Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 6: Lão Tổ Tông Muốn Ăn Đứa Trẻ
Bách Văn Tỷ Tỷ A
23/11/2024
"Chơi……chơi vui cái cây búa!!! Nó cảm thấy chơi vui, tôi cảm thấy một chút đều không vui!" Chủ quán nghe vậy, có chút phát điên, "Nó…nó, vì sao lại muốn ở nơi này của tôi, tôi lại không phải người hại nó!"
Tương Ly thấy chủ quán sắp bị dọa ra nước tiểu, ‘sách’ một tiếng, cô nhìn về đứa nhỏ ở phía góc tường, vẫy vẫy tay với hắn: "Lại đây."
Đứa nhỏ mờ mịt nhìn Tương Ly, bỗng nhiên phát ra một đạo âm thanh thanh thúy, "Không cần, cô là người xấu!"
Tương Ly: "……"
Chủ quán và Hạ Tân đứng ở cách đó không xa, run bần bật.
Tương Ly nhìn thằng nhãi ranh không biết sống chết, hơi hơi mỉm cười, giơ tay, trực tiếp xách cổ áo cậu bé, nhấc hắn lên, đặt lên trên quầy, làm tầm mắt cậu bé đối diện cùng với cô.
Cậu bé này không lớn, ước chừng cũng chỉ tầm bốn, năm tuổi.
Ngồi xuống, liền oa oa khóc lớn lên.
Tiếng khóc kia làm chủ quán vẻ mặt thống khổ, trong óc ong ong đau.
Hạ Tân cũng cảm thấy có chút không quá thoải mái, trái tim nhảy đến lợi hại.
"Không được khóc." Tương Ly hừ một tiếng, không kiên nhẫn tát đứa nhỏ trước mặt một cái, "Còn khóc, tao sẽ ăn mày."
Hạ Tân: "……"
Chủ quán: "……"
"……"
Tiếng khóc của đứa nhỏ đột nhiên im bặt, hai mắt hắn đẫm lệ mông lung nhìn Tương Ly, không hề nghi ngờ Tương Ly sẽ ăn chính mình, hắn phảng phất thấy quái vật, sợ hãi rụt rụt về sau.
Cố định hắn xong, Tương Ly hỏi: "Mày tên là gì, nhà ở nơi nào, vì sao ở chỗ này?"
"Không biết……" Đứa nhỏ bẹp miệng liền phải khóc, "Nơi này quen thuộc."
Tương Ly tạm dừng một lát, mới hiểu ra ý tứ của đứa trẻ, hắn khả năng đã quên chính mình gọi là gì, nhưng cảm thấy nơi này quen thuộc liền tới đây.
Tương Ly nhìn về phía chủ quán suy đoán nói: "Thằng bé có lẽ cảm thấy nơi này chơi vui? Lại hoặc là, nhà nó ở ngay gần đây, cho nên mới đến đây?"
"Như thế có khả năng……" Hạ Tân bây giờ cũng bình tĩnh lại, vội vàng bắt lấy chủ quán hỏi: "Chú chủ quán, chú nhìn xem, chú có nhận thức thằng bé không?"
Chủ quán vừa rồi bị dọa đến không nhẹ, căn bản không nhìn kỹ đứa trẻ này.
Nghe vậy, hắn cưỡng bách chính mình, một bên ngửa đầu, một bên nhìn nhìn đứa trẻ kia, qua vài giây, hắn liền ‘a’ một tiếng, "Chậc, giống như còn thực sự có hơi chút quen mắt……"
"Rất có khả năng chính là người ở phụ cận." Tương Ly hỏi: "Gần đây phụ cận có đứa trẻ nào qua đời không?"
Chủ quán ngẩn người, "Ừm, giống như không có……tôi không nghe nói qua……" Hắn nói, lại vội vàng bổ sung: "Đại sư, coi như tôi cầu ngài, vừa rồi là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu ngài chạy nhanh mang nó đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần ngài mang nó đi là được! Nó còn tiếp tục ở đây, đừng nói mở cửa, ngay cả mệnh của tôi cũng không còn!"
Tương Ly thấy chủ quán sắp bị dọa ra nước tiểu, ‘sách’ một tiếng, cô nhìn về đứa nhỏ ở phía góc tường, vẫy vẫy tay với hắn: "Lại đây."
Đứa nhỏ mờ mịt nhìn Tương Ly, bỗng nhiên phát ra một đạo âm thanh thanh thúy, "Không cần, cô là người xấu!"
Tương Ly: "……"
Chủ quán và Hạ Tân đứng ở cách đó không xa, run bần bật.
Tương Ly nhìn thằng nhãi ranh không biết sống chết, hơi hơi mỉm cười, giơ tay, trực tiếp xách cổ áo cậu bé, nhấc hắn lên, đặt lên trên quầy, làm tầm mắt cậu bé đối diện cùng với cô.
Cậu bé này không lớn, ước chừng cũng chỉ tầm bốn, năm tuổi.
Ngồi xuống, liền oa oa khóc lớn lên.
Tiếng khóc kia làm chủ quán vẻ mặt thống khổ, trong óc ong ong đau.
Hạ Tân cũng cảm thấy có chút không quá thoải mái, trái tim nhảy đến lợi hại.
"Không được khóc." Tương Ly hừ một tiếng, không kiên nhẫn tát đứa nhỏ trước mặt một cái, "Còn khóc, tao sẽ ăn mày."
Hạ Tân: "……"
Chủ quán: "……"
"……"
Tiếng khóc của đứa nhỏ đột nhiên im bặt, hai mắt hắn đẫm lệ mông lung nhìn Tương Ly, không hề nghi ngờ Tương Ly sẽ ăn chính mình, hắn phảng phất thấy quái vật, sợ hãi rụt rụt về sau.
Cố định hắn xong, Tương Ly hỏi: "Mày tên là gì, nhà ở nơi nào, vì sao ở chỗ này?"
"Không biết……" Đứa nhỏ bẹp miệng liền phải khóc, "Nơi này quen thuộc."
Tương Ly tạm dừng một lát, mới hiểu ra ý tứ của đứa trẻ, hắn khả năng đã quên chính mình gọi là gì, nhưng cảm thấy nơi này quen thuộc liền tới đây.
Tương Ly nhìn về phía chủ quán suy đoán nói: "Thằng bé có lẽ cảm thấy nơi này chơi vui? Lại hoặc là, nhà nó ở ngay gần đây, cho nên mới đến đây?"
"Như thế có khả năng……" Hạ Tân bây giờ cũng bình tĩnh lại, vội vàng bắt lấy chủ quán hỏi: "Chú chủ quán, chú nhìn xem, chú có nhận thức thằng bé không?"
Chủ quán vừa rồi bị dọa đến không nhẹ, căn bản không nhìn kỹ đứa trẻ này.
Nghe vậy, hắn cưỡng bách chính mình, một bên ngửa đầu, một bên nhìn nhìn đứa trẻ kia, qua vài giây, hắn liền ‘a’ một tiếng, "Chậc, giống như còn thực sự có hơi chút quen mắt……"
"Rất có khả năng chính là người ở phụ cận." Tương Ly hỏi: "Gần đây phụ cận có đứa trẻ nào qua đời không?"
Chủ quán ngẩn người, "Ừm, giống như không có……tôi không nghe nói qua……" Hắn nói, lại vội vàng bổ sung: "Đại sư, coi như tôi cầu ngài, vừa rồi là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu ngài chạy nhanh mang nó đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần ngài mang nó đi là được! Nó còn tiếp tục ở đây, đừng nói mở cửa, ngay cả mệnh của tôi cũng không còn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.