Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 41: Có Đứa Bé
Y Dao
26/10/2024
Lê Kiến Mộc thấy thế, xắn tay áo: “Vẫn nên để bọn em xách đi.”
Sau khi nói xong, cô xách vali nhét vào kệ để vali Chu Soái mở ra.
Đôi mắt của Chu Soái đều trợn tròn.
Quả nhiên bốc gạch không phải làm bộ, sức lực của đàn em thật sự rất mạnh.
Đặt hành lý xong, Lê Kiến Mộc bảo Triệu Cương đi trở về.
Triệu Cương có chút không muốn, còn tính toán đưa cô tới trường học làm xong thủ tục.
Nhưng Lê Kiến Mộc từ chối, luôn bày tỏ mãi mình không phải là trẻ con, mới thuyết phục được Triệu Cương rời đi.
Triệu Cương vừa mới rời đi, Lê Kiến Mộc tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Trong xe bus có mở điều hòa, thổi tan nóng bức ngày mùa hè.
Trên xe không có nhiều người, Chu Soái đang định ngồi bên cạnh cô nói hai câu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên giọng nói nũng nịu.
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu nhìn qua.
“Đàn anh, có thể khiêng giúp em được không? Vali của em quá nặng.”
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Một nữ sinh mặc váy màu trắng tết hai bím tóc, đang tươi cười như hoa nói lời cảm ơn với đàn anh bên cạnh.
Diện mạo cô ta ngọt ngào, giọng nói yêu kiều, gương mặt thanh thuần hơi mỉm cười, khiến không ít đàn anh tới đón tân sinh viên liếc mắt nhìn.
“Tân sinh viên năm nay đúng là nhiều gái đẹp.”
Lê Kiến Mộc nghe thấy câu nói thầm bên tai thì nhìn thoáng qua Chu Soái.
Chu Soái im lặng, nắm tay ho nhẹ: “Đại sư, tôi không có ý mạo phạm, đơn thuần là thưởng thức, thưởng thức thôi.”
Lê Kiến Mộc rời mắt, lại nhìn thoáng qua nữ sinh kia.
Hay là nói, nhìn thoáng qua phía sau nữ sinh kia.
Một bóng dáng nhỏ bé tránh né dưới bóng nữ sinh kia, lộ ra tia sáng màu đen nhàn nhạt, như nhận thấy được ánh mắt của Lê Kiến Mộc, lập tức quay đầu nhe răng đầy hung ác với cô.
Mặt trẻ con không răng, hung ác lại quỷ dị.
Lê Kiến Mộc thản nhiên quay đầu, ôm túi, nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh nữ sinh kia đặt túi xong, cô ta đi theo đàn anh đón tân sinh viên cùng lên xe.
“Đàn em em tìm chỗ ngồi một lát trước đi, nửa tiếng sau chúng ta mới xuất phát.” Đàn anh tiếp đón tân sinh viên nhiệt tình giới thiệu xong thì đi xuống.
Nữ sinh kia gật đầu nói cảm ơn, nhìn thoáng qua khắp nơi, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Chu Soái.
Chu Soái trông đẹp trai, người cũng như ánh mặt trời, kiểu dáng quần áo không để lộ ra gì, nhưng người quen thuộc sẽ biết chiếc áo ngắn tay anh ta mặc phải hơn ngàn tệ.
Nữ sinh mỉm cười ngồi cách Chu Soái một lối đi nhỏ.
“Cậu là tân sinh viên năm nay đúng không, chào cậu, tôi tên là Trương Oánh Oánh, từ An Thành tới.”
Nữ sinh vươn tay, trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, lắc tay màu tím giá trị xa xỉ tỏa ra tia sáng dưới ánh mặt trời.
Chu Soái nhướng mày, lập tức cười xã giao: “Chào em, anh không phải là tân sinh viên, anh là đàn anh của các em.”
Tươi cười của Trương Oánh Oánh càng thêm ngọt ngào, lập tức hàn huyên với Chu Soái.
Còn Lê Kiến Mộc, cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua là không để ý.
