Chương 10: Tinh thạch
Ngân Bối
26/12/2020
Cô giơ đao, nhắm thẳng cổ tang thi chém xuống. Một đao, đầu tang
thi lăn lốc dưới đất, máu đen vảy ra đất, còn có chạy dài theo thân đao nhỏ giọt xuống. Hàn Chi nhanh chóng né vệt máu, để
nó không bắn lên người cô. Cậu mợ, Lâm Tuấn, Lâm Chi Lan và cả
Lăng Sâm không hẹn mà cùng nhau quay mặt ói.
Dù sao mọi người đã sống hơn mấy chục năm yên bình, nay lại nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy cảm thấy rất khó chịu. Hàn Chi không nói gì, cô đợi mọi người thích ứng.
Ói ra cả mật xanh sau, một con khác lại chui lọt qua cửa. Lần này, Hàn Chi để anh họ lên trước. Lâm Tuấn tay nắm đao mồ hôi chảy ròng, nghiến răng bước tới, dùng hết sức mạnh bổ xuống một đao.
Lâm Tuấn không thể né nhanh được như Hàn Chi, bị vẩy máu đen khắp người, ôm mặt lại ói. Tiếp sau đến lượt chị họ, cũng không khá khẩm hơn được tý nào, ói đến mặt mày trắng bệch. Cả cậu cũng không ngoại lệ.
Người thê thảm nhất có lẽ là mợ, đến phim kinh dị mà mợ còn không dám xem nay phải gặp cảnh này ở ngoài đời. Tuy dị năng giúp mợ mạnh lên không ít nhưng bà phải chém đến nhát thứ hai tang thi mới chết được.
Lăng Sâm tiến lên trước, chuẩn bị nghênh đón con tang thi vừa mới vào sân. Động tác nhanh, chuẩn, gọn gàng chém rớt đầu tang thi, cũng đồng thời tránh được máu bắn lên người, tuy vậy nhưng hắn vẫn không chịu nổi mùi thối xông đầy mũi, quay mặt lại ói.
Từ nhỏ, Lăng Sâm liền thích sạch sẽ, đó cũng là lý do hắn không vào quân đội. Cả ngày tập huấn, thao luyện, đổ mồ hôi, còn ngủ tập thể, xin nhờ, hắn làm không được. Ai muốn thì làm, hắn làm cao lãnh tổng giám đốc là được rồi.
Lâm Tuấn và Lâm Chí Lan, cậu mợ có vẻ ói kiệt sức. Lăng Sâm ói xong lại cắn răng kiên quyết đứng lên nhìn chằm chằm xác tang thi, hắn muốn tập cho thân thể quen với cảnh này.
Cả quá trình, Hàn Chi không đứng ra giúp nữa. Cô đã chỉ cách thức rồi, lại không thể dắt tay đi từng bước như dạy trẻ em được, việc này muốn trải qua bao lâu mới thích ứng được thì còn phải xem tố chất tâm lý của mỗi người.
Hàn Chi rất hài lòng với biểu hiện của Lăng Sâm, không hổ là con nhà lính, tố chất tâm lý rất tốt. Lăng Sâm né tránh nhanh như vậy có lẽ đã là dị năng cấp ba rồi. Dị năng càng cao thì lực lượng và tốc độ bản thân cũng sẽ được kéo lên theo. Một dị năng giả cấp ba sẽ có được lực lượng và tốc độ của thể giả cấp một.
Lăng Sâm thức tỉnh dị năng trước mạt thế nên không thể là hấp thu tinh thạch thăng cấp được, cho thấy được, hắn vừa mới thức tỉnh đã là dị năng cấp ba, thật giỏi!
Nhớ lúc trước, bản thân Hàn Chi mới kích phát dị năng cũng là cấp không như mọi người thôi.
"Kế tiếp, mọi người tập trung, con muốn cho tất cả xem thứ này."
Nói rồi trước đôi mắt trợn to của mọi người, Hàn Chi một đao chẻ đôi đầu một con tang thi. Cô lấy mũi đao lục lọi trong đống hỗn hợp trắng hồng đó một hồi, đụng trúng một thứ.
"Keng", một viên thủy tinh trong suốt được Hàn Chi khẩy ra khỏi đống óc. Cô lấy tay cầm viên thủy tinh, rút bên hông ra một tờ khăn giấy, lau chùi rồi quay lại nhìn mọi người.
Mọi người há hốc mồm nhìn toàn cảnh, đồng loạt quay sang một bên ói tiếp, tuy trong người không còn thứ gì để ói, nhưng vẫn thấy cổ họng một trận ghê tởm. Có lẽ hôm nay là ngày mà họ ói nhiều nhất từ khi có mặt trên cõi đời này.
Hàn Chi trong thời gian đợi mọi người bình tĩnh lại, cô đi gài cổng, hôm nay đến đây thôi. Cô phải để cho họ có thời gian thích ứng, ép quá thì không được.
Sau ít phút ổn định tinh thần, mọi người tò mò nhìn thứ được lấy ra từ trong đầu tang thi. Thật không ngờ trong đầu tang thi lại có một thứ xinh đẹp như vậy.
"Cái này là tinh thạch, đây là tinh thạch cấp không nên hệ nào cũng có thể hấp thu, nó giúp tăng lên dị năng. Nhưng con khuyên mọi người không đến trường hợp bất đắt dĩ không nên trực tiếp hấp thu. Vật này được lấy ra từ đầu tang thi nên vẫn có chất độc tang thi, không ảnh hưởng nhiều đến dị năng giả, nhưng khi dị năng giả sử dụng để tiến cấp sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Con có thể thanh lọc tinh thạch, nếu mọi người tin tưởng, tinh thạch giao cho con, thanh lọc xong, con sẽ đưa lại mọi người. Như vậy, khi tiến cấp, cả nhà sẽ không gặp phải cản trở." Hàn Chi thành khẩn nói.
"Chi Chi, con nói gì vậy? Làm sao không tin con được. Thế sau này, chúng ta có cách để tăng lên sức mạnh bản thân rồi, hay quá! Tinh thạch của mọi người nhờ cả vào con." Cậu Hàn Chi cười ha hả nói.
Mọi người đều gật đầu tán đồng ý kiến. Nghe thấy vây, Hàn Chi cảm động vô cùng. Lúc trước khi biết được tin này, dị năng giả giống như lâm vào điên cuồng, chém giết tang thi, kể cả giết người cướp của đều có. Họ xem tinh thạch như mạng, dễ gì giao vào tay người khác.
Hàn Chi kêu mọi người tự khai phá đầu tang thi tìm tinh thạch, việc này về sau ai cũng phải tập làm quen thôi.
Tuy buồn nôn nhưng mọi người vẫn cố cổ đầu tang thi lấy tinh thạch, trong đầu cứ luân phiên lập lại "Tăng lên dị năng" để thôi miên bản thân không cảm thấy ghê tởm. Tổng hết sáu con tang thi, thu được ba viên tinh thạch, dù gì cũng là tang thi cấp không, cũng không phải con nào cũng có tinh thạch.
Xong, Hàn Chi lôi xác tang thi chất đống, một đạo thiểm điện đốt nó thành một bãi tro.
Lăng Sâm thấy Hàn Chi đốt xác, hoang mang hỏi.
"Tinh thạch có bị dị năng đốt thành tro luôn không?"
"Ách, không có. Nhưng bên ngoài, người khác không biết về tinh thạch có thể thăng cấp mà, mình chẳng lẽ không nên quá lộ liễu sao?" Hàn Chi cũng thấy hơi chột dạ.
"Sao em không nói ngay từ đầu? Trời ạ! Làm anh ghê tởm như vậy." Lâm Tuấn mặt đen lại than vãn. Lâm Chi Lan cũng lườm cô một cái.
"Nhưng ở đây chỉ có mình em với Lăng Sâm đốt được, dị năng của mọi người còn yếu mà, mọi người cố gắng tập luyện thì sẽ quen nha. Hì hì." Hàn Chi không nể tình nói.
Lâm Hữu Hành là người có thể đốt được vật ngoài Hàn Chi và Lăng Sâm. Ông ngẫm lại cũng đúng, dị năng của ông đem ra làm bật lửa thì được, chứ đòi đốt xác tang thi, ha ha, thôi tốt nhất, ông đừng nên đem ra để khỏi mất mặt.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi, buổi tối tang thi sẽ hoạt động nhiều hơn nên tốt nhất không ai ra ngoài vào ban đêm, trừ trường hợp bất đắc dĩ." Hàn Chi lôi kéo tay chị họ, cười hì hì lấy lòng.
