Chương 15: Thủ lĩnh lính đánh thuê (15)
Thương Lê
14/07/2022
“Em không hề biết… Đàn ông có thể trở nên rất đáng sợ…”
Anh luôn đè nén, khắc chế, bao dung.
Anh muốn cho cô thứ tốt nhất, muốn để cô tự do tự tại cả đời, vui vẻ hạnh phúc, để làm việc cô muốn làm mà không kiêng dè bất cứ gì cả!
Mà rất nhanh, anh có thể làm được rồi.
Anh có thể, bảo vệ người phụ nữ của anh, người yêu của anh, vợ của anh!
Đuôi rắn trắng muốt mềm mại vòng ở thắt lưng cọ tới cọ lui, tiếng thở dốc và tiếng hừ nhẹ yếu ớt của cô quyện lấy nhau, từng giọt mồ hôi bên sườn mặt anh từ từ nhỏ xuống, anh sờ lên gò má ửng đỏ vì dục vọng của cô, vào lúc cô cọ dần lên, cúi người nói nhỏ ở bên tai cô: “Nơi này đã bị phát hiện, động tĩnh của dòng họ Wright quá lớn, tôi phải để hòn đảo này hoàn toàn biến mất trong mắt người đời, vì thế tôi phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, xử lý sạch sẽ cái đuôi đã.”
Trong nháy mắt Ân Thần liền tỉnh táo lại!
Cô mở đôi mắt đầy sương mù nhìn anh, chậm rãi chu miệng lên.
Quá đáng ghét, thật sự quá đáng ghét!
Cô đã nói, sao đang yên đang lành anh lại nói với cô về chuyện trước kia, giúp cô rửa đuôi, còn nói với một đống lời cợt nhả… Anh chỉ muốn rời đi thôi!
Mà còn nói với cô là muốn đi vào ngay lúc này! Có còn là người không vậy?
Cô giống như bạch tuộc quấn lên trên người anh, mạnh mẽ cắn cằm của anh, gặm từ cằm xuống đến cổ.
Diêm La cúi đầu cười, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, đặt trán lên trán của cô, nhìn vào đôi mắt màu vàng dựng thẳng đang giận dữ, dịu dàng nói: “ Tôi cũng không nỡ xa em, tôi chỉ mong sao có thể để em ở bên tôi mãi, nhưng vẫn chưa được, tôi phải loại bỏ hết toàn bộ uy hiếp đã, em an toàn tôi mới có thể yên tâm, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, tôi thề, tôi sẽ quay về rất nhanh, đến lúc đó chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Để cô tự do, để cô an toàn, để cô vui vẻ hạnh phúc!
“Nghe lời được không.” Anh hạ giọng, chậm rãi hôn lên môi của cô, vuốt phẳng cánh môi non mềm hồng hào của cô, thở dốc ái muội: “Chỉ cần nghe lúc này thôi, sau này đều nghe theo em hết, có được không…”
Ân Thần chỉ cảm thấy cả người run lên, đến đuôi cũng không còn sức lực, mềm nhũn rơi xuống.
Diêm La ôm lấy cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau rất lâu, mới ôm xà yêu đã mềm nhũn đứng dậy, từ từ bỏ vào trong hồ nước.
Tiếp xúc với hồ nước mát rượi, Ân Thần lập tức tỉnh táo lại, bắt lấy ống quần của anh, len lên trên bờ nhìn anh, đôi mắt hẹp dài vẫn còn ửng đỏ, không hiểu sao con ngươi trong trẻo mang theo vẻ đáng thương.
Cho dù đã đưa ra quyết định từ sớm, cho dù lòng vững như sắt, nhưng chỉ nhìn cô một cái, tim của anh đã mềm nhũn ra.
Anh quỳ một gối xuống, hôn lên môi của cô, cuối cùng lại thành kính hôn lên trên trán cô một lần nữa, trầm giọng nói: “Chờ tôi.”
Nói xong, anh dằn lòng, cầm tay cô bỏ ra, không chút do dự nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Anh sợ mình vừa quay đầu nhìn lại, thì sẽ mềm lòng.
