Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 49: Có Lẽ Không Phải
Y Dao
27/10/2024
Vẻ mặt Trịnh Linh đau khổ: “Có phải cô ấy cảm thấy đồ ăn nhà này cũng không sạch sẽ hay không?”
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Có lẽ không phải, có khả năng thật sự có việc, ăn cơm trước đi.”
Trịnh Linh thở dài một hơi.
Trong lòng lập tức không nghĩ tới chuyện mời Lê Thanh Thanh ăn cơm nữa.
Công chúa nhỏ không thích ăn đồ ăn bình dân, lần sau ăn cơm đừng gọi.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Kiến Mộc từ chối lời mời đi dạo phố của Trịnh Linh, tuyên bố có một số việc cần xử lý, sau đó tách ra với Trịnh Linh.
Sau khi tách ra cô đi vòng quanh gần trường học một vòng, cuối cùng lựa chọn một tiểu khu không bắt mắt.
Hoàn cảnh của tiểu khu rất kém, không có gác cổng, tòa nhà này hẳn là chủ nhà tự xây nhà, nhà ba tầng, hơn hai mươi phòng, ở đều là sinh viên của đại học Bắc Thành.
Không phải là cô không muốn chọn căn nhà tốt, mà vì nơi này rẻ nhất.
Trong khi những căn hộ gần trường học thường có giá 1200 tệ, = ở đây chỉ có 700 tệ, còn thanh toán theo tháng mà không cần trả 3 tháng cọc 1 tháng.
Lê Kiến Mộc kiểm tra tiền của mình, chỉ có thể tạm thời thuê chỗ này.
“Chìa khóa đây, nếu cô làm mất chỉ có thể tự mình tìm thợ khóa, đèn điện ống nước hư hao thứ gì đều phải tự mình sửa chữa, tôi mặc kệ. Nếu tháng sau còn ở, nhớ rõ kịp thời trả tiền thuê nhà.”
Chủ nhà nói xong, đóng cửa lại rời đi.
Trong phòng chỉ có một giường ván gỗ, một cái bàn và ghế dựa.
Cô tùy ý dùng khăn giấy lau khô bàn xong, lập tức đặt ba lô xuống.
Bên trong ba lô đặt chu sa và giấy vàng cô mua hôm qua.
Giấy vàng đã cắt xong, trải phẳng lên trên mặt bàn.
Bút lông chấm chu sa, tay vận lực, điểm nhẹ lên giấy vàng liền mạch lưu loát.
Chỉ một hơi ngắn ngủi tia sáng vàng chợt lóe, phù chú thành hình.
Bùa chú là đạo cụ thường dùng của Huyền Sư, lấy họa pháp đặc biệt phong ấn linh khí trời đất, cho dù là trừ tà tránh ác hay là ác chiến với người ta, đều là một loại giúp đỡ.
Huyền Sư vẽ bùa có yêu cầu cao đối với nguyên liệu, càng là Huyền Sư đạo hạnh cao thâm, yêu cầu càng thấp, Huyền Sư lợi hại thậm chí có thể vẽ bùa hư không, không cần mượn dùng ngoại lực.
Lê Kiến Mộc cũng có thể không mượn ngoại lực.
Chẳng qua không hiểu sao đi tới thời đại này, linh khí trên thế gian thiếu thốn, bản thân cô còn chưa khôi phục được tới 30% thời kỳ toàn thịnh, vẽ bùa hư không tiêu hao linh lực đối với cô hiện giờ mà nói có chút lãng phí.
Hơn nữa bùa giấy dễ dàng mang theo nhất, cùng với…
Giao dịch.
Lê Kiến Mộc tốn cả một buổi chiều, vẽ bùa hết đống giấy vàng cô có.
Đều là bùa bình an cơ bản nhất.
Sau khi vẽ xong, lại thống nhất gấp thành tam giác, sau đó tùy ý dùng một cái túi nilon quấn lấy, đặt trong ba lô lúc này mới rời đi.
Đi ra khỏi phòng thuê không bao xa chính là sau phố, cô mua ít đồ ăn vặt, đang định về ký túc xá bỗng nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu.
Bên phố đối diện, đúng là cửa hàng thịt xiên khi sáng ăn cơm, Trịnh Linh dẫn bọn họ đến nhưng không ăn.
