Đại Lão Huyền Học Nhặt Cái Quận Vương Đi Chạy Nạn

Chương 23:

Vãn Lai Phong Khởi

16/11/2024

“Thật kỳ lạ! Trước đây tiểu công tử bệnh tình nguy kịch đến mức khó qua khỏi, nhưng bây giờ thân thể khỏe mạnh hoàn toàn, không còn một chút dấu hiệu bệnh tật!”

Đại phu sau khi cẩn thận bắt mạch lần nữa, khẳng định không nghe nhầm, liền mỉm cười nói: “Chúc mừng Đào lão gia, tiểu công tử đã khỏe mạnh rồi!”

Đào viên ngoại nghe vậy, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ, cau mày hỏi: “Vậy tại sao nó vẫn cứ khóc mãi không ngừng?”

Chưa đợi đại phu đáp, Giang Cẩn Đồng đã cười nhạt xen vào: “Tiểu hài tử mới khỏi bệnh, vài ngày nay không ăn được gì, đói bụng mà thôi.”

Nghe nàng nói, Đào viên ngoại mừng rỡ không thôi, lập tức sai bà vú bế tiểu công tử xuống để cho bú. Quả nhiên, tiếng khóc rất nhanh ngừng lại, trả lại không gian yên tĩnh cho cả phủ.

Sau khi đại phu lui ra, Đào viên ngoại quay sang Đào phu nhân, giọng đầy nghiêm khắc: “Nói! Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Giang Cẩn Đồng ung dung ngồi bên cạnh, chân vắt ngang, một tay nhón lấy miếng điểm tâm đưa lên miệng, vừa nhai vừa xem kịch.

Đào phu nhân liếc Giang Cẩn Đồng bằng ánh mắt độc địa, dùng khăn tay che khóe mắt, tỏ vẻ đáng thương, giọng nghẹn ngào: “Lão gia, ngươi tình nguyện tin một kẻ ngoài không rõ lai lịch, cũng không tin ta sao?”

Giang Cẩn Đồng nghe mà buồn chán. Tuy rằng điểm tâm Đào phủ không tệ, nhưng màn diễn của Đào phu nhân lại quá tệ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của nàng. Cảm thấy cần thêm chút “gia vị” cho màn kịch, nàng nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở:

“Đào lão gia, thay vì hỏi nàng, chi bằng thử nghĩ xem trong nhà này có thông phòng nào đồng thời mang thai với phu nhân không?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Đào viên ngoại lập tức biến đổi. Trong đầu ông hiện lên một bóng dáng quen thuộc, trái tim như bị bóp nghẹt. Đôi mắt ông đỏ ngầu vì phẫn nộ, tiến lên nắm chặt vai Đào phu nhân, nghiến răng hỏi:

“Lan Nương… Bảo Nhi là Lan Nương sinh, có phải không?”



Ánh mắt Đào phu nhân bỗng chốc tràn đầy oán hận. Khuôn mặt bà ta trở nên dữ tợn, giọng cười điên cuồng vang lên: “Ha ha ha! Ta biết mà, ngươi vẫn nhớ mãi không quên con tiện nhân đó!”

Đào viên ngoại tức giận quát: “Lan Nương đâu? Nàng ở đâu? Mau nói cho ta biết!”

Đào phu nhân nghiến răng, gằn từng chữ: “Ta có chết cũng không nói cho ngươi biết con tiện nhân đó ở đâu!”

Giang Cẩn Đồng ngáp dài, lạnh nhạt nói: “Đã chết rồi. Ngày nàng sinh tiểu công tử cũng là ngày nàng qua đời.”

Đào phu nhân nghe vậy liền sững người, không ngờ nàng có thể đoán trúng sự thật. Theo phản xạ, bà ta buột miệng hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”

Giang Cẩn Đồng bình thản chỉ một ngón tay về phía sau lưng Đào phu nhân, nhếch môi cười: “Nàng nói cho ta biết.”

Đào phu nhân ngây người trong một thoáng, nhưng khi nhận ra lời nàng nói, bà ta bỗng thét lên, cả người nhảy dựng, múa may tay chân điên loạn: “A a a! Tiện nhân, đừng quấn lấy ta! Mau tránh ra!”

Đào viên ngoại đứng đó, ánh mắt bình tĩnh đến kỳ lạ, đưa ánh nhìn sâu thẳm về hướng ngón tay của Giang Cẩn Đồng. Giọng ông khẽ khàng, như gọi trong cơn mộng: “Lan Nương… Là ngươi sao?”

Giang Cẩn Đồng lắc đầu, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: “Đương nhiên không phải. Trên đời này lấy đâu ra nhiều quỷ như vậy?”

Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng hai con người trước mặt lại hoàn toàn tin. Một người vì có tật giật mình, người kia vì lòng hoài niệm không dứt.

Đào viên ngoại nghe câu trả lời mà nét mặt thoáng vẻ mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Huyền Học Nhặt Cái Quận Vương Đi Chạy Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook