Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 30: Tiên Sinh, Chú Nhận Nhầm Người Rồi
Y Dao
23/10/2024
Anh ta nhanh chóng lấy cuốn sổ nhỏ ra:
“Những người bị thương nghiêm trọng do tai nạn đã được đưa tới bệnh viện, dư lại người bị thương nhẹ thì đến chỗ xe cứu thương, người cô tìm tên là gì, cô là người nhà của người bệnh trên chiếc xe đó sao?”
Lê Kiến Mộc im lặng một lát nói: “Không phải.”
Giọng nói vừa dứt, bỗng nhiên phía sau có một bàn tay vươn tới, cô híp mắt quay đầu lại theo bản năng.
Một bàn tay to đánh lên cái trán trơn bóng của cô, cùng với giọng nói giả vờ tức giận của người đàn ông.
“Con nhóc thối này, không phải là cha trở về muộn hai ngày sao, cũng không chậm trễ sinh nhật của con, sao không còn là người nhà nữa?”
Lê Kiến Mộc quay đầu lại, hơi sững sờ.
Trong đầu không ngừng lục lọi ký ức của nguyên chủ.
Cuối cùng chắc chắn chưa từng gặp người này.
Cô nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, chú nhận nhầm người rồi.”
Lê Trung Đình biết.
Cô vừa quay đầu lại ông ấy lập tức biết nhận nhầm.
Thiếu nữ trước mắt da thịt trắng nõn, mắt hạnh tròn tròn, hai má có chút phúng phính chưa nảy nở hết, tóc dài buông xõa trên vai, lộ ra cái trán trơn bóng
Quần jean và áo thun khiến thân hình hơi gầy, tuy tràn ngập sức sống thanh xuân nhưng thật sự không giống với con gái trang điểm thành thục mặc váy tinh xảo mỗi ngày nhà ông ấy.
Chẳng qua trông không khỏi quá giống rồi?
Lê Trung Đình không nhịn được lại nhìn thoáng qua.
Là thật sự rất giống.
Nhìn từ bóng dáng quả thực là một người.
“Lê tiên sinh, đây là con gái ông à?” Cảnh sát Tiêu Tề nhướng mày, đôi mắt hoài nghi nhìn qua lại giữa Lê Trung Đình và Lê Kiến Mộc: “Vừa rồi cô ấy hỏi là xe của Yến tam gia.”
Lê Trung Đình chần chừ một lát, cười vỗ đầu Lê Kiến Mộc:
“Con nhóc thối này, cũng không biết quan tâm cha trước, yên tâm đi, lão tam Yến gia rất tốt, lát nữa sẽ dẫn con tới bệnh viện thăm.”
Sau khi nói xong, lại cười nói với Tiêu Tề:
“Con gái út nhà tôi thường ngày chiều hư, lần này suýt nữa không kịp trở về tham gia tiệc sinh nhật của con bé, nên giận tôi. Đúng rồi, con bé khá nóng tính, không chậm trễ chuyện của cậu đúng không.”
“Không có.” Tiêu Tề khép cuốn sổ lại, cười nhìn cảnh này.
Tai nạn lần này là nhằm vào Yến Đông Nhạc, vốn dĩ đang điều tra người khả nghi.
Nhưng nếu là con gái của Lê Trung Đình tới hỏi, vậy thì không sao.
Lê gia và Yến gia là hàng xóm, nghe nói quan hệ giữa các tiểu bối rất tốt.
Tiêu Tề nhanh chóng được gọi đi.
Lê Trung Đình dẫn theo Lê Kiến Mộc đi tới một giao lộ khác.
“Cháu quen Yến Đông Nhạc sao?”
Lê Kiến Mộc nghi ngờ, lắc đầu.
“Vậy cháu hỏi người trên chiếc xe kia làm gì?” Lê Trung Đình hỏi.
Lê Kiến Mộc ngốc tới mấy cũng nhìn ra được chút không thích hợp, cô bình tĩnh nói:
“Tò mò, bởi vì chiếc xe kia bị đâm nặng nhất.”
Không biết Lê Trung Đình có hoài nghi hay không, gật đầu nói:
“Chuyện này cũng không thể tùy tiện tò mò, dễ gây ra phiền phức.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Hiện giờ cô không tò mò người đàn ông kỳ lạ kia nữa, trái lại tò mò người trước mắt.