Dù sao mọi người đã sống hơn mấy chục năm yên bình, nay lại nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy cảm thấy rất khó chịu. Hàn Chi không nói gì, cô đợi mọi người thích ứng.
Ói ra cả mật xanh sau, một con khác lại chui lọt qua cửa. Lần này, Hàn Chi để anh họ lên trước. Lâm Tuấn tay nắm đao mồ hôi chảy ròng, nghiến răng bước tới, dùng hết sức mạnh bổ xuống một đao.
Lâm Tuấn không thể né nhanh được như Hàn Chi, bị vẩy máu đen khắp người, ôm mặt lại ói. Tiếp sau đến lượt chị họ, cũng không khá khẩm hơn được tý nào, ói đến mặt mày trắng bệch. Cả cậu cũng không ngoại lệ.
Người thê thảm nhất có lẽ là mợ, đến phim kinh dị mà mợ còn không dám xem nay phải gặp cảnh này ở ngoài đời. Tuy dị năng giúp mợ mạnh lên không ít nhưng bà phải chém đến nhát thứ hai tang thi mới chết được.
Lăng Sâm tiến lên trước, chuẩn bị nghênh đón con tang thi vừa mới vào sân. Động tác nhanh, chuẩn, gọn gàng chém rớt đầu tang thi, cũng đồng thời tránh được máu bắn lên người, tuy vậy nhưng hắn vẫn không chịu nổi mùi thối xông đầy mũi, quay mặt lại ói.
Từ nhỏ, Lăng Sâm liền thích sạch sẽ, đó cũng là lý do hắn không vào quân đội. Cả ngày tập huấn, thao luyện, đổ mồ hôi, còn ngủ tập thể, xin nhờ, hắn làm không được. Ai muốn thì làm, hắn làm cao lãnh tổng giám đốc là được rồi.
Lâm Tuấn và Lâm Chí Lan, cậu mợ có vẻ ói kiệt sức. Lăng Sâm ói xong lại cắn răng kiên quyết đứng lên nhìn chằm chằm xác tang thi, hắn muốn tập cho thân thể quen với cảnh này.
Cả quá trình, Hàn Chi không đứng ra giúp nữa. Cô đã chỉ cách thức rồi, lại không thể dắt tay đi từng bước như dạy trẻ em được, việc này muốn trải qua bao lâu mới thích ứng được thì còn phải xem tố chất tâm lý của mỗi người.
Hàn Chi rất hài lòng với biểu hiện của Lăng Sâm, không hổ là con nhà lính, tố chất tâm lý rất tốt. Lăng Sâm né tránh nhanh như vậy có lẽ đã là dị năng cấp ba rồi. Dị năng càng cao thì lực lượng và tốc độ bản thân cũng sẽ được kéo lên theo. Một dị năng giả cấp ba sẽ có được lực lượng và tốc độ của thể giả cấp một.
Lăng Sâm thức tỉnh dị năng trước mạt thế nên không thể là hấp thu tinh thạch thăng cấp được, cho thấy được, hắn vừa mới thức tỉnh đã là dị năng cấp ba, thật giỏi!
Nhớ lúc trước, bản thân Hàn Chi mới kích phát dị năng cũng là cấp không như mọi người thôi.
"Kế tiếp, mọi người tập trung, con muốn cho tất cả xem thứ này."
Nói rồi trước đôi mắt trợn to của mọi người, Hàn Chi một đao chẻ đôi đầu một con tang thi. Cô lấy mũi đao lục lọi trong đống hỗn hợp trắng hồng đó một hồi, đụng trúng một thứ.
"Keng", một viên thủy tinh trong suốt được Hàn Chi khẩy ra khỏi đống óc. Cô lấy tay cầm viên thủy tinh, rút bên hông ra một tờ khăn giấy, lau chùi rồi quay lại nhìn mọi người.
