Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 3: Đẹp Trai Nhất Vũ Trụ
Y Dao
17/09/2024
Lơ đãng liếc mắt nhìn màn hình, có tám người online, ngoại trừ ba người nhiệt huyết cố định ra, còn có năm du khách.
Khi cô đang ăn đùi gà, có hai du khách rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
[Ốc tù và nhỏ: Đây là gì thế, phòng phát sóng trực tiếp huyền học ư? 666, chưa từng thấy.]
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Huyền học làm gì, đoán mệnh sao? Ai tính thế?]
[Như cá gặp nước: Streamer ấy, là em gái nhỏ đang ăn cơm.]
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Đại sư đoán mệnh ăn cơm ở công trường sao? Em gái em đổi bối cảnh đổi quần áo nữa, có lẽ anh còn tin tưởng em, đại sư không có khả năng nghèo như vậy.]
Lê Kiến Mộc nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, chậm rãi nói:
“Trong số mệnh có ba khuyết điểm năm nhược điểm, nếu thiếu tiền thì cho dù là sư phụ huyền học lợi hại cũng phải ăn mặc rách rưới, ăn cơm trăm nhà.”
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Cho nên em phạm vào mệnh thiếu tiền sao?]
“Tôi không phạm vào gì cả, chẳng qua còn nhỏ tuổi.” Cô nghiêm túc nhấn mạnh.
Lúc này cô cởi áo khác màu xám xi măng và mũ vàng ra, mái tóc thấm mồ hôi bết ở trên đầu, hỗn độn không chịu nổi, trên gương mặt nhỏ to cỡ bàn tay không biết dính bụi khi nào, nhìn xám xịt.
Tuy là như vậy, đôi mắt sáng trong tràn ngập linh khí, khi nghiêm túc nói ra những lời này không hiểu sao lại lộ ra trầm ổn và khí tràng khiến người ta thần phục.
Chu Soái ngồi trước máy tính, không hiểu sao tâm tư xao động.
Anh ta là người yêu thích huyền học, thích nhất xem một số thứ linh dị quỷ quái và ẩn sĩ tu hành, tuy cô gái nhỏ này còn nhỏ, 99% là kẻ lừa đảo, nhưng nhỡ đâu thì sao?
Không phải là trong tiểu thuyết nói, trông càng không giống đại lão càng có khả năng chính là đại lão à!
Anh ta nghĩ một lát, gõ mấy chữ.
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Đoán mệnh thế nào, thu phí thế nào?]
Lê Kiến Mộc lại nhắc lại quy tắc lần nữa.
Một ngàn tệ, không đắt.
Chu Soái là một tiểu phú nhị đại, vẫn biết giá thị trường một chút, đại sư có danh tiếng trong giới ra tay đều trên sáu số.
Thật sự không được coi như chơi với cô gái nhỏ giết thời gian.
Anh ta tiện tay tặng thưởng một quả bom nổ dưới nước, màu sắc rực rỡ nổ tung trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng khiến người khác khiếp sợ không thôi.
[Như cá gặp nước: Người anh em, anh như vậy là cổ vũ làn gió bất chính!]
[ISP khuyên người hoàn lương: Ngốc nghếch lắm tiền ư?]
[Viện trưởng bệnh xà tinh: Nếu đầu óc có vấn đề mà nói, hoan nghênh tới bệnh viện của chúng tôi chữa trị.]
[Hôm nay cũng không muốn bị lừa: Chắc chắn là diễn với nhau, ha ha, diễn thật tốt.]
“Hôm nay cũng không muốn bị lừa” rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Phòng phát sóng trực tiếp ngoại trừ ba “người cũ”, chỉ còn lại “đẹp trai nhất vũ trụ” và “ốc tù và nhỏ” không nói nữa.
Lê Kiến Mộc không thèm để ý.
Vất vả lắm mới có vụ làm ăn, cô lập tức đặt cơm trong tay xuống.
“Gửi một bức ảnh của anh và sinh thần bát tự, ngoài ra nói cho tôi xem anh muốn tính gì, nhân duyên, sự nghiệp, khỏe mạnh đều được.”
Chu Soái do dự một lát, rất nhanh gửi tới một bức ảnh và sinh thần bát tự.
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Ảnh chụp thoạt nhìn là người đàn ông trung niên, tóc rất ngắn, gương mặt hơi hung dữ, bát tự…
“Đây không phải là anh, người trong ảnh là nữ, đã qua đời ba năm.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt: “Không tin tôi có thể rời đi, đoán mệnh tùy duyên, không cần thử.”
Khi cô đang ăn đùi gà, có hai du khách rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
[Ốc tù và nhỏ: Đây là gì thế, phòng phát sóng trực tiếp huyền học ư? 666, chưa từng thấy.]
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Huyền học làm gì, đoán mệnh sao? Ai tính thế?]
[Như cá gặp nước: Streamer ấy, là em gái nhỏ đang ăn cơm.]
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Đại sư đoán mệnh ăn cơm ở công trường sao? Em gái em đổi bối cảnh đổi quần áo nữa, có lẽ anh còn tin tưởng em, đại sư không có khả năng nghèo như vậy.]
Lê Kiến Mộc nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, chậm rãi nói:
“Trong số mệnh có ba khuyết điểm năm nhược điểm, nếu thiếu tiền thì cho dù là sư phụ huyền học lợi hại cũng phải ăn mặc rách rưới, ăn cơm trăm nhà.”
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Cho nên em phạm vào mệnh thiếu tiền sao?]
“Tôi không phạm vào gì cả, chẳng qua còn nhỏ tuổi.” Cô nghiêm túc nhấn mạnh.
Lúc này cô cởi áo khác màu xám xi măng và mũ vàng ra, mái tóc thấm mồ hôi bết ở trên đầu, hỗn độn không chịu nổi, trên gương mặt nhỏ to cỡ bàn tay không biết dính bụi khi nào, nhìn xám xịt.
Tuy là như vậy, đôi mắt sáng trong tràn ngập linh khí, khi nghiêm túc nói ra những lời này không hiểu sao lại lộ ra trầm ổn và khí tràng khiến người ta thần phục.
Chu Soái ngồi trước máy tính, không hiểu sao tâm tư xao động.
Anh ta là người yêu thích huyền học, thích nhất xem một số thứ linh dị quỷ quái và ẩn sĩ tu hành, tuy cô gái nhỏ này còn nhỏ, 99% là kẻ lừa đảo, nhưng nhỡ đâu thì sao?
Không phải là trong tiểu thuyết nói, trông càng không giống đại lão càng có khả năng chính là đại lão à!
Anh ta nghĩ một lát, gõ mấy chữ.
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Đoán mệnh thế nào, thu phí thế nào?]
Lê Kiến Mộc lại nhắc lại quy tắc lần nữa.
Một ngàn tệ, không đắt.
Chu Soái là một tiểu phú nhị đại, vẫn biết giá thị trường một chút, đại sư có danh tiếng trong giới ra tay đều trên sáu số.
Thật sự không được coi như chơi với cô gái nhỏ giết thời gian.
Anh ta tiện tay tặng thưởng một quả bom nổ dưới nước, màu sắc rực rỡ nổ tung trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng khiến người khác khiếp sợ không thôi.
[Như cá gặp nước: Người anh em, anh như vậy là cổ vũ làn gió bất chính!]
[ISP khuyên người hoàn lương: Ngốc nghếch lắm tiền ư?]
[Viện trưởng bệnh xà tinh: Nếu đầu óc có vấn đề mà nói, hoan nghênh tới bệnh viện của chúng tôi chữa trị.]
[Hôm nay cũng không muốn bị lừa: Chắc chắn là diễn với nhau, ha ha, diễn thật tốt.]
“Hôm nay cũng không muốn bị lừa” rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Phòng phát sóng trực tiếp ngoại trừ ba “người cũ”, chỉ còn lại “đẹp trai nhất vũ trụ” và “ốc tù và nhỏ” không nói nữa.
Lê Kiến Mộc không thèm để ý.
Vất vả lắm mới có vụ làm ăn, cô lập tức đặt cơm trong tay xuống.
“Gửi một bức ảnh của anh và sinh thần bát tự, ngoài ra nói cho tôi xem anh muốn tính gì, nhân duyên, sự nghiệp, khỏe mạnh đều được.”
Chu Soái do dự một lát, rất nhanh gửi tới một bức ảnh và sinh thần bát tự.
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Ảnh chụp thoạt nhìn là người đàn ông trung niên, tóc rất ngắn, gương mặt hơi hung dữ, bát tự…
“Đây không phải là anh, người trong ảnh là nữ, đã qua đời ba năm.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt: “Không tin tôi có thể rời đi, đoán mệnh tùy duyên, không cần thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.