Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn
Chương 46
Mộc Thải
10/01/2022
Trước khi rời đi, Thẩm Nghiệp giải thuật pháp cho thôn dân thôn Lê Sơn.
Các thôn dân hoàn toàn không biết gì, đối với nhóm người Thẩm Nghiệp là
người thành phố, mọi người vừa tò mò vừa nhiệt tình, thanh thuần chất
phác rất đáng yêu.
Ngồi trên xe, Thẩm Nghiệp cảm khái nói: "Nếu có thể khai phá làm khu du lịch, đối thôn dân mà nói cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể gia tăng một phần thu nhập."
Nơi này quá nghèo, phòng ở của thôn dân đều là nhà gỗ cũ xưa, giống như bị gió thổi qua là có thể đổ.
Diệp Trạch nhìn nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Được."
Thẩm Nghiệp: "???"
Cậu chỉ cảm khái một chút......Không phải như cậu nghĩ đi?
Diệp Trạch đã quay đầu phân phó Tông Nhất Minh, bảo Tông Nhất Minh làm một kế hoạch khai phá thônLê Sơn thôn thành khu du lịch.
Thẩm Nghiệp: "......" Quả nhiên như thế.
Cậu nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, có chút buồn cười, lại cảm động đến muốn ôm nam nhân thét chói tai.
Liền bởi vì một câu của cậu, nam nhân liền bảo thủ hạ đi viết kế hoạch.
Cậu như thế nào cảm giác chính mình như thê thiếp đang mê hoặc quân vương á.
"Kỳ thật cũng không cần thiết......" Thẩm Nghiệp sợ hố Diệp Trạch.
Diệp Trạch nắm lấy tay cậu, nói: "Huyện lãnh đạo sẽ đổi, con đường này nhất định sẽ tu sửa, đến lúc đó thôn Lê Sơn cùng bên ngoài liên lạc sẽ càng ngày càng nhiều. Tôi là thương nhân, đương nhiên sẽ suy xét đầu nhập sản xuất. Hơn nữa bởi vì xem trọng hạng mục này, mới bảo Tông Nhất Minh đi làm bản kế hoạch, cùng em không liên quan."
Thẩm Nghiệp lại biết nam nhân chỉ là đang an ủi chính mình.
Vị trí địa lý thôn Lê Sơn phi thường xa xôi, không có xe lửa tàu điện, thậm chí ngay cả đường cao tốc cũng không có, nhưng phong cảnh lại tốt, nếu về sau xây thành khu du lịch, cũng không nhất định lập tức liền có khách, ít nhất đến nhiều năm sau mới có thể mở cửa.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì một câu của cậu, nam nhân mới quyết định làm như vậy.
Thẩm Nghiệp ngước mặt nhìn Diệp Trạch: "Cháu khi về thì làm thịt xương sườn kho tàu cho chú nha."
Ở trong lòng cậu, nấu ăn cho người yêu, ước chừng chính là tình cảm tốt đẹp nhất.
Cậu thích nấu cho nam nhân, cũng thích nam nhân nấu cho cậu.
Kỳ thật tay nghề Diệp Trạch cũng không phải đặc biệt tốt, dù sao không bằng nữ đầu bếp trong nhà, nhưng Thẩm Nghiệp chính là thích ăn, cái loại cảm giác này không giống nhau.
Hơn nữa......Cậu cũng thích nhìn bộ dáng nam nhân mặc tạp dề nấu ăn.
Diệp Trạch cùng cậu đối diện, hơi hơi mà cười: "Ừm."
Phía sau bọn họ là tiên cảnh mây mù lượn lờ, dưới chân núi tràn ngập hơi thở pháo hoa lại vạn trượng hồng trần.
Diệp Trạch càng nguyện ý cùng đứa nhỏ này sống ở hồng trần thế tục.
Đứa nhỏ này vì anh nấu ăn, nháo muốn ngủ cùng anh, đây là sinh hoạt ngày thường mà anh muốn.
Khi về đến huyện thành, lãnh đạo quân khu đã bắt hết người trong huyện có can thiệp mang đi. Bởi vì còn liên lụy tới viên · quan tỉnh thành phố, sự tình kế tiếp còn rất nhiều, đoàn người chuẩn bị chạy về tỉnh thành.
Lão đạo quân khu thấp giọng hỏi Diệp Trạch: "Có phóng viên muốn đưa tin chuyện này, ngài cảm thấy sao?"
Án tử lớn như vậy, còn liên lụy tới sự kiện mê tín, cấp trên kỳ thật cũng muốn áp xuống.
Bất quá chuyện này dù sao cũng là Diệp Trạch dẫn đầu, phải hỏi qua ý kiến Diệp Trạch.