Mọi người há hốc mồm nhìn toàn cảnh, đồng loạt quay sang một bên ói tiếp, tuy trong người không còn thứ gì để ói, nhưng vẫn thấy cổ họng một trận ghê tởm. Có lẽ hôm nay là ngày mà họ ói nhiều nhất từ khi có mặt trên cõi đời này.
Hàn Chi trong thời gian đợi mọi người bình tĩnh lại, cô đi gài cổng, hôm nay đến đây thôi. Cô phải để cho họ có thời gian thích ứng, ép quá thì không được.
Sau ít phút ổn định tinh thần, mọi người tò mò nhìn thứ được lấy ra từ trong đầu tang thi. Thật không ngờ trong đầu tang thi lại có một thứ xinh đẹp như vậy.
"Cái này là tinh thạch, đây là tinh thạch cấp không nên hệ nào cũng có thể hấp thu, nó giúp tăng lên dị năng. Nhưng con khuyên mọi người không đến trường hợp bất đắt dĩ không nên trực tiếp hấp thu. Vật này được lấy ra từ đầu tang thi nên vẫn có chất độc tang thi, không ảnh hưởng nhiều đến dị năng giả, nhưng khi dị năng giả sử dụng để tiến cấp sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Con có thể thanh lọc tinh thạch, nếu mọi người tin tưởng, tinh thạch giao cho con, thanh lọc xong, con sẽ đưa lại mọi người. Như vậy, khi tiến cấp, cả nhà sẽ không gặp phải cản trở." Hàn Chi thành khẩn nói.
"Chi Chi, con nói gì vậy? Làm sao không tin con được. Thế sau này, chúng ta có cách để tăng lên sức mạnh bản thân rồi, hay quá! Tinh thạch của mọi người nhờ cả vào con." Cậu Hàn Chi cười ha hả nói.
Mọi người đều gật đầu tán đồng ý kiến. Nghe thấy vây, Hàn Chi cảm động vô cùng. Lúc trước khi biết được tin này, dị năng giả giống như lâm vào điên cuồng, chém giết tang thi, kể cả giết người cướp của đều có. Họ xem tinh thạch như mạng, dễ gì giao vào tay người khác.
Hàn Chi kêu mọi người tự khai phá đầu tang thi tìm tinh thạch, việc này về sau ai cũng phải tập làm quen thôi.
Tuy buồn nôn nhưng mọi người vẫn cố cổ đầu tang thi lấy tinh thạch, trong đầu cứ luân phiên lập lại "Tăng lên dị năng" để thôi miên bản thân không cảm thấy ghê tởm. Tổng hết sáu con tang thi, thu được ba viên tinh thạch, dù gì cũng là tang thi cấp không, cũng không phải con nào cũng có tinh thạch.
Xong, Hàn Chi lôi xác tang thi chất đống, một đạo thiểm điện đốt nó thành một bãi tro.
Lăng Sâm thấy Hàn Chi đốt xác, hoang mang hỏi.
"Tinh thạch có bị dị năng đốt thành tro luôn không?"
"Ách, không có. Nhưng bên ngoài, người khác không biết về tinh thạch có thể thăng cấp mà, mình chẳng lẽ không nên quá lộ liễu sao?" Hàn Chi cũng thấy hơi chột dạ.
"Sao em không nói ngay từ đầu? Trời ạ! Làm anh ghê tởm như vậy." Lâm Tuấn mặt đen lại than vãn. Lâm Chi Lan cũng lườm cô một cái.
"Nhưng ở đây chỉ có mình em với Lăng Sâm đốt được, dị năng của mọi người còn yếu mà, mọi người cố gắng tập luyện thì sẽ quen nha. Hì hì." Hàn Chi không nể tình nói.
Lâm Hữu Hành là người có thể đốt được vật ngoài Hàn Chi và Lăng Sâm. Ông ngẫm lại cũng đúng, dị năng của ông đem ra làm bật lửa thì được, chứ đòi đốt xác tang thi, ha ha, thôi tốt nhất, ông đừng nên đem ra để khỏi mất mặt.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi, buổi tối tang thi sẽ hoạt động nhiều hơn nên tốt nhất không ai ra ngoài vào ban đêm, trừ trường hợp bất đắc dĩ." Hàn Chi lôi kéo tay chị họ, cười hì hì lấy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.