảo vệ em. Em không muốn đánh đấm gì đâu, em chỉ muốn ở nhà thôi. Tương lai, anh làm chồng em thì anh nuôi em đó.”
Lăng Sâm cưng chiều nhìn cô cười, kéo cô lại rồi hôn má cô một cái. Mèo con của hắn lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
“Anh làm cái gì vậy hả? Người khác nhìn thấy hết rồi, mắc cỡ chết.”
Hàn Chi nhanh chóng đẩy Lăng Sâm ra. Cô không cần nhìn xung quanh cũng biết mấy người kia đang nhìn cô cười khúc khích.
“Em nói hai người có thể thương sót cho cái đám độc thân này hay không? Ân ái trước mặt người khác như vậy, hai người ác quá mà.” Lưu Ly đi phía sau ai oán nói.
“Ha ha, mấy đứa cứ hâm mộ đi, ghen tỵ đi, cũng không được giống anh đây đâu.” Lăng Sâm đắc ý nói. Hắn bị Hàn Chi nhéo hông một cái thì mới chịu im.
Tuy đám người vừa đi đường vừa cười nói, nhưng có con tang thi nào chạy ra thì đều bị sử gọn trong một nốt nhạc. Đúng là binh lính được đặc huấn có khác. Hàn Chi bị kẹp bên hông Lăng Sâm, chẳng có cơ hội ra tay, cô thấy càng tốt, cô cũng đỡ mệt.
“Đám anh em này của anh đáng tin không?” Hàn Chi bất thình lình hỏi nhỏ Lăng Sâm.
“Tin được, toàn anh em chí cốt của anh không đấy. Em muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm.”
Lăng Sâm trả lời chắc chắn.
“Ừm, vậy được. Anh kêu mọi người đi kiếm cho em một tấm sắt dày, lớn khoảng ba mét vuông là được, không thì vài tấm nhỏ để ghép lại cũng được, đem lại đây cho em.”
Lăng Sâm nghe Hàn Chi nói xong thì không hỏi nhiều mà quay sang phân phó với những người khác.
Rất nhanh, năm miếng cửa sắt được đặt dưới đất trước mắt Lăng Sâm. Mọi người nhìn Lăng Sâm tò mò, không biết hắn định làm gì.
Kế đó, Hàn Chi bước lại gần mấy tấm cửa sắt, vung tay lên. Năm tấm sắt bay lên không trung, ghép lại với nhau, một lớp kim loại mới bao bọc lấy năm tấm sắt kia, ghép chúng lại thành một tấm kim loại trơn láng, rắn chắc. Tấm kim loại từ từ hạ xuống nằm im trên đất.
Hàn Chi ngước đầu lên thì thấy mọi người đang trợn mắt nhìn cô. Nhất là Lưu Duẫn.
Anh là dị năng hệ kim đương nhiên nhận ra sóng dị năng dao động của Hàn Chi cũng là hệ kim, mà làn sóng ấy còn mạnh hơn anh gấp ngàn lần. Không phải gấp đôi hay gấp mười mà là gấp ngàn lần đó.
Dị năng của Lưu Duẫn khi phóng ra ngoài rồi thì sẽ tan biến sau một phút, còn nhìn cái tấm sắt này xem, nó hoàn toàn tạo thành một lớp kim loại thật.
“Chị dâu không phải hệ lôi sao? Ai nói cho tôi biết tại sao dị năng hệ kim của cô ấy còn mạnh hơn cả tôi vậy hả?” Lưu Duẫn càng nghĩ càng không thể tin được thốt lên.
“Hừ, vợ ông đây đương nhiên là nhất.” Lăng Sâm đắc ý nói.
Hàn Chi cười cười, bảo mọi người bước lên tấm ván ngồi trên đó.
Cả đám không hiểu ra sao nhưng vẫn nghe theo Hàn Chi. Sau đó, cô kêu Lăng Sâm chỉ hướng bệnh viện cho cô, rồi Hàn Chi cũng leo lên ngồi trên tấm sắt.
