Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 37: Có Tướng Trung Niên Mất Con
Y Dao
25/10/2024
“Chuyện này không có khả năng, thứ này không phải đồ cổ gì, rõ ràng là điêu khắc giả cổ lưu hành mười mấy năm nay.”
“Đúng vậy, nhưng cũng không gây trở ngại nó từng nuôi dưỡng ở mộ địa 5 năm. Ngoài ra ông thân là cha của đứa bé có lẽ biết rất rõ, từ lúc tiếp xúc với thứ này con trai nhà ông thường xuyên bị bệnh đúng không?”
Trương Siêu hít sâu một hơi, mãi mà không nói.
Ông ta và vợ kết hôn muộn, có con cũng muộn, thường ngày đều nâng niu bé ngoan trong lòng, bất cứ đau ốm gì ông ta đều tự tay chăm sóc, cho nên đương nhiên biết trong khoảng thời gian này đứa nhỏ này thật sự thường xuyên bị bệnh.
Lê Kiến Mộc thấy thế, biết mình nói đúng.
Cô thưởng thức hạt châu này, hỏi: “Ông còn nhớ thứ này từ đâu ra không?”
Vẻ mặt Trương Siêu hoảng hốt:
“Nhớ rõ, đây là khi con trai tôi sinh nhật, một người bạn tặng quà cho con tôi, bé ngoan đặc biệt thích. Ngày đó tôi và vợ mời mấy người bạn, những người bạn đó đều mang theo quà tới, bé ngoan nhìn thấy thứ này lập tức nhìn trúng, còn suýt nữa nhét vào miệng. Sau này vợ tôi dùng sợi dây xuyên hạt châu này, vẫn luôn đeo trên người cậu bé.”
Lê Kiến Mộc gật đầu:
“Vậy không phải là ngoài ý muốn, đối phương đã động tay động chân lên sợi dây chuyền này, khiến đứa bé không có năng lực phân rõ vô cớ thích nó, không phải là việc gì khó.”
“Nhưng mà… Nhưng mà vì sao chứ?” Vẻ mặt Trương Siêu đau khổ, có chút không thể tiếp nhận.
Ông ta và đối phương là bạn tốt hơn hai mươi năm, tự nhận là từng có giao tình liên quan tới tính mạng, vì sao lại hại ông ta?
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Đây là dây dưa nhân quả giữa hai người, ông cần đi hỏi ông ta, tôi có thể nhìn thấy chính là, thứ này và chuyện phần mộ tổ tiên nhà ông bị đào là cùng một người làm.”
“Nhìn từ tướng mạo có thể thấy gần đây ông bị tiểu nhân hãm hại, người nọ là người tương đối thân thiết với ông, hơn nữa đối phương hận ông tận xương, ngoài ra…”
Lê Kiến Mộc chần chừ một lát.
Trương Siêu vội nói: “Đại sư có chuyện không ngại nói thẳng.”
Lê Kiến Mộc: “Ngoài ra ông mơ hồ có tướng mạo trung niên mất con.”
Trương Siêu hít sâu một hơi.
Bé ngoan chính là mạng của ông ấy!
Ông ấy không rảnh lo thành kiến trong lòng, vội ôm đứa bé hỏi: “Vậy đại sư, bé ngoan nhà tôi đeo thứ này thời gian dài như vậy, có thể… Có thể…”
“Sẽ không, tôi đã thu thứ này, còn xua tan âm khí trên người cậu bé, kế tiếp các ông phải chú ý một chút, ăn nhiều đồ bổ, điều dưỡng mấy tháng là được.”
Trương Siêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói lời cảm ơn.
Lê Kiến Mộc gật đầu, đưa hạt châu khắc hoa qua: “Ông còn cần thứ này không?”
Trương Siêu do dự một lát, vội xua tay: “Không cần không cần, thứ này làm phiền đại sư giúp đỡ xử lý.”
“Được.” Lê Kiến Mộc cất hạt châu kia đi, đưa ra cáo từ.
Trương Siêu cũng vội nói, không chỉ cho Lê Kiến Mộc một bộ chu sa giấy vàng và bút lông tốt nhất, còn muốn phương thức liên lạc của cô, lại đưa cho cô một tấm thẻ.