Diệp Trạch chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói: "Cháu muốn hỏi Lâm Chi một chút, nếu không liền đưa việc ba cô ấy......Chân ông ấy phỏng chừng không trị hết được, nếu có thể được chú ý, với cuộc sống của ông ấy về sau cũng là một phần bảo đảm."
Đương nhiên, này cũng cần được Lâm Chi đồng ý.
Lâm gia đã rất thảm, có lẽ Lâm Chi không muốn để bên ngoài biết thảm trạng trong nhà.
"Được." Diệp Trạch chuyển hướng lãnh đạo quân khu, "Liền làm theo lời cậu ấy, phiền toái."
Lãnh đạo quân khu nghĩ nghĩ, chỉ là đưa tin ba Lâm chính nghĩa cùng trách nhiệm, đảo cũng không tính là cái gì, lập tức gật đầu đáp ứng.
Khi chạy về tỉnh thành, đã là chạng vạng, Tông Nhất Minh định buổi tối mua vé máy bay về Hải Thành, còn Thẩm Nghiệp lại là mã bất đình đề mà tới bệnh viện gặp Lâm Chi.
*Không ngừng nghỉ
Khi Lâm Chi biết được tất cả sự tình đều có liên quan tới một lão đạo sĩ, thôn Lê Sơn còn là thiếu chút nữa bị lão đạo sĩ hủy diệt, cô khiếp sợ đến không nói ra lời.
"May mắn có cậu hỗ trợ!" Hơn nửa ngày, Lâm Chi mới hồi phục lại tinh thần, đối Thẩm Nghiệp vô cùng cảm kích.
Thẩm Nghiệp lắc đầu, lại nói việc phóng viên muốn đưa tin ba Lâm, hỏi Lâm Chi nghĩ như thế nào.
Lâm Chi tự hỏi trong chốc lát, nói: "Tôi không ngại bị mọi người biết tình huống của ba, nhưng tôi hy vọng chính nghĩa cuối cùng có thể chiến thắng tà ác."
Kỳ thật cô càng muốn để mọi người biết sự cống hiến của Thẩm Nghiệpm
Nếu không có Thẩm Nghiệp, ba mẹ cô phỏng chừng đã sớm bị diệt khẩu, toàn bộ thôn dân thôn Lê Sơn ước chừng cũng sẽ bị lão đạo sĩ hại chết, số tiền bị tham ô không có khả năng được trả lại, mà những lãnh đạo có can thiệp còn sẽ tiếp tục tiêu dao tự tại.
Thẩm Nghiệp nghe xong ý nghĩ của cô, cười lắc đầu, nói: "Con người của tôi, thích điệu thấp."
Lâm Chi bị chọc cười, dừng một chút, trịnh trọng nói: "Mặc kệ thế nào, tôi có liên quan, tôi biết việc này sẽ làm cậu mệt mỏi, còn có vị hôn phu cậu. Tôi sẽ cảm kích hai người cả đời, chúc phúc cho hai người, sẽ vẫn luôn hạnh phúc."
Nghe nói vị hôn phu Thẩm Nghiệp còn chi ngân sách tu sửa thôn Lê Sơn thành khu phong cảnh, đây chính là chuyện tốt!
Lâm Chi ghi tạc trong lòng, quay đầu lại cô sẽ nói chuyện này cho ba mẹ, cũng sẽ nói với người trong thôn, để mọi người nhớ kỹ ân tình Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liếc nhau.
Thành ý của Lâm Chi, bọn họ cảm nhận được.
Nói thật, Thẩm Nghiệp vẫn thật sự cao hứng. Sợ nhất chính là làm chuyện tốt, người khác còn không cảm kích. Nhưng hiển nhiên Lâm Chi là người biết cảm ơn, Thẩm Nghiệp cảm thấy chạy một chuyến này rất đáng giá.
Đương nhiên, còn hộp chu sa kia, là một bất ngờ khác ngoài ý muốn.
Chỉ là nghĩ đến Kim Long ở lòng bàn tay Diệp Trạch, cũng không biết Kim Long có ảnh hưởng tới thân thể Diệp Trạch hay không......Thẩm Nghiệp tâm tình lại có chút uể oải.
Cậu chỉ có thể âm thầm chú ý tình huống Tiểu Kim Long, nếu đối Diệp Trạch bất lợi, kia cậu chính là liều mình, cũng đem Kim Long cùng Diệp Trạch tách ra.
Xử lý tốt việc Lâm Chi bên này, Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liền chuẩn bị nhích người về Hải Thành.
Trước khi đi, Diệp Trạch cùng hai lãnh đạo quân khu hàn huyên trong chốc lát.
Thẩm Nghiệp không có quấy rầy bọn họ, ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Trước đó đối phó lão đạo sĩ, sau lại giải trừ thuật pháp cho thôn Lê Sơn, cậu kỳ thật có chút mệt, may mắn Diệp Trạch vẫn luôn ở bên người, có mây tím thư hoãn, cũng khôi phục rất khá.
