Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè
Chương 18: Lẽ Nào Đây Là Lời Cảnh Báo Mà Tổ Tiên Cho?
Dương Thị Tử
26/04/2024
Hơn nữa, dục vọng khống chế của tên bạn trai còn cực mạnh, không chỉ mỗi ngày đều kiểm tra điện thoại di động và các tài khoản xã hội của cô ta, mà ngay cả Văn Văn gọi điện thoại cho bố mẹ thì anh ta cũng sẽ ở bên cạnh giám sát.
Chỉ cần phát hiện ra một chút khác thường, nhẹ thì chửi mắng mà nặng thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Văn Văn không phải chưa từng nghĩ đến việc chia tay, nhưng có một lần cô ta nhắc đến lại phải đối mặt với hành động bạo lực còn nghiêm trọng hơn.
Văn Văn ở một nơi lạ nước lạ cái như nước Mỹ này hiển nhiên tất cả mọi chuyện đều phải thuận theo bạn trai rồi.
Tần Ngọc Tú run rẩy trả tiền xem bói rồi cũng không dám chần chừ thêm một giây một phút nào nữa, bà ta vội vàng gọi điện thoại cho người chồng còn đang làm việc ở công ty.
Bà ta kể lại kết quả xem bói của Vệ Miên cho chồng nghe nhưng người chồng lại không tin vào mấy thứ như bói toán này cho lắm.
“Chuyện này quá giả dối rồi.”
“Chồng ơi, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Văn Văn thôi, nếu con bé xảy ra chuyện gì vậy không phải là đòi mạng em hay sao?”
Tần Ngọc Tú không nhịn được mà ôm mặt khóc nức nở.
Bà ta không dám cược vì sợ mình thua, bà ta thật sự không thể thua được.
Đó chính là đứa con gái duy nhất của bà ta đấy!
Người chồng ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được tiếng khóc của vợ, ông ta không khỏi nghĩ đến giấc mơ mấy hôm nay.
Ông ta không nói cho vợ mình biết rằng nghĩa địa đó vô cùng giống với khu mộ tổ tiên ở quê của mình.
Chỉ là ông ta vẫn luôn ở bên ngoài làm việc, rất ít khi có cơ hội có thể về đó.
Khu mộ tổ viên chỉ dừng lại trong ký ức của ông ta, cũng không thể chắc chắn mấy năm nay có sự thay đổi gì hay không.
Lẽ nào đây là lời cảnh báo mà tổ tiên cho?
Ông ta cắn răng, đẩy hết toàn bộ văn kiện trên mặt bàn về phía trước: “Em nói đúng, chúng ta phải đi một chuyến, nếu không có việc gì vậy hiển nhiên rất tốt, cứ coi như là đi thăm Văn Văn đi, còn nếu thật sự xảy ra chuyện…”
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đó chính là cứu con gái một mạng! Cũng cứu cả gia đình họ một mạng!”
“Được, bây giờ em sẽ thu dọn đồ đạc, anh đặt vé đi, hai chúng ta phải nhanh lên!”
Tần Ngọc Tú vừa nghe thấy chồng mình đồng ý là vội vàng lau nước mắt, trở về nhà lấy hộ chiếu rồi đi.
…
Trong công viên, Vệ Miên tiễn Tần Ngọc Tú đi, vị trí trước mặt lại để trống.
Các ông các bà vừa rồi đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi đã nghe thấy hết cuộc đối thoại ban nãy của hai người họ.
Chỉ là một quẻ này của Tần Ngọc Tú có chuẩn hay không thì bây giờ vẫn không có cách nào biết được.
Cần phải đợi hai vợ chồng bọn họ từ Mỹ trở về sau đó mới có thể phân biệt được.
Nhân lúc không có người, các ông các bà lại mồm năm miệng mười nói chuyện với Vệ Miên.
“Cô gái trẻ, con gái nhà bà ta thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Vệ Miên lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa đâu.”
Bây giờ vẫn chưa vậy có nghĩa là sau này sớm muộn gì cũng sẽ có.
“Cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Vệ Miên: “Mười tám.”
“Vậy cô còn đi học không? Học ở trường nào? Học hành thế nào?”
Vệ Miên chỉ thừa nhận mình vẫn đang đi học chứ không nói rõ mình đang học ở trường nào.