Ân Thần trông mong nhìn theo bóng dáng xa dần của anh, cảm thấy mình giống như nữ chính bị bỏ rơi trong phim khổ tình, bất lực, nhỏ bé, đáng thương, không được yêu thương, không có đàn ông…
“Hức hức.” Ân Thần cắn cái đuôi một cái: “Ta làm mất mặt toàn thể yêu thú, ta bị loài người bỏ rơi! Ta không đủ tư cách làm nữ vương xà tinh, ta không đủ tư cách làm hung thú, ta không còn mặt mũi nào đi gặp người khác hu hu hu…”
“Là ai nói mượn gan tày trời cũng không dám mơ ước sắc đẹp của đại lão.” Quy Tắc đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Ta thấy có người đã trầm mê vào trong đó rồi, người ta phải đi rồi còn sống chết lôi kéo không rời, chỉ kém dùng keo 502 dán lên rồi đấy!”
“Không phải vì ta đang suy nghĩ cho nhiệm vụ sao.” Mặt Ân Thần đỏ lên, vẫn cứng mỏ: “Cốt truyện yêu cầu, có biết không? Đang diễn tròn vai, hiểu chưa!”. Đam Mỹ H Văn
Quy Tắc: “Ôi, phụ nữ!”
Ân Thần thất vọng trầm mặt vào trong nước, không được bao lâu lại ngoi lên, phiền chán bò lên bờ: “Anh ấy đi rồi, ngươi nói xem anh ấy có trở về không…”
Trong này anh là con người, chẳng lẽ anh thật sự có thể vứt bỏ nơi phồn hoa, không cần mấy cô gái xinh đẹp chân dài, mà ở bên cạnh một xà yêu như cô sao?
Cô cúi đầu nhìn mặt mình dưới nước, tuy rất xinh đẹp, nhưng nhìn thực sự vừa đáng sợ lại dọa người, so với mấy cô gái loài người yếu mềm đẩy là ngã kia, 99 người sẽ chọn vế sau thôi.
Bình thường Quy Tắc rất hay nói mấy lời độc ác, nhưng lúc này lại an ủi cô: “Mộng thú là người bình thường sao, ta thấy bình thường lúc anh ta ở bên ngươi cũng rất tự nhiên, cho tới giờ cũng không hề xem ngươi là ngoại tộc; anh ta như vậy, có thể nói như vậy, chắc chắn sẽ giữ lời hứa, ngươi cứ chờ đi.”
“Hi vọng là như thế.” Ân Thần buồn bã ngẩng mắt lên, chậm rãi nở một nụ cười: “Dù sao nếu lạnh, cũng có ngươi ở bên cạnh ta rồi, ta rất tốt, ta không sợ.”
Quy Tắc: “…” Chậc! Vẫn nên để Diêm La nhanh chóng thay lòng đổi dạ đi, vừa ra ngoài liền trái ôm phải ấp đủ kiểu! Tức chết xà yêu này đi.
…
Sáng sớm, Diêm La quay về nơi đóng quân.
Khắp nơi trên đất đều bừa bãi, toàn là vết máu và hài cốt mà đám quái thú để lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, chúng nó nhao nhao ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng vì chém giết mà đỏ lên làm cho người ta thấy sởn gai ốc.
Nhưng lúc thấy Diêm La từ từ đi tới, chúng nó lại nức nở lùi ra phía sau, nhường cho anh một đường ra.
Ở trên hòn đảo này, không có luân lý, không có đạo đức, chỉ có luật rừng, cường giả vi tôn.
Bởi vì anh mạnh, bởi vì anh có hơi thở của bá chủ, cho dù trong mắt mấy con cự thú ở đây dáng người nhỏ gầy của anh, không chịu nổi một phát cắn giống như những con mồi khác, chúng nó vẫn kính cẩn lùi ra, không dám đi quá giới hạn.
Diêm La vòng qua đám hài cốt, vũ khí, xác lều trại đầy đất, đi thẳng tới một căn lều lớn nhất còn nguyên vẹn ở trung tâm.
Bên trong căn lều có rất nhiều vũ khí nghiên cứu, trên tường đối diện với cửa ra vào treo một bản vẽ cực lớn, chính là kế hoạch chi tiết công viên giải trí viễn cổ tương lai của tập đoàn Wright.
Diêm La đứng ở trước mặt nó, lẳng lặng nhìn một hồi lâu.