Qua ước chừng mười phút, Diệp Trạch quay về.
Thẩm Nghiệp cười hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
Diệp Trạch dắt lấy tay cậu, gật đầu: "Bàn chuyện lập thôn Lê Sơn thành khu phong cảnh."
Xây khu phong cảnh phải làm rất nhiều thủ tục, những việc này Thẩm Nghiệp không hiểu lắm, cũng liền không hỏi nhiều.
Hơn 10 giờ tối, đoàn người rốt cuộc trở lại Dung Viên!
Thẩm Thời Mộ đi theo một đường, vừa đến nhà liền nằm xoài trên sô pha: "Mệt mỏi quá."
Bất quá cũng rất đáng giá.
Chính mắt nhìn thuật pháp thần tiên của Thẩm Nghiệp, về sau hắn có thể cùng Phú Quang Lâm giao lưu.
Lần này em họ Diệp không đi theo tới tỉnh Nam, thấy Thẩm Thời Mộ mệt như vậy, tò mò hỏi: "Mọi người chẳng lẽ đi leo núi?"
"......Không sai biệt lắm đi." Thẩm Thời Mộ nhớ tới con đường ở thôn Lê Sơn, hiện tại còn lòng còn sợ hãi.
May mắn Thẩm Nghiệp bản lĩnh lớn, xe đi vững vàng hơn, bằng không trạng thái hắn càng kém hơn.
Nhưng phong cảnh thôn Lê Sơn cũng thật đẹp, Diệp Trạch đầu tư xây khu phong cảnh, Thẩm Thời Mộ rất tán đồng.
Chẳng sợ không thể kiếm tiền, về sau có cơ hội lại đi nghỉ phép cũng khá tốt.
Thẩm Nghiệp cười nói: "Kỳ thật tôi có thuật pháp nhỏ, có thể giảm bớt mệt mỏi."
"Thật vậy chăng?" Thẩm Thời Mộ lập tức ngồi thẳng.
"Ò." Thẩm Nghiệp niệm chú pháp.
Hiệu quả dựng sào thấy bóng, Thẩm Thời Mộ giật giật thân thể, phát giác mỏi mệt trên người như bay đi, không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Chị dâu, ngài quá lợi hại!"
Thẩm Nghiệp cười hắc hắc.
Trước mặt người quen thuộc, cậu từ trước đến nay là không biết đến điệu thấp, cằm giương lên: "Đương nhiên!"
Diệp Trạch đứng ở bên cạnh, mặt mày mỉm cười mà nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt, giữ chặt cánh tay nam nhân: "Chú ơi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!"
Hôm nay quá muộn, ngày mai thì làm thịt xương sườn kho tàu cho nam nhân.
Diệp Trạch không có cự tuyệt, tùy ý cậu lôi kéo trở về phòng ngủ.
Tới khi đóng cửa, Thẩm Nghiệp tiện tay chân cùng sử dụng mà ôm lấy Diệp Trạch: "Cháu mệt mỏi quá à."
Diệp Trạch bám trụ eo cậu: "Em......Có thể dùng thuật pháp giảm bớt."
"Không, cháu chỉ muốn hôn hôn." Thẩm Nghiệp chu lên miệng.
Diệp Trạch bật cười, một bên hôn cậu, một bên ôm cậu đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, rốt cuộc tâm tâm niệm niệm lên trên giường nằm, Thẩm Nghiệp thoải mái đến thở dài.
Diệp Trạch đem cậu ôm vào trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà khảy sợi tóc cậu: "Em......Sẽ thành tiên sao?"
Tuy rằng anh đã quyết định, đứa nhỏ này đi nơi nào, anh liền đi theo nơi đó.
Nhưng loại việc thành tiên này, ước chừng cũng cầ cơ duyên, anh không tin tưởng chính mình có thể đuổi kịp hay không.
Đây cũng là vấn đề anh suy tư suốt dọc đường.
Thẩm Nghiệp sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu cười: "Thành tiên nào là việc dễ dàng như vậy."
Diệp Trạch không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cậu.
"Thành tiên là mộng tưởng của mỗi người tu đạo, nhưng tỷ lệ quá nhỏ, cháu trước nay không nghĩ tới sẽ trở thành tiên nhân." Thẩm Nghiệp cọ cọ bả vai Diệp Trạch, đem ý nghĩ trong lòng nói cho Diệp Trạch, "Cháu hiện tại chỉ hy vọng thân thể bà ngoại cùng ông khỏe mạnh, còn chú mỗi ngày đều ở bên cháu nha."
"Đương nhiên, nếu chú học được làm đầu cá ới băm, cháu sẽ càng cao hứng." Thẩm Nghiệp nhấn mạnh câu cuối.
Diệp Trạch: "......"
