Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè
Chương 36: Sắc Quỷ Trong Phòng Nước
Dương Thị Tử
02/05/2024
Trên xe, Vệ Miên nghe những bạn học khác cùng khoa nói huấn luyện quân sự ở đại học Thanh Bình cho dù là bạn học nam hay là bạn học nữ, cho dù là người con nông thôn hay là đứa trẻ thành phố đều bị lột một tầng da hết.
Vệ Miên chưa từng tham gia vụ này bao giờ, lúc này cũng bị cảm xúc của mọi người truyền nhiễm mà lo lắng trong lòng.
Thế nhưng, hai ngày trôi qua.
Vệ Miên: Muỗi thôi!
Hơn nữa, ánh mặt trời ở đây cũng không tạo thành bất cứ một thương tổn gì đối với cô, có điều, để không quá mức nổi trội, cô vẫn bôi kem chống nắng khắp mặt giống các cô gái trong ký túc xá.
Đợi mười ngày sau, làn da của Vệ Miên vẫn không thay đổi một tí nào cả.
Phùng Tĩnh và Hồ Diễm Diễm đều phơi nắng đen đi ở một mức độ nhất định, chẳng qua vẫn đỡ hơn những bạn học nam không bôi cái gì cả rất nhiều.
Mà người có sự thay đổi lớn nhất ở đây phải kể đến Trần Viên, thế mà cô ta còn trắng ra được mới tài chứ!
“Có khả năng là vì tia tử ngoại ở đây ôn hòa hơn ở quê nhà của tớ quá nhiều chăng, hồi ở nhà, ngày nào tớ cũng phải ra đồng làm việc, đến ngay cả mũ cũng lười đội thì thôi.”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Trần Viên ngại ngùng nói vậy.
“Hả? Thế thật không công bằng, tớ đã cố gắng chống nắng như thế rồi mà vẫn bị đen đi này! Mấu chốt là vẫn còn tận năm ngày nữa chứ!”
Hồ Diễm Diễm cũng không nhịn được mà ai oán.
Vệ Miên chỉ cười, mang cái chậu của mình đi đến phòng nước tắm rửa trước.
Ở chỗ này thường xuyên có thể nhìn thấy người đến phòng nước tắm, mới đầu cô nhìn thấy người trần chuồng mà còn cảm thấy hơi không thích ứng được.
Nhưng bây giờ cũng đã thích ứng rất tốt rồi, thậm chí còn to gan thử tham gia cùng nữa.
Có điều, hôm nay cô còn chưa đi đến cửa đã phát hiện ra có gì đó không đúng, có âm khí tản ra từ phòng nước.
Lúc này, trong phòng nước cũng có người đang tắm.
Cô gái đó là Vương Hiểu Kỳ ở phòng ký túc bên cạnh, làn da trắng, tướng mạo lại xinh đẹp, chính là một mỹ nhân nổi tiếng.
Mà lúc này bên cạnh cô ta lại có cái bóng nửa trong suốt đứng sát sàn sạt, tản ra âm khí đen sì.
Đôi mắt híp lại đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mặt, cái lưỡi còn liếm qua liếm lại trên cổ và mặt của Vương Hiểu Kỳ.
Bàn tay bẩn bựa không ngừng vuốt ve trên người cô ta.
Cho dù không chạm vào được gì hết nhưng vẫn khiến người thấy ghê tởm.
Vương Hiểu Kỳ thấy Vệ Miên đi vào bèn lên tiếng chào hỏi cô.
“Miên Miên, cậu định tắm hả? Tớ vừa mới tắm phát hiện hôm nay trong phòng nước hơi lạnh, hay là cậu vẫn nên đến nhà tắm tắm đi!”
Vương Hiểu Kỳ vừa nói vừa múc gáo nước gội lên bả vai mình.
Dòng nước ấm nóng chảy qua cơ thể khiến cảm giác lạnh lẽo vừa rồi kia như biến mất tăm.
Nhưng đợi nước chảy đi rồi, cô ta lại cảm thấy lạnh hơn trước.
Vương Hiểu Kỳ giơ cánh tay, đến nói chuyện cũng hơi run lên: “Cậu xem, tớ nổi hết cả da gà lên rồi này.”
Nam quỷ kia thấy cô ta giơ tay tay lên, bộ phận nào đó trước ngực nhô lên cực kỳ rõ ràng khiến gã lập tức nở nụ cười còn hèn hạ hơn.
Gã cúi đầu thè lưỡi liếm về phía đó.
Gương mặt nhỏ của Vệ Miên nặng nề hẳn đi, ở trước mặt cô còn dám làm bậy như thế, lẽ nào coi cô là người chết sao?
“Có khả năng là sắp thay đổi thời tiết, hay là cậu cũng về phòng nhanh đi, đừng tắm nữa.”
Vệ Miên thả chậm tốc độ nói, cơ thể không hề nhúc nhích nhưng ngón tay lại nhanh chóng bấm quyết.
