Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 25: Lão Tổ Tông Đói Bụng
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
Tương Ly cũng ngăn Lưu Vinh Vinh lại, "Hiện tại không phải lúc nói những lời này, tôi biết hai người khổ sở, nhưng tôi còn phải nói cho hai người một sự thật tàn khốc, đó chính là, khi chúng tôi gặp được tiểu quỷ này, thằng bé cũng đã là dáng vẻ này, thân thể thằng bé —— cũng chính là thi thể ở nơi nào, chúng tôi cũng không biết."
Tiếng khóc của Lưu Vinh Vinh đột nhiên im bặt, cô một phen ôm chặt Soái Soái, mê mang mà nhìn Tương Ly, "Đại, đại sư, cô nói vậy là có ý gì?"
"Chính là ý này, thi thể của thằng bé không biết ở nơi nào, làm mẹ, chẳng lẽ cô không nghĩ tìm được thi thể của thằng bé sao, để thằng bé sớm ngày xuống mồ an nghỉ?" Tương Ly hỏi.
Từ Dương giãy giụa đi tới, trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt Tương Ly, "Đại sư, cầu, cầu ngài hỗ trợ, cầu ngài chỉ giáo, con trai tôi rốt cuộc đang ở nơi nào? Thằng bé vì sao lại biến thành như vậy?"
"Loại chuyện này chỉ có thể hỏi con của hai người, nhưng thằng bé cái gì cũng không nhớ rõ." Tương Ly nói, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Tân.
Hạ Tân khó được xem hiểu ý tứ của lão tổ tông, hắn vội vàng đi qua, nâng Từ Dương dậy, "Anh, anh đứng lên lại nói."
Từ Dương lại không chịu đứng lên, hắn vốn không tin những việc này, nhưng hiện tại không chấp nhận được hắn không tin, chính mình đều thấy, không thể không tin.
Lại nói, con của hắn đã chết, việc hiện tại hắn có thể làm vì đứa trẻ, chỉ có chuyện này.
Từ Dương nghẹn ngào nói: "Đại sư, cầu ngài, chỉ cần ngài giúp chúng tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều trả!"
Tương Ly nhìn hắn, nói: "Đây không phải sự tình có tiền hay không, chủ yếu là hồn thể của đứa nhỏ này khả năng bị hao tổn, rất nhiều chuyện nó đều không nhớ rõ, muốn tìm được thi cốt ở nơi nào cũng không dễ dàng."
"Nhưng……"
Tương Ly dừng một chút, sờ sờ bụng, "Quan trọng nhất chính là, tôi đói bụng, không muốn làm gì."
Từ Dương, Lưu Vinh Vinh: "……"
Khóe miệng Hạ Tân run rẩy một chút, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến, sau khi lão tổ tông bế quan ra tới, giống như xác thật vẫn luôn chưa có ăn gì.
"Ừm……"
Hạ Tân xấu hổ nhìn về phía Từ Dương và Lưu Vinh Vinh, xin lỗi: "Thật là ngượng ngùng, anh Từ, quan chủ chúng tôi hôm nay xác thật còn chưa có ăn cơm, hay……hai người ngày mai lại qua đây, thế nào?"
Lưu Vinh Vinh có chút không cam lòng.
Thoáng nhìn cô muốn nói gì đó, Tương Ly liền nói: "Hôm nay thời gian cũng đã muộn, chờ sáng mai, các người lại qua đây đi, khi lại đây, mang theo sinh thần bát tự cùng với đồ bên người đứa trẻ, hôm nay tôi cũng cần đi chuẩn bị một ít ."
Nghe cô nói như vậy, Từ Dương nắm lấy tay Lưu Vinh Vinh, nói: "Chúng tôi nghe đại sư, hết thảy liền phiền toái đại sư."
Lưu Vinh Vinh biết hôm nay xác thật là không hy vọng, lau lau nước mắt, "Quan chủ, chúng tôi có thể mang Soái Soái về được không?"
Tương Ly nghe vậy, trực tiếp lắc đầu: "Không được."