“Mọi người ngồi ổn nhé, Lưu Ly ngồi xích vào giữa này, đừng ngồi ngoài mép. Chị mang mấy đứa bay.” Hàn Chi cười ha ha nói.
Lăng Sâm nhìn mèo con của hắn, cô làm chị làm đến nghiện rồi. Hắn cười bất đắc dĩ, ôm lấy Hàn Chi.
Kế tiếp, tấm sắt bay lên không trung làm cho Lưu Ly kinh hãi la lên một tiếng. Đám đàn ông thì ngạc nhiên đến miệng há to ra, kể cả người trầm tĩnh như Cố Thâm cũng không ngoại lệ.
Bay lên cao hơn mặt đất khoảng bảy mét, Hàn Chi cho tấm sắt bay nhanh hướng bệnh viện, cô cũng không quên tạo một tấm chắn tinh thần lực ở xung quanh để gió không bạt vào mọi người.
Làm xong đâu đó, Hàn Chi hài lòng dựa vào người Lăng Sâm, điều khiển thảm sắt của cô. Cô lười đi bộ lắm rồi.
“Chị dâu lợi hại. Chị làm sao làm được vậy, chỉ tụi em với.” Lưu Ly sau khi thích ứng được thì vui vẻ nói với Hàn Chi.
“Em là dị năng hệ thủy, sau cấp mười có lẽ có thể thử bỏ nước vào một tấm đệm hơi, rồi điều khiển nước bay lên là được. Còn nếu em khống chế được tốt, có thể tạo thành kiếm nước hoặc đi trên nước cũng rất ngầu. Những người khác cũng có thể thử cách thức giống như vậy.”
Hàn Chi nói một câu nhẹ bẫn làm cả đám người tắt luôn hào hứng.
Cấp mười đó, đây là khái niệm gì chứ. Bọn họ tăng đến cấp hai đã thấy càng ngày càng khó tăng cấp chứ đừng nói cấp mười.
Chỉ có Cố Thâm nhạy bén phát hiện vấn đề.
“Cấp mười trở lên mới làm được. Vậy chị dâu là dị năng cấp mấy?” Cố Thâm một lời này hỏi ra ngoài làm đám người đang ảo nảo kia ngẩn ngay đầu lên.
“Bí mật nha.” Hàn Chi cười, nói.
“Đúng vậy. Trời ạ! Lão đại, cậu giấu vợ mình kĩ quá rồi.” Lệ Minh ngồi gần Lăng Sâm nhất, vỗ vai hắn nói.
“Hừ, tiện nghi mấy người.” Thật thì Lăng Sâm cũng biết dị năng của Hàn Chi rất mạnh nhưng không nghĩ cô mạnh đến như vậy. Nhưng hắn không thể để người khác biết được, không thì mất mặt chết.
Lăng Sâm cũng không giấu diếm nói hết cho cô.
Nghe xong, Hàn Chi phát ra tiếng chật lưỡi thán phục, cô ta không đi làm đạo diễn thật quá uổn phí tài năng.
Rong ruổi suốt một ngày, Hàn Chi cuối cũng cũng thu được một cửa hàng chuyên dụng cho trẻ em, cửa hàng này lớn vô cùng, chưa kể đến kho hàng to thật to phía sau.
Từ sữa, tả, nôi, xe đẩy, xe tập đi... mọi thứ dành cho trẻ con đều đủ cả, với mớ vật tư kết xù này, đừng nói nuôi con cô, nuôi mười cái nhà trẻ cũng đủ.
Hàn Chi đi một chuyến này cảm thấy rất mỹ mãn, đồ cô cần đã thu thập đủ hết rồi.
Nhóm Lăng Sâm thì muốn đi thu thập thêm vật tư khác. Nghe nói ở thành phố H này có một bệnh viện rất lớn, còn được đầu tư nhập một lượng lớn máy móc, thiết bị tân tiến của Mỹ về để hỗ trợ cho việc nghiên cứu các loại bệnh lạ.