Nói đến nói đi, vẫn là đầu cá ớt băm quan trọng hơn.
"Được, ngày mai làm cho em." Diệp Trạch hôn hôn trán cậu.
Thẩm Nghiệp ôm chặt eo nam nhân.
Cậu xác thật không có nghĩ tới chuyện thành tiên, khi mới vừa xuyên tới, cậu chỉ nghĩ tu bổ thần hồn. Hiện tại cùng Diệp Trạch ở bên nhau, cậu cũng nên phụ trách mới được, không có khả năng ném Diệp Trạch xuống, một mình chạy lên thành tiên.
Hơn nữa thì không phải nói thành tiên là có thể thành tiên.
Đương nhiên, nếu hai người cùng tu đạo, kia cũng có thể.
Tiểu Kim Long kia nói không chừng chính là cơ hội.
Thẩm Nghiệp âm thầm nghĩ, quay đầu lại nhìn Diệp Trạch có thể nhập đạo hay không.
Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người, còn có mây tím ấm áp dễ chịu, thực nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch chuẩn bị đi bái phỏng ông Diệp Hoằng, bởi vì ước chừng là buổi chiều, giữa trưa Diệp Trạch liền ở phòng bếp học làm đầu cá ớt băm.
Thẩm Nghiệp thì ở phòng khách nghiên cứu hộp chu sa.
Cậu dùng Bút Đào Mộc điểm chu sa vẽ bùa, phát hiện hiệu quả lá bùa tốt hơn năm phần, hơn nữa khi dùng còn có thể tiết kiệm tinh thần lực.
Này thật sự là bảo vật, Thẩm Nghiệp vui rạo rực mà nghĩ.
Từ Tư Tư ở một bên nhìn cậu mân mê tới mân mê lại, tò mò hỏi: "Chu sa này có chỗ gì đặc biệt sao?"
Trước đó cô đi mua chu sa cùng Thẩm Nghiệp, cũng không thấy Thẩm Nghiệp nâng niu như bảo bối.
"Đương nhiên rồi, dùng tốt á." Thẩm Nghiệp ngữ khí thập phần khoe ra.
Từ Tư Tư không hiểu thứ này, nhún vai, cùng cậu xem bát quái: "Lý Tiểu Thanh phải gả cho Kim Nhứ."
Thẩm Nghiệp ánh mắt từ chu sa chuyển xuống trên người Từ Tư Tư: "Không có khả năng đi?"
Tướng mạo Lý Tiểu Thanh biểu hiện cô ta là tự mình tìm đường chết, ả cùng Kim Nhứ không có tướng phu thê, sao có thể gả cho Kim Nhứ?
Từ Tư Tư thở dài: "Vốn dĩ chị cũng không nghĩ nói chuyện này cho cậu, nhưng......Trên mạng có một ít ngôn luận không tốt."
Thẩm Nghiệp mở ra Weibo, tìm tòi Lý Tiểu Thanh, liền thấy được một tin tức: 【 Chuyện tốt gần đây giữa Lý Tiểu Thanh cùng đại thiếu gia Kim gia Kim Nhứ, ba tháng sau tổ chức hôn lễ. 】
Các dân mạng sôi nổi nghị luận:
【 Wào, tiểu tam chiến thắng vợ chính, gả vào hào môn? 】
【 Vợ chính quá thảm. 】
【 Đúng là tiểu tam, 666666】
Sau đó phía dưới xuất hiện mấy bình luận có liên quan tới Thẩm Nghiệp --
【 nói, Thẩm Nghiệp không phải đoán mệnh, Lý Tiểu Thanh sẽ có phiền toái sao, như thế nào Lý Tiểu Thanh lại lập tức bay lên cành cao biến thành phượng hoàng? 】
【 Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nghe nói Thẩm Nghiệp đoán mệnh rất chuẩn a. 】
【 Phỏng chừng là thổi phồng đi, mọi người vẫn nên tuân theo chủ nghĩa xã hội đi, đừng có làm loại chuyện mê tín này. 】
Bình luận này hẳn là fans của Lý Tiểu Thanh, đều đang ngầm trào phúng Thẩm Nghiệp.
Mấy ngày hôm trước việc Lý Tiểu Thanh là tiểu tam mọi người đều biết, Lý Tiểu Thanh bị các dân mạng phun máu chó đầy đầu, hiện giờ Lý Tiểu Thanh đánh bại vợ chính gả cho Kim Nhứ, đây chính là xoay người đánh thắng trận, các fan đều sắp điên rồi!
Mà đối với việc trước đó Thẩm Nghiệp đoán mệnh cho Lý Tiểu Thanh, fans hận đến ngứa răng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trào phúng.
Thẩm Nghiệp thật đúng là không nghĩ tới mới qua hai ngày, Lý Tiểu Thanh lại làm ra chuyện xấu.