Cửa hàng vô cùng ầm ĩ, một chiếc xe cứu thương dừng ở cửa.
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Có lẽ không phải, có khả năng thật sự có việc, ăn cơm trước đi.”
Trịnh Linh thở dài một hơi.
Trong lòng lập tức không nghĩ tới chuyện mời Lê Thanh Thanh ăn cơm nữa.
Công chúa nhỏ không thích ăn đồ ăn bình dân, lần sau ăn cơm đừng gọi.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Kiến Mộc từ chối lời mời đi dạo phố của Trịnh Linh, tuyên bố có một số việc cần xử lý, sau đó tách ra với Trịnh Linh.
Sau khi tách ra cô đi vòng quanh gần trường học một vòng, cuối cùng lựa chọn một tiểu khu không bắt mắt.
Hoàn cảnh của tiểu khu rất kém, không có gác cổng, tòa nhà này hẳn là chủ nhà tự xây nhà, nhà ba tầng, hơn hai mươi phòng, ở đều là sinh viên của đại học Bắc Thành.
Không phải là cô không muốn chọn căn nhà tốt, mà vì nơi này rẻ nhất.
Trong khi những căn hộ gần trường học thường có giá 1200 tệ, = ở đây chỉ có 700 tệ, còn thanh toán theo tháng mà không cần trả 3 tháng cọc 1 tháng.
Lê Kiến Mộc kiểm tra tiền của mình, chỉ có thể tạm thời thuê chỗ này.
“Chìa khóa đây, nếu cô làm mất chỉ có thể tự mình tìm thợ khóa, đèn điện ống nước hư hao thứ gì đều phải tự mình sửa chữa, tôi mặc kệ. Nếu tháng sau còn ở, nhớ rõ kịp thời trả tiền thuê nhà.”
Chủ nhà nói xong, đóng cửa lại rời đi.
Trong phòng chỉ có một giường ván gỗ, một cái bàn và ghế dựa.
Cô tùy ý dùng khăn giấy lau khô bàn xong, lập tức đặt ba lô xuống.
Bên trong ba lô đặt chu sa và giấy vàng cô mua hôm qua.
Giấy vàng đã cắt xong, trải phẳng lên trên mặt bàn.
Bút lông chấm chu sa, tay vận lực, điểm nhẹ lên giấy vàng liền mạch lưu loát.
Chỉ một hơi ngắn ngủi tia sáng vàng chợt lóe, phù chú thành hình.
Bùa chú là đạo cụ thường dùng của Huyền Sư, lấy họa pháp đặc biệt phong ấn linh khí trời đất, cho dù là trừ tà tránh ác hay là ác chiến với người ta, đều là một loại giúp đỡ.
Huyền Sư vẽ bùa có yêu cầu cao đối với nguyên liệu, càng là Huyền Sư đạo hạnh cao thâm, yêu cầu càng thấp, Huyền Sư lợi hại thậm chí có thể vẽ bùa hư không, không cần mượn dùng ngoại lực.
Lê Kiến Mộc cũng có thể không mượn ngoại lực.
Chẳng qua không hiểu sao đi tới thời đại này, linh khí trên thế gian thiếu thốn, bản thân cô còn chưa khôi phục được tới 30% thời kỳ toàn thịnh, vẽ bùa hư không tiêu hao linh lực đối với cô hiện giờ mà nói có chút lãng phí.
Hơn nữa bùa giấy dễ dàng mang theo nhất, cùng với…
Giao dịch.
Lê Kiến Mộc tốn cả một buổi chiều, vẽ bùa hết đống giấy vàng cô có.
Đều là bùa bình an cơ bản nhất.
Sau khi vẽ xong, lại thống nhất gấp thành tam giác, sau đó tùy ý dùng một cái túi nilon quấn lấy, đặt trong ba lô lúc này mới rời đi.
Đi ra khỏi phòng thuê không bao xa chính là sau phố, cô mua ít đồ ăn vặt, đang định về ký túc xá bỗng nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu.
Bên phố đối diện, đúng là cửa hàng thịt xiên khi sáng ăn cơm, Trịnh Linh dẫn bọn họ đến nhưng không ăn.
Cửa hàng vô cùng ầm ĩ, một chiếc xe cứu thương dừng ở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.