Sắc quỷ trung niên vẫn đang liều mạng thò đầu về phía hạt anh đào lập tức không nhúc nhích được nữa.
Vệ Miên chưa từng tham gia vụ này bao giờ, lúc này cũng bị cảm xúc của mọi người truyền nhiễm mà lo lắng trong lòng.
Thế nhưng, hai ngày trôi qua.
Vệ Miên: Muỗi thôi!
Hơn nữa, ánh mặt trời ở đây cũng không tạo thành bất cứ một thương tổn gì đối với cô, có điều, để không quá mức nổi trội, cô vẫn bôi kem chống nắng khắp mặt giống các cô gái trong ký túc xá.
Đợi mười ngày sau, làn da của Vệ Miên vẫn không thay đổi một tí nào cả.
Phùng Tĩnh và Hồ Diễm Diễm đều phơi nắng đen đi ở một mức độ nhất định, chẳng qua vẫn đỡ hơn những bạn học nam không bôi cái gì cả rất nhiều.
Mà người có sự thay đổi lớn nhất ở đây phải kể đến Trần Viên, thế mà cô ta còn trắng ra được mới tài chứ!
“Có khả năng là vì tia tử ngoại ở đây ôn hòa hơn ở quê nhà của tớ quá nhiều chăng, hồi ở nhà, ngày nào tớ cũng phải ra đồng làm việc, đến ngay cả mũ cũng lười đội thì thôi.”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Trần Viên ngại ngùng nói vậy.
“Hả? Thế thật không công bằng, tớ đã cố gắng chống nắng như thế rồi mà vẫn bị đen đi này! Mấu chốt là vẫn còn tận năm ngày nữa chứ!”
Hồ Diễm Diễm cũng không nhịn được mà ai oán.
Vệ Miên chỉ cười, mang cái chậu của mình đi đến phòng nước tắm rửa trước.
Ở chỗ này thường xuyên có thể nhìn thấy người đến phòng nước tắm, mới đầu cô nhìn thấy người trần chuồng mà còn cảm thấy hơi không thích ứng được.
Nhưng bây giờ cũng đã thích ứng rất tốt rồi, thậm chí còn to gan thử tham gia cùng nữa.
Có điều, hôm nay cô còn chưa đi đến cửa đã phát hiện ra có gì đó không đúng, có âm khí tản ra từ phòng nước.
Lúc này, trong phòng nước cũng có người đang tắm.
Cô gái đó là Vương Hiểu Kỳ ở phòng ký túc bên cạnh, làn da trắng, tướng mạo lại xinh đẹp, chính là một mỹ nhân nổi tiếng.
Mà lúc này bên cạnh cô ta lại có cái bóng nửa trong suốt đứng sát sàn sạt, tản ra âm khí đen sì.
Đôi mắt híp lại đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mặt, cái lưỡi còn liếm qua liếm lại trên cổ và mặt của Vương Hiểu Kỳ.
Bàn tay bẩn bựa không ngừng vuốt ve trên người cô ta.
Cho dù không chạm vào được gì hết nhưng vẫn khiến người thấy ghê tởm.
Vương Hiểu Kỳ thấy Vệ Miên đi vào bèn lên tiếng chào hỏi cô.
“Miên Miên, cậu định tắm hả? Tớ vừa mới tắm phát hiện hôm nay trong phòng nước hơi lạnh, hay là cậu vẫn nên đến nhà tắm tắm đi!”
Vương Hiểu Kỳ vừa nói vừa múc gáo nước gội lên bả vai mình.
Dòng nước ấm nóng chảy qua cơ thể khiến cảm giác lạnh lẽo vừa rồi kia như biến mất tăm.
Nhưng đợi nước chảy đi rồi, cô ta lại cảm thấy lạnh hơn trước.
Vương Hiểu Kỳ giơ cánh tay, đến nói chuyện cũng hơi run lên: “Cậu xem, tớ nổi hết cả da gà lên rồi này.”
Nam quỷ kia thấy cô ta giơ tay tay lên, bộ phận nào đó trước ngực nhô lên cực kỳ rõ ràng khiến gã lập tức nở nụ cười còn hèn hạ hơn.
Gã cúi đầu thè lưỡi liếm về phía đó.
Gương mặt nhỏ của Vệ Miên nặng nề hẳn đi, ở trước mặt cô còn dám làm bậy như thế, lẽ nào coi cô là người chết sao?
“Có khả năng là sắp thay đổi thời tiết, hay là cậu cũng về phòng nhanh đi, đừng tắm nữa.”
Vệ Miên thả chậm tốc độ nói, cơ thể không hề nhúc nhích nhưng ngón tay lại nhanh chóng bấm quyết.
Sắc quỷ trung niên vẫn đang liều mạng thò đầu về phía hạt anh đào lập tức không nhúc nhích được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.