Lăng Sâm ngay từ khi quyết định đi thanh phố H với Hàn Chi thì đã nhắm vào bệnh viện này rồi.
Nhưng bệnh viện là nơi tập trung nhiều tang thi nhất, vì người bị sốt lúc mới bắt đầu mạt thế đều được đưa vào đây. Ngoài đường, tang thi còn đi nhởn nhơ không có ai thanh lý như thế này thì đừng nói đến bệnh viện.
Lăng Sâm nói ý định của mình cho Hàn Chi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói với anh.
“Ừ, anh muốn đi thì đi, có em ở đây không có chuyện gì đâu.”
Lăng Sâm nghe câu này cảm thấy quái quái, xong hắn lại cười khổ. Bình thường thì đây là câu của đàn ông thường nói để an ủi người phụ nữ của mình. Ở chỗ hắn, thì lại thành cô an ủi hắn.
Biết làm sao được đây, cô mạnh như vậy mà. Nhưng hắn cũng không cảm thấy mất tôn nghiêm gì cả. Vì yêu cô, hắn sẽ cố gắng mạnh hơn nữa, đến khi có thể sánh vai chiến đấu bên cô.
“Ừ, cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng mạnh lên thật nhanh để chiến đấu chung với em.”
“Hả? Không, anh phải cố gắng mạnh hơn em để bảo vệ em. Em không muốn đánh đấm gì đâu, em chỉ muốn ở nhà thôi. Tương lai, anh làm chồng em thì anh nuôi em đó.”
Lăng Sâm cưng chiều nhìn cô cười, kéo cô lại rồi hôn má cô một cái. Mèo con của hắn lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
“Anh làm cái gì vậy hả? Người khác nhìn thấy hết rồi, mắc cỡ chết.”
Hàn Chi nhanh chóng đẩy Lăng Sâm ra. Cô không cần nhìn xung quanh cũng biết mấy người kia đang nhìn cô cười khúc khích.
“Em nói hai người có thể thương sót cho cái đám độc thân này hay không? Ân ái trước mặt người khác như vậy, hai người ác quá mà.” Lưu Ly đi phía sau ai oán nói.
“Ha ha, mấy đứa cứ hâm mộ đi, ghen tỵ đi, cũng không được giống anh đây đâu.” Lăng Sâm đắc ý nói. Hắn bị Hàn Chi nhéo hông một cái thì mới chịu im.
Tuy đám người vừa đi đường vừa cười nói, nhưng có con tang thi nào chạy ra thì đều bị sử gọn trong một nốt nhạc. Đúng là binh lính được đặc huấn có khác. Hàn Chi bị kẹp bên hông Lăng Sâm, chẳng có cơ hội ra tay, cô thấy càng tốt, cô cũng đỡ mệt.
“Đám anh em này của anh đáng tin không?” Hàn Chi bất thình lình hỏi nhỏ Lăng Sâm.
“Tin được, toàn anh em chí cốt của anh không đấy. Em muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm.”
Lăng Sâm trả lời chắc chắn.
“Ừm, vậy được. Anh kêu mọi người đi kiếm cho em một tấm sắt dày, lớn khoảng ba mét vuông là được, không thì vài tấm nhỏ để ghép lại cũng được, đem lại đây cho em.”
Lăng Sâm nghe Hàn Chi nói xong thì không hỏi nhiều mà quay sang phân phó với những người khác.
Rất nhanh, năm miếng cửa sắt được đặt dưới đất trước mắt Lăng Sâm. Mọi người nhìn Lăng Sâm tò mò, không biết hắn định làm gì.
Kế đó, Hàn Chi bước lại gần mấy tấm cửa sắt, vung tay lên. Năm tấm sắt bay lên không trung, ghép lại với nhau, một lớp kim loại mới bao bọc lấy năm tấm sắt kia, ghép chúng lại thành một tấm kim loại trơn láng, rắn chắc. Tấm kim loại từ từ hạ xuống nằm im trên đất.
Hàn Chi ngước đầu lên thì thấy mọi người đang trợn mắt nhìn cô. Nhất là Lưu Duẫn.
