Đại Lão Huyền Học Nhặt Cái Quận Vương Đi Chạy Nạn

Chương 37:

Vãn Lai Phong Khởi

16/11/2024

Nam nhân nọ không tỏ ra ngạc nhiên, dường như chuyện này đối với hắn là điều hết sức bình thường. Hắn nói: “Cô nương nếu có thể giúp ta rời khỏi đây, ngày sau tại hạ trở về quê nhà, nhất định sẽ báo đáp ân tình.”

Giang Cẩn Đồng xua tay, nói: “Báo đáp thì không cần. Nếu ta đoán không nhầm, ngươi hẳn là một đại phu. Trùng hợp thay, phu quân ta đang bị thương ở chân. Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho hắn, coi như ân oán xóa sạch.”

Nàng cũng không cho rằng mình chiếm tiện nghi của Ngụy Hà, bởi lẽ trên đường chạy nạn đầy rẫy hiểm nguy, có thêm một mối quan hệ như vậy cũng dễ bề giải thích.

Nghe vậy, nam nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Giang Cẩn Đồng liền tháo gỡ gông cùm cho hắn, sau đó dẫn hắn đi tìm Khấu Tôn Dục.

“Phu quân, ta nhặt được một đại phu đây!”

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Khấu Tôn Dục đoán ngay là Giang Cẩn Đồng đã trở lại, nhưng câu nói kèm theo suýt làm hắn sặc nước miếng.

Hắn từ khi nào thành phu quân của Giang cô nương?

Định mở miệng hỏi cho rõ, nhưng ánh mắt hắn liền dừng lại ở nam nhân đi cùng Giang Cẩn Đồng. Đôi mắt nhỏ vốn không dễ nhận ra của hắn thoáng lóe sáng.

“Công tử là vị đại phu?”

Nam nhân kia cũng nhìn Khấu Tôn Dục, nhưng vừa chạm mắt đã lập tức lảng đi với vẻ ghét bỏ. Tuy ngoài miệng không nói gì, biểu cảm của hắn lại chẳng giấu nổi tâm tư.

Quả thật, lúc này Khấu Tôn Dục quần áo cũ nát, dáng vẻ bên ngoài hết sức chật vật. Vậy mà trong mắt Giang Cẩn Đồng, hắn lại quý giá như hương bánh trái.



“Đúng vậy, tại hạ là Ngụy Hà, nhà ta nhiều đời làm nghề y,” nam nhân đáp.

Giang Cẩn Đồng không mấy quan tâm đến tên họ hay lai lịch của hắn, chỉ sốt ruột hỏi: “Hiện giờ ngươi có thể giúp phu quân ta trị chân không?”

Khấu Tôn Dục nghe thế, tai hơi đỏ lên. Hắn đưa nắm tay che miệng ho khẽ một tiếng để giấu đi nét ngượng ngùng.

Ngụy Hà liếc nhìn Khấu Tôn Dục một cái, nhưng không lập tức xem bệnh. Hắn thoái thác: “Hiện chúng ta vẫn còn trong đạo quán, ta không chắc liệu nơi này có an toàn hay không. Vạn nhất ta chữa khỏi chân hắn, nhưng các ngươi không giữ lời mà không mang ta rời đi, thì biết làm sao? Vì vậy, đợi khi tới nơi an toàn, ta sẽ truyền tin về nhà trước, sau đó mới trị liệu cho phu quân cô nương.”

Nghe những lời đó, Giang Cẩn Đồng suýt nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt. Nếu không tin nàng, vậy sao còn đi cùng nàng?

Đã nhờ người giúp đỡ, lại không có chút tín nhiệm cơ bản nào. Nếu không phải nghĩ đến việc hắn cũng đã làm không ít điều tốt, nàng thật muốn bỏ mặc hắn luôn.

Huống chi lúc này đạo quán đã được nàng trừ sạch tà khí, dù không có sự giúp đỡ của nàng, hắn cũng có thể tự rời đi an toàn.

Nghĩ đến đây, Giang Cẩn Đồng cố kìm lại cơn giận, không để bản thân nổi nóng.

Khấu Tôn Dục bất chợt lên tiếng, hỏi: “Không biết Ngụy đại phu định đi đâu sau khi rời khỏi đây?”

Ngụy Hà rõ ràng né tránh ánh mắt của hắn, đáp: “Quê ta ở thành Hồ Châu. Lần này ta ra ngoài hành nghề y, không ngờ lại bị giam ở đây. Giờ có cơ hội rời đi, tất nhiên phải về quê rồi.”

Quả nhiên, mọi chuyện không ngoài dự đoán của Khấu Tôn Dục – Ngụy Hà đang nói dối.

Từ gia thế đến cái tên, tất cả đều là bịa đặt. Chỉ có họ Ngụy và thân phận đại phu là thật. Khấu Tôn Dục từng có dịp tình cờ nhìn thấy Ngụy Hà khi còn ở kinh thành. Hoặc đúng hơn, phải gọi hắn là Ngụy Khánh – người kế thừa của gia tộc y thuật lừng danh Ngụy gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Huyền Học Nhặt Cái Quận Vương Đi Chạy Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook