Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 14: Nói Tiếng Người
Y Dao
19/10/2024
Ngay sau đó tấm lưới to co rụt lại, bao vây lấy thành một nắm tròn cỡ bóng rổ, bay về phía Lê Kiến Mộc.
Một chiêu khống chế địch
Đối phương căn bản không có lực phản kháng.
Cô vẫy tay, nắm tròn tia sáng vàng dừng trước mặt cô, đồng thời trong không khí truyền đến tiếng ríu rít:
“Nói tiếng người.” Lê Kiến Mộc ngoáy lỗ tai.
Nắm tròn kia im lặng một lát, suy nghĩ một lúc lâu mới như nhớ tới tiếng người nói như thế nào.
“Cô, cô bắt tôi làm gì?”
Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm nắm tròn, học khẩu âm của nó: “Bà trêu đùa những công nhân đó làm gì?”
Nắm tròn im lặng một lát, nói: “Tôi không trêu đùa bọn họ, mảnh đất này là nhà tôi, tôi chính là không muốn cho bọn họ xây nhà.”
Lê Kiến Mộc: “Bà đã chết.”
“Vậy thì sao, tôi còn có con trai, con trai tôi rất lợi hại, sau này con trai và cháu trai nhà tôi sẽ trở về xây nhà, bây giờ xây nhà sau này con cháu nhà tôi ở chỗ nào?”
Lê Kiến Mộc muốn giải thích rõ: “Hiện giờ mảnh đất này được quốc gia phân chia cho chủ đầu tư, con trai bà đã nhận được bồi thường, có chỗ ở nơi khác.”
“Tôi mặc kệ, tôi cũng không biết, dù sao tôi chỉ biết đây là nhà tôi, ngoại trừ con trai tôi ra, tôi không thích bất cứ người nào xây nhà ở đây.”
Lê Kiến Mộc: “…”
“Nói không thông mà nói, sẽ bị tiễn đi.”
Nắm tròn kia nóng nảy, ồn ào nói:
“Cô, sao cô lại vô lý như vậy, tôi lại không giết người, tôi chỉ che chở nhà tôi cũng không được sao? Dưới bầu trời này còn có nơi có thể nói rõ lý lẽ hay không? Đáng thương cho người số khổ như tôi hu hu hu hu…”
Nắm tròn gào khóc, trong đầu Lê Kiến Mộc tự động nghĩ tới người phụ nữ đặt mông ngồi dưới đất la lối khóc lóc trên mạng.
Cô nhẫn nại hỏi: “Vậy bà nói xem bà muốn thế nào?”
Cô nhìn ra được nắm tròn này cũng không phải thật sự không muốn để mọi người khởi công, nếu không bà ấy đã trực tiếp giết người, khiến nơi này biến thành nơi nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian này tuy hai công trường lần lượt xảy ra chuyện, nhưng đều là bị thương nhẹ, cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa bà ấy chưa bao giờ hù dọa dân bản xứ và đời sau của bọn họ ở đây.
Nắm tròn khóc thút thít, khịt mũi hai cái nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi có hai nguyện vọng…”
Biết ngay mà.
Lê Kiến Mộc xoa giữa mày: “Bà nói đi.”
Lần này nắm tròn kia cẩn thận nói rõ mọi chuyện của mình.
Nắm tròn họ Lưu, là một quả phụ.
Chồng của quả phụ họ Lưu qua đời sớm, một mình bà ấy trăm ngàn cay đắng nuôi lớn con trai, nguyện vọng lớn nhất là con trai có thể trở nên nổi bật, làm vinh dự cho dòng họ.
Vào cuối thế kỷ trước, trong thôn có làn sóng đi làm công, thanh niên trai tráng thôn quanh đây đều đi ra ngoài làm việc, có không ít người kiếm được đồng tiền lớn trở về, nở mày nở mặt ở trong thôn.
Lúc ấy con trai của quả phụ họ Lưu vừa mới trưởng thành, cũng muốn ra ngoài kiếm đồng tiền lớn.
Quả phụ họ Lưu cảm thấy con trai còn nhỏ, đương nhiên là không đồng ý, kết quả con trai bà ấy để lại một lá thư, lén cầm 20 tệ trong nhà một mình chạy ra ngoài.
Lúc ấy quả phụ họ Lưu khóc đến nước mắt nước mũi chảy đầy, vẫn luôn đợi con trai trở về, cứ đợi như vậy đợi tận 5 năm.
Nhưng con trai bà ấy không có tin tức, cảnh sát cũng không tìm được.
Có người nói con trai bà ấy phát đạt, không cần người mẹ khiến mình xấu hổ là bà ấy.
