Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 2: Lão Tổ Tông Đã Trở Lại
Bách Văn Tỷ Tỷ A
18/11/2024
Cô bé này tuy rằng kỳ kỳ quái quái, nhưng bộ dáng rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi con ngươi thanh triệt như nước suối, giống như có thể chứa đựng ảnh ngược hết thảy vạn vận thế gian. Khí chất cả người cũng thanh thanh sảng sảng, giữa mùa hè nhìn đến cô, đều làm người đang tâm tình phiền muộn cảm thấy thoải mái thanh tân hơn. Hẳn không phải là người xấu.
Nghĩ vậy, chủ quán liền nói: "Vậy cháu vào đi, Tiểu Tân đang ở bên trong."
Tương Ly nói một tiếng cảm ơn, đi theo phía sau chủ quán tiến vào tiệm net.
Toàn bộ cửa hàng trên dưới hai tầng, nhưng trên cơ bản không có người ở.
Trong đại sảnh phía trước, từng bước từng bước được ngăn cách thành các gian, bên trên đặt mấy thứ đen thùi lùi giống như tấm ván gỗ, còn có ghế dựa tạo hình kỳ lạ.
Tương Ly vừa tiến vào, liền thấy một người đang chổng mông, ghé vào trên một vị trí, như là đang đùa nghịch thứ gì.
"Tiểu Tân, có người tìm cháu!" Chủ quán mang theo Tương Ly lại đây, hô.
Hạ Tân nghe vậy quay đầu lại, lộ ra một gương mặt xám xịt, nhìn về phía chủ quán, vừa định nói, ánh mắt lại dừng ở trên người Tương Ly bên cạnh chủ quán.
Nhìn thấy Tương Ly, sắc mặt hắn biến đổi.
Người này……
Lão tổ tông?
Hạ Tân là trẻ mồ côi được chủ Kiêu Dương Quan nhận nuôi, chủ Kiêu Dương Quan chính là sư phụ hắn, mấy ngày hôm trước trước khi qua đời, đã cho hắn xem qua một bức họa, sư phụ nói người trong bức họa, chính là sư tổ của hắn, bảo hắn ngoan ngoãn chờ sư tổ trở về.
Mà người trong bức họa, cùng người trước mắt, lớn lên giống nhau như đúc……
"Cậu chính là Hạ Tân?" Khi Hạ Tân nhìn chằm chằm Tương Ly, Tương Ly cũng nhìn hắn, trên dưới đánh giá hắn, nhíu mày nói: "Căn cốt không được, ngộ tính không được, ngu dốt, ánh mắt của lão đạo sĩ bị làm sao vậy?"
Hạ Tân: "……"
Hắn đột nhiên hồi phục lại tinh thần, nhìn người trước mắt, trong lòng có chút bồn chồn.
Dù sư phụ đã nói với hắn, sư tổ sẽ trở về, nhưng hắn nghe sư phụ nói qua, sư tổ bế quan 800 năm, nếu là một người sống đã sớm chết 800 lần, xương cốt đều thành tro.
Hiện tại đột nhiên có một cô gái nhỏ như vậy đứng ở trước mặt hắn, cũng quá vớ vẩn……
Hạ Tân nghĩ, trong lòng càng thêm bực bội, "Việc này, chú Trương, hôm nay chỉ sợ không mở cửa hàng được, cháu không sửa được……"
Chủ quán nghe được hôm nay vô pháp buôn bán, có chút nôn nóng: "Thật sự không sửa được sao?" Hắn không nhịn được phun trào: "Việc này rốt cuộc là tình huống gì vậy, rõ ràng hai ngày trước vừa mới kiểm tra đường điện, còn kiểm tra cả máy tính, sao lại thế này?"
Tương Ly nghe vậy, liếc mắt nhìn địa phương cách đó không xa.
Nơi đó, có một cái hộp sắt, phía trước vừa lúc là một đứa trẻ đang ngồi xổm, bộ dáng ước chừng bốn năm tuổi, một đôi tay trong suốt tái nhợt, đang ở bên trong trộn lẫn tới trộn lẫn đi, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Nghĩ vậy, chủ quán liền nói: "Vậy cháu vào đi, Tiểu Tân đang ở bên trong."
Tương Ly nói một tiếng cảm ơn, đi theo phía sau chủ quán tiến vào tiệm net.
Toàn bộ cửa hàng trên dưới hai tầng, nhưng trên cơ bản không có người ở.
Trong đại sảnh phía trước, từng bước từng bước được ngăn cách thành các gian, bên trên đặt mấy thứ đen thùi lùi giống như tấm ván gỗ, còn có ghế dựa tạo hình kỳ lạ.
Tương Ly vừa tiến vào, liền thấy một người đang chổng mông, ghé vào trên một vị trí, như là đang đùa nghịch thứ gì.
"Tiểu Tân, có người tìm cháu!" Chủ quán mang theo Tương Ly lại đây, hô.
Hạ Tân nghe vậy quay đầu lại, lộ ra một gương mặt xám xịt, nhìn về phía chủ quán, vừa định nói, ánh mắt lại dừng ở trên người Tương Ly bên cạnh chủ quán.
Nhìn thấy Tương Ly, sắc mặt hắn biến đổi.
Người này……
Lão tổ tông?
Hạ Tân là trẻ mồ côi được chủ Kiêu Dương Quan nhận nuôi, chủ Kiêu Dương Quan chính là sư phụ hắn, mấy ngày hôm trước trước khi qua đời, đã cho hắn xem qua một bức họa, sư phụ nói người trong bức họa, chính là sư tổ của hắn, bảo hắn ngoan ngoãn chờ sư tổ trở về.
Mà người trong bức họa, cùng người trước mắt, lớn lên giống nhau như đúc……
"Cậu chính là Hạ Tân?" Khi Hạ Tân nhìn chằm chằm Tương Ly, Tương Ly cũng nhìn hắn, trên dưới đánh giá hắn, nhíu mày nói: "Căn cốt không được, ngộ tính không được, ngu dốt, ánh mắt của lão đạo sĩ bị làm sao vậy?"
Hạ Tân: "……"
Hắn đột nhiên hồi phục lại tinh thần, nhìn người trước mắt, trong lòng có chút bồn chồn.
Dù sư phụ đã nói với hắn, sư tổ sẽ trở về, nhưng hắn nghe sư phụ nói qua, sư tổ bế quan 800 năm, nếu là một người sống đã sớm chết 800 lần, xương cốt đều thành tro.
Hiện tại đột nhiên có một cô gái nhỏ như vậy đứng ở trước mặt hắn, cũng quá vớ vẩn……
Hạ Tân nghĩ, trong lòng càng thêm bực bội, "Việc này, chú Trương, hôm nay chỉ sợ không mở cửa hàng được, cháu không sửa được……"
Chủ quán nghe được hôm nay vô pháp buôn bán, có chút nôn nóng: "Thật sự không sửa được sao?" Hắn không nhịn được phun trào: "Việc này rốt cuộc là tình huống gì vậy, rõ ràng hai ngày trước vừa mới kiểm tra đường điện, còn kiểm tra cả máy tính, sao lại thế này?"
Tương Ly nghe vậy, liếc mắt nhìn địa phương cách đó không xa.
Nơi đó, có một cái hộp sắt, phía trước vừa lúc là một đứa trẻ đang ngồi xổm, bộ dáng ước chừng bốn năm tuổi, một đôi tay trong suốt tái nhợt, đang ở bên trong trộn lẫn tới trộn lẫn đi, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.