Thật ra Wyan Wright nói rất đúng, lựa chọn tốt nhất của anh, chính là hợp tác với tập đoàn Wright, cùng nhau tạo ra công viên giải trí hùng vĩ đủ để ghi vào sử sách.
Cái này không chỉ có tiền tài, còn là thành tựu không gì sánh kịp, mặt khác, ở trình độ nào mà nói, có thể thay đổi cả thế giới.
Cho dù anh muốn bảo vệ Ân Thần, có thể đưa cô rời đi trước, hòn đảo này, cứ để nó mai một như vậy đi, cứ để nó tiếp tục mai một như vậy, không một ai biết đến, cho dù ở trong mắt của bất kì ai, cũng quá đáng tiếc rồi.
Nhưng Diêm La căn bản không đánh cuộc nổi dù chỉ một chút, rằng có thể cô sẽ bị phát hiện!
Cô là kỳ tích, sự tồn tại của cô là kỳ tích, năng lực của cô là kỳ tích, không có bất cứ cách nào có thể giải thích được sự tồn tại của cô!
Spinosaurus có to lớn đến đâu cũng có thể bị khống chế bị tiêu diệt, nhưng cô, cô không bị kiểm soát, mà đối với loài người, tồn tại không kiểm soát như vậy, nếu không thể nghiên cứu sẽ lựa chọn phá hủy nó.
Cho dù là kết quả nào đi nữa, anh cũng không thể tiếp thu!
Cho nên.
Anh lấy bật lửa ra, ngọn lửa màu xanh bắt cháy một góc bản đồ, nhanh chóng thiêu đốt bản vẽ, rồi lan ra khắp các phía.
Anh từ từ đi ra ngoài, căn lều phía sau sụp xuống tạo nên tiếng động lớn trong buổi sáng sớm yên tĩnh.
Để ngọn lửa này chôn vùi toàn bộ đi.
Anh thản nhiên nghĩ, anh không lo được cả thế giới, không lo được lịch sử, nhưng anh bảo vệ được người yêu của anh, vì thế, anh có thể không từ thủ đoạn nào.
Quân doanh dòng họ Wright bị thú vật phá hủy dễ như trở bàn tay, đội quân vốn đang kiêu ngạo hung hăng bị ép phải chia tách trên khắp đảo biệt lập, bị đội viên đội lính đánh thuê dẫn dụ rơi vào các cạm bẫy, bị giết từng người một.
Loài người mất đi quần thể ưu thế và vũ khí mạnh mẽ, ở trước mặt loài động vật ăn thịt đáng sợ, cũng thành món ăn dễ như trở bàn tay.
Cảnh tượng đẫm mùi máu tanh này, ở trong rừng rậm yên tĩnh, mở ra trong yên lặng rồi lại kết thúc không một tiếng động.
Kế hoạch thuận lợi đến kì lạ.
Mãi đến hơn nửa tháng sau, có một máy bay vượt qua đại dương hạ cánh xuống đây, chủ tịch mới của Wright, tâm phúc Wyan Wright tin tưởng nhất - Lera - bước xuống mảnh đất vừa thần bí vừa cổ xưa này.
“ Ngài Lera, hoan nghênh anh tới đây.” Đứng ở trước mặt hắn ta, người đàn ông thân hình cao lớn được mọi người vây quanh khẽ cười: "Anh có thấy vừa lòng không?”
“Tốt, bạn của tôi ơi, tôi rất hài lòng, vất vả cho anh rồi.” Lera cười lớn đi tới, đầy hàm xúc nói: “ Như anh mong muốn, anh sẽ trở thành chủ nhân của nơi này."
Diêm La mỉm cười: “Vậy tôi cũng cảm ơn tân chủ tịch sắp nhậm chức tập đoàn Wright - Lera tiên sinh trước vậy.”
“Ha ha!” Lera đắc ý cười to, vỗ vỗ vai của anh: “Chúng ta nên tìm một chỗ chúc mừng hẳn hoi, đi thôi anh bạn, tôi đã chuẩn bị trước cho anh rồi, công thần lớn nhất của chúng ta.”
“Là vinh hạnh của tôi.”
Ánh mắt Diêm La nhìn đảo biệt lập một một lần cuối, tươi cười sóng vai rời khỏi cùng Lera.