Toàn thân không có một món đồ đáng giá, tuy trông không tệ nhưng cách ăn mặc quê mùa, không đáng để cô ta chú ý tới.
Sau khi nói xong, cô xách vali nhét vào kệ để vali Chu Soái mở ra.
Đôi mắt của Chu Soái đều trợn tròn.
Quả nhiên bốc gạch không phải làm bộ, sức lực của đàn em thật sự rất mạnh.
Đặt hành lý xong, Lê Kiến Mộc bảo Triệu Cương đi trở về.
Triệu Cương có chút không muốn, còn tính toán đưa cô tới trường học làm xong thủ tục.
Nhưng Lê Kiến Mộc từ chối, luôn bày tỏ mãi mình không phải là trẻ con, mới thuyết phục được Triệu Cương rời đi.
Triệu Cương vừa mới rời đi, Lê Kiến Mộc tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Trong xe bus có mở điều hòa, thổi tan nóng bức ngày mùa hè.
Trên xe không có nhiều người, Chu Soái đang định ngồi bên cạnh cô nói hai câu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên giọng nói nũng nịu.
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu nhìn qua.
“Đàn anh, có thể khiêng giúp em được không? Vali của em quá nặng.”
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Một nữ sinh mặc váy màu trắng tết hai bím tóc, đang tươi cười như hoa nói lời cảm ơn với đàn anh bên cạnh.
Diện mạo cô ta ngọt ngào, giọng nói yêu kiều, gương mặt thanh thuần hơi mỉm cười, khiến không ít đàn anh tới đón tân sinh viên liếc mắt nhìn.
“Tân sinh viên năm nay đúng là nhiều gái đẹp.”
Lê Kiến Mộc nghe thấy câu nói thầm bên tai thì nhìn thoáng qua Chu Soái.
Chu Soái im lặng, nắm tay ho nhẹ: “Đại sư, tôi không có ý mạo phạm, đơn thuần là thưởng thức, thưởng thức thôi.”
Lê Kiến Mộc rời mắt, lại nhìn thoáng qua nữ sinh kia.
Hay là nói, nhìn thoáng qua phía sau nữ sinh kia.
Một bóng dáng nhỏ bé tránh né dưới bóng nữ sinh kia, lộ ra tia sáng màu đen nhàn nhạt, như nhận thấy được ánh mắt của Lê Kiến Mộc, lập tức quay đầu nhe răng đầy hung ác với cô.
Mặt trẻ con không răng, hung ác lại quỷ dị.
Lê Kiến Mộc thản nhiên quay đầu, ôm túi, nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh nữ sinh kia đặt túi xong, cô ta đi theo đàn anh đón tân sinh viên cùng lên xe.
“Đàn em em tìm chỗ ngồi một lát trước đi, nửa tiếng sau chúng ta mới xuất phát.” Đàn anh tiếp đón tân sinh viên nhiệt tình giới thiệu xong thì đi xuống.
Nữ sinh kia gật đầu nói cảm ơn, nhìn thoáng qua khắp nơi, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Chu Soái.
Chu Soái trông đẹp trai, người cũng như ánh mặt trời, kiểu dáng quần áo không để lộ ra gì, nhưng người quen thuộc sẽ biết chiếc áo ngắn tay anh ta mặc phải hơn ngàn tệ.
Nữ sinh mỉm cười ngồi cách Chu Soái một lối đi nhỏ.
“Cậu là tân sinh viên năm nay đúng không, chào cậu, tôi tên là Trương Oánh Oánh, từ An Thành tới.”
Nữ sinh vươn tay, trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, lắc tay màu tím giá trị xa xỉ tỏa ra tia sáng dưới ánh mặt trời.
Chu Soái nhướng mày, lập tức cười xã giao: “Chào em, anh không phải là tân sinh viên, anh là đàn anh của các em.”
Tươi cười của Trương Oánh Oánh càng thêm ngọt ngào, lập tức hàn huyên với Chu Soái.
Còn Lê Kiến Mộc, cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua là không để ý.
Toàn thân không có một món đồ đáng giá, tuy trông không tệ nhưng cách ăn mặc quê mùa, không đáng để cô ta chú ý tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.