Cậu cười lạnh một tiếng, lạch cạch đánh chữ, đăng bài Weibo: 【 Tôi trước nay không tính sai, hai ngày sau sẽ thấy. 】(Chờ bị vả mặt điiiii ಠωಠ)
Ngồi trên xe, Thẩm Nghiệp cảm khái nói: "Nếu có thể khai phá làm khu du lịch, đối thôn dân mà nói cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể gia tăng một phần thu nhập."
Nơi này quá nghèo, phòng ở của thôn dân đều là nhà gỗ cũ xưa, giống như bị gió thổi qua là có thể đổ.
Diệp Trạch nhìn nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Được."
Thẩm Nghiệp: "???"
Cậu chỉ cảm khái một chút......Không phải như cậu nghĩ đi?
Diệp Trạch đã quay đầu phân phó Tông Nhất Minh, bảo Tông Nhất Minh làm một kế hoạch khai phá thônLê Sơn thôn thành khu du lịch.
Thẩm Nghiệp: "......" Quả nhiên như thế.
Cậu nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, có chút buồn cười, lại cảm động đến muốn ôm nam nhân thét chói tai.
Liền bởi vì một câu của cậu, nam nhân liền bảo thủ hạ đi viết kế hoạch.
Cậu như thế nào cảm giác chính mình như thê thiếp đang mê hoặc quân vương á.
"Kỳ thật cũng không cần thiết......" Thẩm Nghiệp sợ hố Diệp Trạch.
Diệp Trạch nắm lấy tay cậu, nói: "Huyện lãnh đạo sẽ đổi, con đường này nhất định sẽ tu sửa, đến lúc đó thôn Lê Sơn cùng bên ngoài liên lạc sẽ càng ngày càng nhiều. Tôi là thương nhân, đương nhiên sẽ suy xét đầu nhập sản xuất. Hơn nữa bởi vì xem trọng hạng mục này, mới bảo Tông Nhất Minh đi làm bản kế hoạch, cùng em không liên quan."
Thẩm Nghiệp lại biết nam nhân chỉ là đang an ủi chính mình.
Vị trí địa lý thôn Lê Sơn phi thường xa xôi, không có xe lửa tàu điện, thậm chí ngay cả đường cao tốc cũng không có, nhưng phong cảnh lại tốt, nếu về sau xây thành khu du lịch, cũng không nhất định lập tức liền có khách, ít nhất đến nhiều năm sau mới có thể mở cửa.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì một câu của cậu, nam nhân mới quyết định làm như vậy.
Thẩm Nghiệp ngước mặt nhìn Diệp Trạch: "Cháu khi về thì làm thịt xương sườn kho tàu cho chú nha."
Ở trong lòng cậu, nấu ăn cho người yêu, ước chừng chính là tình cảm tốt đẹp nhất.
Cậu thích nấu cho nam nhân, cũng thích nam nhân nấu cho cậu.
Kỳ thật tay nghề Diệp Trạch cũng không phải đặc biệt tốt, dù sao không bằng nữ đầu bếp trong nhà, nhưng Thẩm Nghiệp chính là thích ăn, cái loại cảm giác này không giống nhau.
Hơn nữa......Cậu cũng thích nhìn bộ dáng nam nhân mặc tạp dề nấu ăn.
Diệp Trạch cùng cậu đối diện, hơi hơi mà cười: "Ừm."
Phía sau bọn họ là tiên cảnh mây mù lượn lờ, dưới chân núi tràn ngập hơi thở pháo hoa lại vạn trượng hồng trần.
Diệp Trạch càng nguyện ý cùng đứa nhỏ này sống ở hồng trần thế tục.
Đứa nhỏ này vì anh nấu ăn, nháo muốn ngủ cùng anh, đây là sinh hoạt ngày thường mà anh muốn.
Khi về đến huyện thành, lãnh đạo quân khu đã bắt hết người trong huyện có can thiệp mang đi. Bởi vì còn liên lụy tới viên · quan tỉnh thành phố, sự tình kế tiếp còn rất nhiều, đoàn người chuẩn bị chạy về tỉnh thành.
Lão đạo quân khu thấp giọng hỏi Diệp Trạch: "Có phóng viên muốn đưa tin chuyện này, ngài cảm thấy sao?"
Án tử lớn như vậy, còn liên lụy tới sự kiện mê tín, cấp trên kỳ thật cũng muốn áp xuống.
Bất quá chuyện này dù sao cũng là Diệp Trạch dẫn đầu, phải hỏi qua ý kiến Diệp Trạch.
Diệp Trạch chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói: "Cháu muốn hỏi Lâm Chi một chút, nếu không liền đưa việc ba cô ấy......Chân ông ấy phỏng chừng không trị hết được, nếu có thể được chú ý, với cuộc sống của ông ấy về sau cũng là một phần bảo đảm."