Anh là dị năng hệ kim đương nhiên nhận ra sóng dị năng dao động của Hàn Chi cũng là hệ kim, mà làn sóng ấy còn mạnh hơn anh gấp ngàn lần. Không phải gấp đôi hay gấp mười mà là gấp ngàn lần đó.
Dị năng của Lưu Duẫn khi phóng ra ngoài rồi thì sẽ tan biến sau một phút, còn nhìn cái tấm sắt này xem, nó hoàn toàn tạo thành một lớp kim loại thật.
“Chị dâu không phải hệ lôi sao? Ai nói cho tôi biết tại sao dị năng hệ kim của cô ấy còn mạnh hơn cả tôi vậy hả?” Lưu Duẫn càng nghĩ càng không thể tin được thốt lên.
“Hừ, vợ ông đây đương nhiên là nhất.” Lăng Sâm đắc ý nói.
Hàn Chi cười cười, bảo mọi người bước lên tấm ván ngồi trên đó.
Cả đám không hiểu ra sao nhưng vẫn nghe theo Hàn Chi. Sau đó, cô kêu Lăng Sâm chỉ hướng bệnh viện cho cô, rồi Hàn Chi cũng leo lên ngồi trên tấm sắt.
“Mọi người ngồi ổn nhé, Lưu Ly ngồi xích vào giữa này, đừng ngồi ngoài mép. Chị mang mấy đứa bay.” Hàn Chi cười ha ha nói.
Lăng Sâm nhìn mèo con của hắn, cô làm chị làm đến nghiện rồi. Hắn cười bất đắc dĩ, ôm lấy Hàn Chi.
Kế tiếp, tấm sắt bay lên không trung làm cho Lưu Ly kinh hãi la lên một tiếng. Đám đàn ông thì ngạc nhiên đến miệng há to ra, kể cả người trầm tĩnh như Cố Thâm cũng không ngoại lệ.
Bay lên cao hơn mặt đất khoảng bảy mét, Hàn Chi cho tấm sắt bay nhanh hướng bệnh viện, cô cũng không quên tạo một tấm chắn tinh thần lực ở xung quanh để gió không bạt vào mọi người.
Làm xong đâu đó, Hàn Chi hài lòng dựa vào người Lăng Sâm, điều khiển thảm sắt của cô. Cô lười đi bộ lắm rồi.
“Chị dâu lợi hại. Chị làm sao làm được vậy, chỉ tụi em với.” Lưu Ly sau khi thích ứng được thì vui vẻ nói với Hàn Chi.
“Em là dị năng hệ thủy, sau cấp mười có lẽ có thể thử bỏ nước vào một tấm đệm hơi, rồi điều khiển nước bay lên là được. Còn nếu em khống chế được tốt, có thể tạo thành kiếm nước hoặc đi trên nước cũng rất ngầu. Những người khác cũng có thể thử cách thức giống như vậy.”
Hàn Chi nói một câu nhẹ bẫn làm cả đám người tắt luôn hào hứng.
Cấp mười đó, đây là khái niệm gì chứ. Bọn họ tăng đến cấp hai đã thấy càng ngày càng khó tăng cấp chứ đừng nói cấp mười.
Chỉ có Cố Thâm nhạy bén phát hiện vấn đề.
“Cấp mười trở lên mới làm được. Vậy chị dâu là dị năng cấp mấy?” Cố Thâm một lời này hỏi ra ngoài làm đám người đang ảo nảo kia ngẩn ngay đầu lên.
“Bí mật nha.” Hàn Chi cười, nói.
“Đúng vậy. Trời ạ! Lão đại, cậu giấu vợ mình kĩ quá rồi.” Lệ Minh ngồi gần Lăng Sâm nhất, vỗ vai hắn nói.
“Hừ, tiện nghi mấy người.” Thật thì Lăng Sâm cũng biết dị năng của Hàn Chi rất mạnh nhưng không nghĩ cô mạnh đến như vậy. Nhưng hắn không thể để người khác biết được, không thì mất mặt chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.