Anh sắp bước vào, một cuộc tranh đấu mới, một chiến trường không có thuốc súng!
Anh luôn đè nén, khắc chế, bao dung.
Anh muốn cho cô thứ tốt nhất, muốn để cô tự do tự tại cả đời, vui vẻ hạnh phúc, để làm việc cô muốn làm mà không kiêng dè bất cứ gì cả!
Mà rất nhanh, anh có thể làm được rồi.
Anh có thể, bảo vệ người phụ nữ của anh, người yêu của anh, vợ của anh!
Đuôi rắn trắng muốt mềm mại vòng ở thắt lưng cọ tới cọ lui, tiếng thở dốc và tiếng hừ nhẹ yếu ớt của cô quyện lấy nhau, từng giọt mồ hôi bên sườn mặt anh từ từ nhỏ xuống, anh sờ lên gò má ửng đỏ vì dục vọng của cô, vào lúc cô cọ dần lên, cúi người nói nhỏ ở bên tai cô: “Nơi này đã bị phát hiện, động tĩnh của dòng họ Wright quá lớn, tôi phải để hòn đảo này hoàn toàn biến mất trong mắt người đời, vì thế tôi phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, xử lý sạch sẽ cái đuôi đã.”
Trong nháy mắt Ân Thần liền tỉnh táo lại!
Cô mở đôi mắt đầy sương mù nhìn anh, chậm rãi chu miệng lên.
Quá đáng ghét, thật sự quá đáng ghét!
Cô đã nói, sao đang yên đang lành anh lại nói với cô về chuyện trước kia, giúp cô rửa đuôi, còn nói với một đống lời cợt nhả… Anh chỉ muốn rời đi thôi!
Mà còn nói với cô là muốn đi vào ngay lúc này! Có còn là người không vậy?
Cô giống như bạch tuộc quấn lên trên người anh, mạnh mẽ cắn cằm của anh, gặm từ cằm xuống đến cổ.
Diêm La cúi đầu cười, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, đặt trán lên trán của cô, nhìn vào đôi mắt màu vàng dựng thẳng đang giận dữ, dịu dàng nói: “ Tôi cũng không nỡ xa em, tôi chỉ mong sao có thể để em ở bên tôi mãi, nhưng vẫn chưa được, tôi phải loại bỏ hết toàn bộ uy hiếp đã, em an toàn tôi mới có thể yên tâm, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, tôi thề, tôi sẽ quay về rất nhanh, đến lúc đó chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Để cô tự do, để cô an toàn, để cô vui vẻ hạnh phúc!
“Nghe lời được không.” Anh hạ giọng, chậm rãi hôn lên môi của cô, vuốt phẳng cánh môi non mềm hồng hào của cô, thở dốc ái muội: “Chỉ cần nghe lúc này thôi, sau này đều nghe theo em hết, có được không…”
Ân Thần chỉ cảm thấy cả người run lên, đến đuôi cũng không còn sức lực, mềm nhũn rơi xuống.
Diêm La ôm lấy cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau rất lâu, mới ôm xà yêu đã mềm nhũn đứng dậy, từ từ bỏ vào trong hồ nước.
Tiếp xúc với hồ nước mát rượi, Ân Thần lập tức tỉnh táo lại, bắt lấy ống quần của anh, len lên trên bờ nhìn anh, đôi mắt hẹp dài vẫn còn ửng đỏ, không hiểu sao con ngươi trong trẻo mang theo vẻ đáng thương.
Cho dù đã đưa ra quyết định từ sớm, cho dù lòng vững như sắt, nhưng chỉ nhìn cô một cái, tim của anh đã mềm nhũn ra.
Anh quỳ một gối xuống, hôn lên môi của cô, cuối cùng lại thành kính hôn lên trên trán cô một lần nữa, trầm giọng nói: “Chờ tôi.”
Nói xong, anh dằn lòng, cầm tay cô bỏ ra, không chút do dự nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Anh sợ mình vừa quay đầu nhìn lại, thì sẽ mềm lòng.