Đương nhiên, này cũng cần được Lâm Chi đồng ý.
Lâm gia đã rất thảm, có lẽ Lâm Chi không muốn để bên ngoài biết thảm trạng trong nhà.
"Được." Diệp Trạch chuyển hướng lãnh đạo quân khu, "Liền làm theo lời cậu ấy, phiền toái."
Lãnh đạo quân khu nghĩ nghĩ, chỉ là đưa tin ba Lâm chính nghĩa cùng trách nhiệm, đảo cũng không tính là cái gì, lập tức gật đầu đáp ứng.
Khi chạy về tỉnh thành, đã là chạng vạng, Tông Nhất Minh định buổi tối mua vé máy bay về Hải Thành, còn Thẩm Nghiệp lại là mã bất đình đề mà tới bệnh viện gặp Lâm Chi.
*Không ngừng nghỉ
Khi Lâm Chi biết được tất cả sự tình đều có liên quan tới một lão đạo sĩ, thôn Lê Sơn còn là thiếu chút nữa bị lão đạo sĩ hủy diệt, cô khiếp sợ đến không nói ra lời.
"May mắn có cậu hỗ trợ!" Hơn nửa ngày, Lâm Chi mới hồi phục lại tinh thần, đối Thẩm Nghiệp vô cùng cảm kích.
Thẩm Nghiệp lắc đầu, lại nói việc phóng viên muốn đưa tin ba Lâm, hỏi Lâm Chi nghĩ như thế nào.
Lâm Chi tự hỏi trong chốc lát, nói: "Tôi không ngại bị mọi người biết tình huống của ba, nhưng tôi hy vọng chính nghĩa cuối cùng có thể chiến thắng tà ác."
Kỳ thật cô càng muốn để mọi người biết sự cống hiến của Thẩm Nghiệpm
Nếu không có Thẩm Nghiệp, ba mẹ cô phỏng chừng đã sớm bị diệt khẩu, toàn bộ thôn dân thôn Lê Sơn ước chừng cũng sẽ bị lão đạo sĩ hại chết, số tiền bị tham ô không có khả năng được trả lại, mà những lãnh đạo có can thiệp còn sẽ tiếp tục tiêu dao tự tại.
Thẩm Nghiệp nghe xong ý nghĩ của cô, cười lắc đầu, nói: "Con người của tôi, thích điệu thấp."
Lâm Chi bị chọc cười, dừng một chút, trịnh trọng nói: "Mặc kệ thế nào, tôi có liên quan, tôi biết việc này sẽ làm cậu mệt mỏi, còn có vị hôn phu cậu. Tôi sẽ cảm kích hai người cả đời, chúc phúc cho hai người, sẽ vẫn luôn hạnh phúc."
Nghe nói vị hôn phu Thẩm Nghiệp còn chi ngân sách tu sửa thôn Lê Sơn thành khu phong cảnh, đây chính là chuyện tốt!
Lâm Chi ghi tạc trong lòng, quay đầu lại cô sẽ nói chuyện này cho ba mẹ, cũng sẽ nói với người trong thôn, để mọi người nhớ kỹ ân tình Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liếc nhau.
Thành ý của Lâm Chi, bọn họ cảm nhận được.
Nói thật, Thẩm Nghiệp vẫn thật sự cao hứng. Sợ nhất chính là làm chuyện tốt, người khác còn không cảm kích. Nhưng hiển nhiên Lâm Chi là người biết cảm ơn, Thẩm Nghiệp cảm thấy chạy một chuyến này rất đáng giá.
Đương nhiên, còn hộp chu sa kia, là một bất ngờ khác ngoài ý muốn.
Chỉ là nghĩ đến Kim Long ở lòng bàn tay Diệp Trạch, cũng không biết Kim Long có ảnh hưởng tới thân thể Diệp Trạch hay không......Thẩm Nghiệp tâm tình lại có chút uể oải.
Cậu chỉ có thể âm thầm chú ý tình huống Tiểu Kim Long, nếu đối Diệp Trạch bất lợi, kia cậu chính là liều mình, cũng đem Kim Long cùng Diệp Trạch tách ra.
Xử lý tốt việc Lâm Chi bên này, Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liền chuẩn bị nhích người về Hải Thành.
Trước khi đi, Diệp Trạch cùng hai lãnh đạo quân khu hàn huyên trong chốc lát.
Thẩm Nghiệp không có quấy rầy bọn họ, ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Trước đó đối phó lão đạo sĩ, sau lại giải trừ thuật pháp cho thôn Lê Sơn, cậu kỳ thật có chút mệt, may mắn Diệp Trạch vẫn luôn ở bên người, có mây tím thư hoãn, cũng khôi phục rất khá.
Qua ước chừng mười phút, Diệp Trạch quay về.