Cũng có người nói con trai bà ấy chọc phải phiền phức ở bên ngoài, bị người ta đánh chết.
Một chiêu khống chế địch
Đối phương căn bản không có lực phản kháng.
Cô vẫy tay, nắm tròn tia sáng vàng dừng trước mặt cô, đồng thời trong không khí truyền đến tiếng ríu rít:
“Nói tiếng người.” Lê Kiến Mộc ngoáy lỗ tai.
Nắm tròn kia im lặng một lát, suy nghĩ một lúc lâu mới như nhớ tới tiếng người nói như thế nào.
“Cô, cô bắt tôi làm gì?”
Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm nắm tròn, học khẩu âm của nó: “Bà trêu đùa những công nhân đó làm gì?”
Nắm tròn im lặng một lát, nói: “Tôi không trêu đùa bọn họ, mảnh đất này là nhà tôi, tôi chính là không muốn cho bọn họ xây nhà.”
Lê Kiến Mộc: “Bà đã chết.”
“Vậy thì sao, tôi còn có con trai, con trai tôi rất lợi hại, sau này con trai và cháu trai nhà tôi sẽ trở về xây nhà, bây giờ xây nhà sau này con cháu nhà tôi ở chỗ nào?”
Lê Kiến Mộc muốn giải thích rõ: “Hiện giờ mảnh đất này được quốc gia phân chia cho chủ đầu tư, con trai bà đã nhận được bồi thường, có chỗ ở nơi khác.”
“Tôi mặc kệ, tôi cũng không biết, dù sao tôi chỉ biết đây là nhà tôi, ngoại trừ con trai tôi ra, tôi không thích bất cứ người nào xây nhà ở đây.”
Lê Kiến Mộc: “…”
“Nói không thông mà nói, sẽ bị tiễn đi.”
Nắm tròn kia nóng nảy, ồn ào nói:
“Cô, sao cô lại vô lý như vậy, tôi lại không giết người, tôi chỉ che chở nhà tôi cũng không được sao? Dưới bầu trời này còn có nơi có thể nói rõ lý lẽ hay không? Đáng thương cho người số khổ như tôi hu hu hu hu…”
Nắm tròn gào khóc, trong đầu Lê Kiến Mộc tự động nghĩ tới người phụ nữ đặt mông ngồi dưới đất la lối khóc lóc trên mạng.
Cô nhẫn nại hỏi: “Vậy bà nói xem bà muốn thế nào?”
Cô nhìn ra được nắm tròn này cũng không phải thật sự không muốn để mọi người khởi công, nếu không bà ấy đã trực tiếp giết người, khiến nơi này biến thành nơi nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian này tuy hai công trường lần lượt xảy ra chuyện, nhưng đều là bị thương nhẹ, cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa bà ấy chưa bao giờ hù dọa dân bản xứ và đời sau của bọn họ ở đây.
Nắm tròn khóc thút thít, khịt mũi hai cái nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi có hai nguyện vọng…”
Biết ngay mà.
Lê Kiến Mộc xoa giữa mày: “Bà nói đi.”
Lần này nắm tròn kia cẩn thận nói rõ mọi chuyện của mình.
Nắm tròn họ Lưu, là một quả phụ.
Chồng của quả phụ họ Lưu qua đời sớm, một mình bà ấy trăm ngàn cay đắng nuôi lớn con trai, nguyện vọng lớn nhất là con trai có thể trở nên nổi bật, làm vinh dự cho dòng họ.
Vào cuối thế kỷ trước, trong thôn có làn sóng đi làm công, thanh niên trai tráng thôn quanh đây đều đi ra ngoài làm việc, có không ít người kiếm được đồng tiền lớn trở về, nở mày nở mặt ở trong thôn.
Lúc ấy con trai của quả phụ họ Lưu vừa mới trưởng thành, cũng muốn ra ngoài kiếm đồng tiền lớn.
Quả phụ họ Lưu cảm thấy con trai còn nhỏ, đương nhiên là không đồng ý, kết quả con trai bà ấy để lại một lá thư, lén cầm 20 tệ trong nhà một mình chạy ra ngoài.
Lúc ấy quả phụ họ Lưu khóc đến nước mắt nước mũi chảy đầy, vẫn luôn đợi con trai trở về, cứ đợi như vậy đợi tận 5 năm.
Nhưng con trai bà ấy không có tin tức, cảnh sát cũng không tìm được.
Có người nói con trai bà ấy phát đạt, không cần người mẹ khiến mình xấu hổ là bà ấy.
Cũng có người nói con trai bà ấy chọc phải phiền phức ở bên ngoài, bị người ta đánh chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.