Lê Kiến Mộc cất bộ chu sa đi, để lại phương thức liên hệ nhưng không nhận thẻ.
“Đúng vậy, nhưng cũng không gây trở ngại nó từng nuôi dưỡng ở mộ địa 5 năm. Ngoài ra ông thân là cha của đứa bé có lẽ biết rất rõ, từ lúc tiếp xúc với thứ này con trai nhà ông thường xuyên bị bệnh đúng không?”
Trương Siêu hít sâu một hơi, mãi mà không nói.
Ông ta và vợ kết hôn muộn, có con cũng muộn, thường ngày đều nâng niu bé ngoan trong lòng, bất cứ đau ốm gì ông ta đều tự tay chăm sóc, cho nên đương nhiên biết trong khoảng thời gian này đứa nhỏ này thật sự thường xuyên bị bệnh.
Lê Kiến Mộc thấy thế, biết mình nói đúng.
Cô thưởng thức hạt châu này, hỏi: “Ông còn nhớ thứ này từ đâu ra không?”
Vẻ mặt Trương Siêu hoảng hốt:
“Nhớ rõ, đây là khi con trai tôi sinh nhật, một người bạn tặng quà cho con tôi, bé ngoan đặc biệt thích. Ngày đó tôi và vợ mời mấy người bạn, những người bạn đó đều mang theo quà tới, bé ngoan nhìn thấy thứ này lập tức nhìn trúng, còn suýt nữa nhét vào miệng. Sau này vợ tôi dùng sợi dây xuyên hạt châu này, vẫn luôn đeo trên người cậu bé.”
Lê Kiến Mộc gật đầu:
“Vậy không phải là ngoài ý muốn, đối phương đã động tay động chân lên sợi dây chuyền này, khiến đứa bé không có năng lực phân rõ vô cớ thích nó, không phải là việc gì khó.”
“Nhưng mà… Nhưng mà vì sao chứ?” Vẻ mặt Trương Siêu đau khổ, có chút không thể tiếp nhận.
Ông ta và đối phương là bạn tốt hơn hai mươi năm, tự nhận là từng có giao tình liên quan tới tính mạng, vì sao lại hại ông ta?
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Đây là dây dưa nhân quả giữa hai người, ông cần đi hỏi ông ta, tôi có thể nhìn thấy chính là, thứ này và chuyện phần mộ tổ tiên nhà ông bị đào là cùng một người làm.”
“Nhìn từ tướng mạo có thể thấy gần đây ông bị tiểu nhân hãm hại, người nọ là người tương đối thân thiết với ông, hơn nữa đối phương hận ông tận xương, ngoài ra…”
Lê Kiến Mộc chần chừ một lát.
Trương Siêu vội nói: “Đại sư có chuyện không ngại nói thẳng.”
Lê Kiến Mộc: “Ngoài ra ông mơ hồ có tướng mạo trung niên mất con.”
Trương Siêu hít sâu một hơi.
Bé ngoan chính là mạng của ông ấy!
Ông ấy không rảnh lo thành kiến trong lòng, vội ôm đứa bé hỏi: “Vậy đại sư, bé ngoan nhà tôi đeo thứ này thời gian dài như vậy, có thể… Có thể…”
“Sẽ không, tôi đã thu thứ này, còn xua tan âm khí trên người cậu bé, kế tiếp các ông phải chú ý một chút, ăn nhiều đồ bổ, điều dưỡng mấy tháng là được.”
Trương Siêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói lời cảm ơn.
Lê Kiến Mộc gật đầu, đưa hạt châu khắc hoa qua: “Ông còn cần thứ này không?”
Trương Siêu do dự một lát, vội xua tay: “Không cần không cần, thứ này làm phiền đại sư giúp đỡ xử lý.”
“Được.” Lê Kiến Mộc cất hạt châu kia đi, đưa ra cáo từ.
Trương Siêu cũng vội nói, không chỉ cho Lê Kiến Mộc một bộ chu sa giấy vàng và bút lông tốt nhất, còn muốn phương thức liên lạc của cô, lại đưa cho cô một tấm thẻ.
Lê Kiến Mộc cất bộ chu sa đi, để lại phương thức liên hệ nhưng không nhận thẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.