Thẩm Nghiệp cười hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
Diệp Trạch dắt lấy tay cậu, gật đầu: "Bàn chuyện lập thôn Lê Sơn thành khu phong cảnh."
Xây khu phong cảnh phải làm rất nhiều thủ tục, những việc này Thẩm Nghiệp không hiểu lắm, cũng liền không hỏi nhiều.
Hơn 10 giờ tối, đoàn người rốt cuộc trở lại Dung Viên!
Thẩm Thời Mộ đi theo một đường, vừa đến nhà liền nằm xoài trên sô pha: "Mệt mỏi quá."
Bất quá cũng rất đáng giá.
Chính mắt nhìn thuật pháp thần tiên của Thẩm Nghiệp, về sau hắn có thể cùng Phú Quang Lâm giao lưu.
Lần này em họ Diệp không đi theo tới tỉnh Nam, thấy Thẩm Thời Mộ mệt như vậy, tò mò hỏi: "Mọi người chẳng lẽ đi leo núi?"
"......Không sai biệt lắm đi." Thẩm Thời Mộ nhớ tới con đường ở thôn Lê Sơn, hiện tại còn lòng còn sợ hãi.
May mắn Thẩm Nghiệp bản lĩnh lớn, xe đi vững vàng hơn, bằng không trạng thái hắn càng kém hơn.
Nhưng phong cảnh thôn Lê Sơn cũng thật đẹp, Diệp Trạch đầu tư xây khu phong cảnh, Thẩm Thời Mộ rất tán đồng.
Chẳng sợ không thể kiếm tiền, về sau có cơ hội lại đi nghỉ phép cũng khá tốt.
Thẩm Nghiệp cười nói: "Kỳ thật tôi có thuật pháp nhỏ, có thể giảm bớt mệt mỏi."
"Thật vậy chăng?" Thẩm Thời Mộ lập tức ngồi thẳng.
"Ò." Thẩm Nghiệp niệm chú pháp.
Hiệu quả dựng sào thấy bóng, Thẩm Thời Mộ giật giật thân thể, phát giác mỏi mệt trên người như bay đi, không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Chị dâu, ngài quá lợi hại!"
Thẩm Nghiệp cười hắc hắc.
Trước mặt người quen thuộc, cậu từ trước đến nay là không biết đến điệu thấp, cằm giương lên: "Đương nhiên!"
Diệp Trạch đứng ở bên cạnh, mặt mày mỉm cười mà nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt, giữ chặt cánh tay nam nhân: "Chú ơi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!"
Hôm nay quá muộn, ngày mai thì làm thịt xương sườn kho tàu cho nam nhân.
Diệp Trạch không có cự tuyệt, tùy ý cậu lôi kéo trở về phòng ngủ.
Tới khi đóng cửa, Thẩm Nghiệp tiện tay chân cùng sử dụng mà ôm lấy Diệp Trạch: "Cháu mệt mỏi quá à."
Diệp Trạch bám trụ eo cậu: "Em......Có thể dùng thuật pháp giảm bớt."
"Không, cháu chỉ muốn hôn hôn." Thẩm Nghiệp chu lên miệng.
Diệp Trạch bật cười, một bên hôn cậu, một bên ôm cậu đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, rốt cuộc tâm tâm niệm niệm lên trên giường nằm, Thẩm Nghiệp thoải mái đến thở dài.
Diệp Trạch đem cậu ôm vào trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà khảy sợi tóc cậu: "Em......Sẽ thành tiên sao?"
Tuy rằng anh đã quyết định, đứa nhỏ này đi nơi nào, anh liền đi theo nơi đó.
Nhưng loại việc thành tiên này, ước chừng cũng cầ cơ duyên, anh không tin tưởng chính mình có thể đuổi kịp hay không.
Đây cũng là vấn đề anh suy tư suốt dọc đường.
Thẩm Nghiệp sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu cười: "Thành tiên nào là việc dễ dàng như vậy."
Diệp Trạch không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cậu.
"Thành tiên là mộng tưởng của mỗi người tu đạo, nhưng tỷ lệ quá nhỏ, cháu trước nay không nghĩ tới sẽ trở thành tiên nhân." Thẩm Nghiệp cọ cọ bả vai Diệp Trạch, đem ý nghĩ trong lòng nói cho Diệp Trạch, "Cháu hiện tại chỉ hy vọng thân thể bà ngoại cùng ông khỏe mạnh, còn chú mỗi ngày đều ở bên cháu nha."
"Đương nhiên, nếu chú học được làm đầu cá ới băm, cháu sẽ càng cao hứng." Thẩm Nghiệp nhấn mạnh câu cuối.
Diệp Trạch: "......"
Nói đến nói đi, vẫn là đầu cá ớt băm quan trọng hơn.
"Được, ngày mai làm cho em." Diệp Trạch hôn hôn trán cậu.
Thẩm Nghiệp ôm chặt eo nam nhân.