"Vì sao?" Lưu Vinh Vinh ngẩn ra, "Soái Soái là con của tôi……"
Hạ Tân vội vàng giải thích: "Không phải như thế, chị Từ, không biết hai người đã từng nghe nói qua chưa, người và quỷ khác biệt?"
Lưu Vinh Vinh khó hiểu, "Có ý gì?"
Tiếng khóc của Lưu Vinh Vinh đột nhiên im bặt, cô một phen ôm chặt Soái Soái, mê mang mà nhìn Tương Ly, "Đại, đại sư, cô nói vậy là có ý gì?"
"Chính là ý này, thi thể của thằng bé không biết ở nơi nào, làm mẹ, chẳng lẽ cô không nghĩ tìm được thi thể của thằng bé sao, để thằng bé sớm ngày xuống mồ an nghỉ?" Tương Ly hỏi.
Từ Dương giãy giụa đi tới, trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt Tương Ly, "Đại sư, cầu, cầu ngài hỗ trợ, cầu ngài chỉ giáo, con trai tôi rốt cuộc đang ở nơi nào? Thằng bé vì sao lại biến thành như vậy?"
"Loại chuyện này chỉ có thể hỏi con của hai người, nhưng thằng bé cái gì cũng không nhớ rõ." Tương Ly nói, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Tân.
Hạ Tân khó được xem hiểu ý tứ của lão tổ tông, hắn vội vàng đi qua, nâng Từ Dương dậy, "Anh, anh đứng lên lại nói."
Từ Dương lại không chịu đứng lên, hắn vốn không tin những việc này, nhưng hiện tại không chấp nhận được hắn không tin, chính mình đều thấy, không thể không tin.
Lại nói, con của hắn đã chết, việc hiện tại hắn có thể làm vì đứa trẻ, chỉ có chuyện này.
Từ Dương nghẹn ngào nói: "Đại sư, cầu ngài, chỉ cần ngài giúp chúng tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều trả!"
Tương Ly nhìn hắn, nói: "Đây không phải sự tình có tiền hay không, chủ yếu là hồn thể của đứa nhỏ này khả năng bị hao tổn, rất nhiều chuyện nó đều không nhớ rõ, muốn tìm được thi cốt ở nơi nào cũng không dễ dàng."
"Nhưng……"
Tương Ly dừng một chút, sờ sờ bụng, "Quan trọng nhất chính là, tôi đói bụng, không muốn làm gì."
Từ Dương, Lưu Vinh Vinh: "……"
Khóe miệng Hạ Tân run rẩy một chút, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến, sau khi lão tổ tông bế quan ra tới, giống như xác thật vẫn luôn chưa có ăn gì.
"Ừm……"
Hạ Tân xấu hổ nhìn về phía Từ Dương và Lưu Vinh Vinh, xin lỗi: "Thật là ngượng ngùng, anh Từ, quan chủ chúng tôi hôm nay xác thật còn chưa có ăn cơm, hay……hai người ngày mai lại qua đây, thế nào?"
Lưu Vinh Vinh có chút không cam lòng.
Thoáng nhìn cô muốn nói gì đó, Tương Ly liền nói: "Hôm nay thời gian cũng đã muộn, chờ sáng mai, các người lại qua đây đi, khi lại đây, mang theo sinh thần bát tự cùng với đồ bên người đứa trẻ, hôm nay tôi cũng cần đi chuẩn bị một ít ."
Nghe cô nói như vậy, Từ Dương nắm lấy tay Lưu Vinh Vinh, nói: "Chúng tôi nghe đại sư, hết thảy liền phiền toái đại sư."
Lưu Vinh Vinh biết hôm nay xác thật là không hy vọng, lau lau nước mắt, "Quan chủ, chúng tôi có thể mang Soái Soái về được không?"
Tương Ly nghe vậy, trực tiếp lắc đầu: "Không được."
"Vì sao?" Lưu Vinh Vinh ngẩn ra, "Soái Soái là con của tôi……"
Hạ Tân vội vàng giải thích: "Không phải như thế, chị Từ, không biết hai người đã từng nghe nói qua chưa, người và quỷ khác biệt?"
Lưu Vinh Vinh khó hiểu, "Có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.