Ân Thần trông mong nhìn theo bóng dáng xa dần của anh, cảm thấy mình giống như nữ chính bị bỏ rơi trong phim khổ tình, bất lực, nhỏ bé, đáng thương, không được yêu thương, không có đàn ông…
“Hức hức.” Ân Thần cắn cái đuôi một cái: “Ta làm mất mặt toàn thể yêu thú, ta bị loài người bỏ rơi! Ta không đủ tư cách làm nữ vương xà tinh, ta không đủ tư cách làm hung thú, ta không còn mặt mũi nào đi gặp người khác hu hu hu…”
“Là ai nói mượn gan tày trời cũng không dám mơ ước sắc đẹp của đại lão.” Quy Tắc đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Ta thấy có người đã trầm mê vào trong đó rồi, người ta phải đi rồi còn sống chết lôi kéo không rời, chỉ kém dùng keo 502 dán lên rồi đấy!”
“Không phải vì ta đang suy nghĩ cho nhiệm vụ sao.” Mặt Ân Thần đỏ lên, vẫn cứng mỏ: “Cốt truyện yêu cầu, có biết không? Đang diễn tròn vai, hiểu chưa!”. Đam Mỹ H Văn
Quy Tắc: “Ôi, phụ nữ!”
Ân Thần thất vọng trầm mặt vào trong nước, không được bao lâu lại ngoi lên, phiền chán bò lên bờ: “Anh ấy đi rồi, ngươi nói xem anh ấy có trở về không…”
Trong này anh là con người, chẳng lẽ anh thật sự có thể vứt bỏ nơi phồn hoa, không cần mấy cô gái xinh đẹp chân dài, mà ở bên cạnh một xà yêu như cô sao?
Cô cúi đầu nhìn mặt mình dưới nước, tuy rất xinh đẹp, nhưng nhìn thực sự vừa đáng sợ lại dọa người, so với mấy cô gái loài người yếu mềm đẩy là ngã kia, 99 người sẽ chọn vế sau thôi.
Bình thường Quy Tắc rất hay nói mấy lời độc ác, nhưng lúc này lại an ủi cô: “Mộng thú là người bình thường sao, ta thấy bình thường lúc anh ta ở bên ngươi cũng rất tự nhiên, cho tới giờ cũng không hề xem ngươi là ngoại tộc; anh ta như vậy, có thể nói như vậy, chắc chắn sẽ giữ lời hứa, ngươi cứ chờ đi.”
“Hi vọng là như thế.” Ân Thần buồn bã ngẩng mắt lên, chậm rãi nở một nụ cười: “Dù sao nếu lạnh, cũng có ngươi ở bên cạnh ta rồi, ta rất tốt, ta không sợ.”
Quy Tắc: “…” Chậc! Vẫn nên để Diêm La nhanh chóng thay lòng đổi dạ đi, vừa ra ngoài liền trái ôm phải ấp đủ kiểu! Tức chết xà yêu này đi.
…
Sáng sớm, Diêm La quay về nơi đóng quân.
Khắp nơi trên đất đều bừa bãi, toàn là vết máu và hài cốt mà đám quái thú để lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, chúng nó nhao nhao ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng vì chém giết mà đỏ lên làm cho người ta thấy sởn gai ốc.
Nhưng lúc thấy Diêm La từ từ đi tới, chúng nó lại nức nở lùi ra phía sau, nhường cho anh một đường ra.
Ở trên hòn đảo này, không có luân lý, không có đạo đức, chỉ có luật rừng, cường giả vi tôn.
Bởi vì anh mạnh, bởi vì anh có hơi thở của bá chủ, cho dù trong mắt mấy con cự thú ở đây dáng người nhỏ gầy của anh, không chịu nổi một phát cắn giống như những con mồi khác, chúng nó vẫn kính cẩn lùi ra, không dám đi quá giới hạn.
Diêm La vòng qua đám hài cốt, vũ khí, xác lều trại đầy đất, đi thẳng tới một căn lều lớn nhất còn nguyên vẹn ở trung tâm.
Bên trong căn lều có rất nhiều vũ khí nghiên cứu, trên tường đối diện với cửa ra vào treo một bản vẽ cực lớn, chính là kế hoạch chi tiết công viên giải trí viễn cổ tương lai của tập đoàn Wright.
Diêm La đứng ở trước mặt nó, lẳng lặng nhìn một hồi lâu.
Thật ra Wyan Wright nói rất đúng, lựa chọn tốt nhất của anh, chính là hợp tác với tập đoàn Wright, cùng nhau tạo ra công viên giải trí hùng vĩ đủ để ghi vào sử sách.