Cậu xác thật không có nghĩ tới chuyện thành tiên, khi mới vừa xuyên tới, cậu chỉ nghĩ tu bổ thần hồn. Hiện tại cùng Diệp Trạch ở bên nhau, cậu cũng nên phụ trách mới được, không có khả năng ném Diệp Trạch xuống, một mình chạy lên thành tiên.
Hơn nữa thì không phải nói thành tiên là có thể thành tiên.
Đương nhiên, nếu hai người cùng tu đạo, kia cũng có thể.
Tiểu Kim Long kia nói không chừng chính là cơ hội.
Thẩm Nghiệp âm thầm nghĩ, quay đầu lại nhìn Diệp Trạch có thể nhập đạo hay không.
Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người, còn có mây tím ấm áp dễ chịu, thực nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch chuẩn bị đi bái phỏng ông Diệp Hoằng, bởi vì ước chừng là buổi chiều, giữa trưa Diệp Trạch liền ở phòng bếp học làm đầu cá ớt băm.
Thẩm Nghiệp thì ở phòng khách nghiên cứu hộp chu sa.
Cậu dùng Bút Đào Mộc điểm chu sa vẽ bùa, phát hiện hiệu quả lá bùa tốt hơn năm phần, hơn nữa khi dùng còn có thể tiết kiệm tinh thần lực.
Này thật sự là bảo vật, Thẩm Nghiệp vui rạo rực mà nghĩ.
Từ Tư Tư ở một bên nhìn cậu mân mê tới mân mê lại, tò mò hỏi: "Chu sa này có chỗ gì đặc biệt sao?"
Trước đó cô đi mua chu sa cùng Thẩm Nghiệp, cũng không thấy Thẩm Nghiệp nâng niu như bảo bối.
"Đương nhiên rồi, dùng tốt á." Thẩm Nghiệp ngữ khí thập phần khoe ra.
Từ Tư Tư không hiểu thứ này, nhún vai, cùng cậu xem bát quái: "Lý Tiểu Thanh phải gả cho Kim Nhứ."
Thẩm Nghiệp ánh mắt từ chu sa chuyển xuống trên người Từ Tư Tư: "Không có khả năng đi?"
Tướng mạo Lý Tiểu Thanh biểu hiện cô ta là tự mình tìm đường chết, ả cùng Kim Nhứ không có tướng phu thê, sao có thể gả cho Kim Nhứ?
Từ Tư Tư thở dài: "Vốn dĩ chị cũng không nghĩ nói chuyện này cho cậu, nhưng......Trên mạng có một ít ngôn luận không tốt."
Thẩm Nghiệp mở ra Weibo, tìm tòi Lý Tiểu Thanh, liền thấy được một tin tức: 【 Chuyện tốt gần đây giữa Lý Tiểu Thanh cùng đại thiếu gia Kim gia Kim Nhứ, ba tháng sau tổ chức hôn lễ. 】
Các dân mạng sôi nổi nghị luận:
【 Wào, tiểu tam chiến thắng vợ chính, gả vào hào môn? 】
【 Vợ chính quá thảm. 】
【 Đúng là tiểu tam, 666666】
Sau đó phía dưới xuất hiện mấy bình luận có liên quan tới Thẩm Nghiệp --
【 nói, Thẩm Nghiệp không phải đoán mệnh, Lý Tiểu Thanh sẽ có phiền toái sao, như thế nào Lý Tiểu Thanh lại lập tức bay lên cành cao biến thành phượng hoàng? 】
【 Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nghe nói Thẩm Nghiệp đoán mệnh rất chuẩn a. 】
【 Phỏng chừng là thổi phồng đi, mọi người vẫn nên tuân theo chủ nghĩa xã hội đi, đừng có làm loại chuyện mê tín này. 】
Bình luận này hẳn là fans của Lý Tiểu Thanh, đều đang ngầm trào phúng Thẩm Nghiệp.
Mấy ngày hôm trước việc Lý Tiểu Thanh là tiểu tam mọi người đều biết, Lý Tiểu Thanh bị các dân mạng phun máu chó đầy đầu, hiện giờ Lý Tiểu Thanh đánh bại vợ chính gả cho Kim Nhứ, đây chính là xoay người đánh thắng trận, các fan đều sắp điên rồi!
Mà đối với việc trước đó Thẩm Nghiệp đoán mệnh cho Lý Tiểu Thanh, fans hận đến ngứa răng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trào phúng.
Thẩm Nghiệp thật đúng là không nghĩ tới mới qua hai ngày, Lý Tiểu Thanh lại làm ra chuyện xấu.
Cậu cười lạnh một tiếng, lạch cạch đánh chữ, đăng bài Weibo: 【 Tôi trước nay không tính sai, hai ngày sau sẽ thấy. 】(Chờ bị vả mặt điiiii ಠωಠ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.