Về phần học hành có giỏi hay không thì lại càng không muốn nói đến.
“Ai dạy cô xem bói vậy, đã học bao lâu rồi?”
Vệ Miên giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ chiều rồi.
“Đương nhiên là có thầy dạy rồi.”
Chỉ cần phát hiện ra một chút khác thường, nhẹ thì chửi mắng mà nặng thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Văn Văn không phải chưa từng nghĩ đến việc chia tay, nhưng có một lần cô ta nhắc đến lại phải đối mặt với hành động bạo lực còn nghiêm trọng hơn.
Văn Văn ở một nơi lạ nước lạ cái như nước Mỹ này hiển nhiên tất cả mọi chuyện đều phải thuận theo bạn trai rồi.
Tần Ngọc Tú run rẩy trả tiền xem bói rồi cũng không dám chần chừ thêm một giây một phút nào nữa, bà ta vội vàng gọi điện thoại cho người chồng còn đang làm việc ở công ty.
Bà ta kể lại kết quả xem bói của Vệ Miên cho chồng nghe nhưng người chồng lại không tin vào mấy thứ như bói toán này cho lắm.
“Chuyện này quá giả dối rồi.”
“Chồng ơi, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Văn Văn thôi, nếu con bé xảy ra chuyện gì vậy không phải là đòi mạng em hay sao?”
Tần Ngọc Tú không nhịn được mà ôm mặt khóc nức nở.
Bà ta không dám cược vì sợ mình thua, bà ta thật sự không thể thua được.
Đó chính là đứa con gái duy nhất của bà ta đấy!
Người chồng ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được tiếng khóc của vợ, ông ta không khỏi nghĩ đến giấc mơ mấy hôm nay.
Ông ta không nói cho vợ mình biết rằng nghĩa địa đó vô cùng giống với khu mộ tổ tiên ở quê của mình.
Chỉ là ông ta vẫn luôn ở bên ngoài làm việc, rất ít khi có cơ hội có thể về đó.
Khu mộ tổ viên chỉ dừng lại trong ký ức của ông ta, cũng không thể chắc chắn mấy năm nay có sự thay đổi gì hay không.
Lẽ nào đây là lời cảnh báo mà tổ tiên cho?
Ông ta cắn răng, đẩy hết toàn bộ văn kiện trên mặt bàn về phía trước: “Em nói đúng, chúng ta phải đi một chuyến, nếu không có việc gì vậy hiển nhiên rất tốt, cứ coi như là đi thăm Văn Văn đi, còn nếu thật sự xảy ra chuyện…”
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đó chính là cứu con gái một mạng! Cũng cứu cả gia đình họ một mạng!”
“Được, bây giờ em sẽ thu dọn đồ đạc, anh đặt vé đi, hai chúng ta phải nhanh lên!”
Tần Ngọc Tú vừa nghe thấy chồng mình đồng ý là vội vàng lau nước mắt, trở về nhà lấy hộ chiếu rồi đi.
…
Trong công viên, Vệ Miên tiễn Tần Ngọc Tú đi, vị trí trước mặt lại để trống.
Các ông các bà vừa rồi đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi đã nghe thấy hết cuộc đối thoại ban nãy của hai người họ.
Chỉ là một quẻ này của Tần Ngọc Tú có chuẩn hay không thì bây giờ vẫn không có cách nào biết được.
Cần phải đợi hai vợ chồng bọn họ từ Mỹ trở về sau đó mới có thể phân biệt được.
Nhân lúc không có người, các ông các bà lại mồm năm miệng mười nói chuyện với Vệ Miên.
“Cô gái trẻ, con gái nhà bà ta thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Vệ Miên lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa đâu.”
Bây giờ vẫn chưa vậy có nghĩa là sau này sớm muộn gì cũng sẽ có.
“Cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Vệ Miên: “Mười tám.”
“Vậy cô còn đi học không? Học ở trường nào? Học hành thế nào?”
Vệ Miên chỉ thừa nhận mình vẫn đang đi học chứ không nói rõ mình đang học ở trường nào.
Về phần học hành có giỏi hay không thì lại càng không muốn nói đến.
“Ai dạy cô xem bói vậy, đã học bao lâu rồi?”
Vệ Miên giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ chiều rồi.
“Đương nhiên là có thầy dạy rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.