Cái này không chỉ có tiền tài, còn là thành tựu không gì sánh kịp, mặt khác, ở trình độ nào mà nói, có thể thay đổi cả thế giới.
Cho dù anh muốn bảo vệ Ân Thần, có thể đưa cô rời đi trước, hòn đảo này, cứ để nó mai một như vậy đi, cứ để nó tiếp tục mai một như vậy, không một ai biết đến, cho dù ở trong mắt của bất kì ai, cũng quá đáng tiếc rồi.
Nhưng Diêm La căn bản không đánh cuộc nổi dù chỉ một chút, rằng có thể cô sẽ bị phát hiện!
Cô là kỳ tích, sự tồn tại của cô là kỳ tích, năng lực của cô là kỳ tích, không có bất cứ cách nào có thể giải thích được sự tồn tại của cô!
Spinosaurus có to lớn đến đâu cũng có thể bị khống chế bị tiêu diệt, nhưng cô, cô không bị kiểm soát, mà đối với loài người, tồn tại không kiểm soát như vậy, nếu không thể nghiên cứu sẽ lựa chọn phá hủy nó.
Cho dù là kết quả nào đi nữa, anh cũng không thể tiếp thu!
Cho nên.
Anh lấy bật lửa ra, ngọn lửa màu xanh bắt cháy một góc bản đồ, nhanh chóng thiêu đốt bản vẽ, rồi lan ra khắp các phía.
Anh từ từ đi ra ngoài, căn lều phía sau sụp xuống tạo nên tiếng động lớn trong buổi sáng sớm yên tĩnh.
Để ngọn lửa này chôn vùi toàn bộ đi.
Anh thản nhiên nghĩ, anh không lo được cả thế giới, không lo được lịch sử, nhưng anh bảo vệ được người yêu của anh, vì thế, anh có thể không từ thủ đoạn nào.
Quân doanh dòng họ Wright bị thú vật phá hủy dễ như trở bàn tay, đội quân vốn đang kiêu ngạo hung hăng bị ép phải chia tách trên khắp đảo biệt lập, bị đội viên đội lính đánh thuê dẫn dụ rơi vào các cạm bẫy, bị giết từng người một.
Loài người mất đi quần thể ưu thế và vũ khí mạnh mẽ, ở trước mặt loài động vật ăn thịt đáng sợ, cũng thành món ăn dễ như trở bàn tay.
Cảnh tượng đẫm mùi máu tanh này, ở trong rừng rậm yên tĩnh, mở ra trong yên lặng rồi lại kết thúc không một tiếng động.
Kế hoạch thuận lợi đến kì lạ.
Mãi đến hơn nửa tháng sau, có một máy bay vượt qua đại dương hạ cánh xuống đây, chủ tịch mới của Wright, tâm phúc Wyan Wright tin tưởng nhất - Lera - bước xuống mảnh đất vừa thần bí vừa cổ xưa này.
“ Ngài Lera, hoan nghênh anh tới đây.” Đứng ở trước mặt hắn ta, người đàn ông thân hình cao lớn được mọi người vây quanh khẽ cười: "Anh có thấy vừa lòng không?”
“Tốt, bạn của tôi ơi, tôi rất hài lòng, vất vả cho anh rồi.” Lera cười lớn đi tới, đầy hàm xúc nói: “ Như anh mong muốn, anh sẽ trở thành chủ nhân của nơi này."
Diêm La mỉm cười: “Vậy tôi cũng cảm ơn tân chủ tịch sắp nhậm chức tập đoàn Wright - Lera tiên sinh trước vậy.”
“Ha ha!” Lera đắc ý cười to, vỗ vỗ vai của anh: “Chúng ta nên tìm một chỗ chúc mừng hẳn hoi, đi thôi anh bạn, tôi đã chuẩn bị trước cho anh rồi, công thần lớn nhất của chúng ta.”
“Là vinh hạnh của tôi.”
Ánh mắt Diêm La nhìn đảo biệt lập một một lần cuối, tươi cười sóng vai rời khỏi cùng Lera.
Anh sắp bước vào, một cuộc tranh đấu mới, một chiến trường không có thuốc súng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.