“Cháu rất giống con gái của chú sao?”
“Những người bị thương nghiêm trọng do tai nạn đã được đưa tới bệnh viện, dư lại người bị thương nhẹ thì đến chỗ xe cứu thương, người cô tìm tên là gì, cô là người nhà của người bệnh trên chiếc xe đó sao?”
Lê Kiến Mộc im lặng một lát nói: “Không phải.”
Giọng nói vừa dứt, bỗng nhiên phía sau có một bàn tay vươn tới, cô híp mắt quay đầu lại theo bản năng.
Một bàn tay to đánh lên cái trán trơn bóng của cô, cùng với giọng nói giả vờ tức giận của người đàn ông.
“Con nhóc thối này, không phải là cha trở về muộn hai ngày sao, cũng không chậm trễ sinh nhật của con, sao không còn là người nhà nữa?”
Lê Kiến Mộc quay đầu lại, hơi sững sờ.
Trong đầu không ngừng lục lọi ký ức của nguyên chủ.
Cuối cùng chắc chắn chưa từng gặp người này.
Cô nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, chú nhận nhầm người rồi.”
Lê Trung Đình biết.
Cô vừa quay đầu lại ông ấy lập tức biết nhận nhầm.
Thiếu nữ trước mắt da thịt trắng nõn, mắt hạnh tròn tròn, hai má có chút phúng phính chưa nảy nở hết, tóc dài buông xõa trên vai, lộ ra cái trán trơn bóng
Quần jean và áo thun khiến thân hình hơi gầy, tuy tràn ngập sức sống thanh xuân nhưng thật sự không giống với con gái trang điểm thành thục mặc váy tinh xảo mỗi ngày nhà ông ấy.
Chẳng qua trông không khỏi quá giống rồi?
Lê Trung Đình không nhịn được lại nhìn thoáng qua.
Là thật sự rất giống.
Nhìn từ bóng dáng quả thực là một người.
“Lê tiên sinh, đây là con gái ông à?” Cảnh sát Tiêu Tề nhướng mày, đôi mắt hoài nghi nhìn qua lại giữa Lê Trung Đình và Lê Kiến Mộc: “Vừa rồi cô ấy hỏi là xe của Yến tam gia.”
Lê Trung Đình chần chừ một lát, cười vỗ đầu Lê Kiến Mộc:
“Con nhóc thối này, cũng không biết quan tâm cha trước, yên tâm đi, lão tam Yến gia rất tốt, lát nữa sẽ dẫn con tới bệnh viện thăm.”
Sau khi nói xong, lại cười nói với Tiêu Tề:
“Con gái út nhà tôi thường ngày chiều hư, lần này suýt nữa không kịp trở về tham gia tiệc sinh nhật của con bé, nên giận tôi. Đúng rồi, con bé khá nóng tính, không chậm trễ chuyện của cậu đúng không.”
“Không có.” Tiêu Tề khép cuốn sổ lại, cười nhìn cảnh này.
Tai nạn lần này là nhằm vào Yến Đông Nhạc, vốn dĩ đang điều tra người khả nghi.
Nhưng nếu là con gái của Lê Trung Đình tới hỏi, vậy thì không sao.
Lê gia và Yến gia là hàng xóm, nghe nói quan hệ giữa các tiểu bối rất tốt.
Tiêu Tề nhanh chóng được gọi đi.
Lê Trung Đình dẫn theo Lê Kiến Mộc đi tới một giao lộ khác.
“Cháu quen Yến Đông Nhạc sao?”
Lê Kiến Mộc nghi ngờ, lắc đầu.
“Vậy cháu hỏi người trên chiếc xe kia làm gì?” Lê Trung Đình hỏi.
Lê Kiến Mộc ngốc tới mấy cũng nhìn ra được chút không thích hợp, cô bình tĩnh nói:
“Tò mò, bởi vì chiếc xe kia bị đâm nặng nhất.”
Không biết Lê Trung Đình có hoài nghi hay không, gật đầu nói:
“Chuyện này cũng không thể tùy tiện tò mò, dễ gây ra phiền phức.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Hiện giờ cô không tò mò người đàn ông kỳ lạ kia nữa, trái lại tò mò người trước mắt.
“Cháu rất giống con gái của chú sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.