Đại Lão Huyền Học Nhặt Cái Quận Vương Đi Chạy Nạn
Chương 40:
Vãn Lai Phong Khởi
16/11/2024
Hắn chật vật đến mức đầu gối rách toạc, mãi mới đứng lên được. Nhưng vừa định bước đi, hai chân đột ngột bị chuột rút, khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày méo mó. Cơn chuột rút vừa qua đi, hắn lại bắt đầu nấc cục không ngừng, bị nước miếng sặc đến ho khù khụ, đỏ bừng cả mặt mũi.
Dù xui xẻo nối tiếp xui xẻo như thế, nhưng con đường phía trước vẫn chẳng yên ổn hơn chút nào.
Đến khi Giả Tam lê lết được đến trước mặt quan chủ, hắn đã bẩn thỉu, rách rưới, thê thảm đến mức quan chủ nhìn mãi cũng không nhận ra.
Giả Tam vừa quỳ xuống định ôm lấy chân quan chủ khóc lóc xin tha, thì từ đâu lao ra một con mèo hoang. Nó nhanh như cắt vồ lấy mặt hắn, để lại mấy vệt cào sâu hoắm.
Giả Tam sợ hãi đến mức run rẩy, giọng lắp bắp:
“Quan chủ, tiểu nhân tới để xin tội! Ta không nên đi theo đường ca làm chuyện xấu!”
Ban đầu, hắn chỉ định thừa nhận vài lỗi lầm nhỏ nhặt. Nhưng không hiểu sao miệng hắn như bị ai điều khiển, cứ thế mà khai tuốt từ đầu đến cuối. Hắn kể lại toàn bộ những chuyện ác từ lớn đến nhỏ mình từng làm từ lúc còn bé, không bỏ sót một chi tiết nào.
Quan chủ ngồi nghe đến mức mất kiên nhẫn, còn Giả Tam thì miệng khô lưỡi rát, nói mãi mới hết lời. Lúc này, hắn mới ngẩn ra và nhận ra, tất cả chuyện này đều là do hai lá bùa mà Giang Cẩn Đồng đã dán lên trán hắn.
Nhưng giờ hắn nào dám oán trách. Chỉ còn cách ngoan ngoãn cúi đầu chuộc tội, ngoài ra chẳng biết làm gì khác.
Quan chủ nhớ lại khi bị khống chế trước đây, Giả Tam từng có chút thiện ý, lén thả cho một số đạo sĩ thoát thân. Vì vậy, quan chủ không quá khắt khe, mà chỉ xét đến thái độ thành tâm hối lỗi của hắn.
Cuối cùng, quan chủ quyết định để hắn ở lại đạo quán, an bài hắn đến sau núi phụ trách việc múc nước, bổ củi, nhóm lửa.
Giả Tam nghe vậy mừng rỡ như bắt được vàng, quỳ rạp xuống tạ ơn rối rít, thầm nghĩ mình cuối cùng cũng có cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
---
Trong khi đó, Khấu Tôn Dục đang được Giang Cẩn Đồng nắm lấy tay dẫn đi, cảm nhận bàn tay mềm mại, ấm áp ấy, cả người hắn như rơi vào cõi mộng, tinh thần có chút bàng hoàng.
Nhưng cảm giác ấy không kéo dài quá lâu, vì chỉ chốc lát sau, họ đã quay trở lại chỗ xe ngựa.
Giang Cẩn Đồng, dù có chút tiếc nuối khi phải buông tay, nhưng nàng vẫn giữ vững nguyên tắc "tiện nghi từng bước mà chiếm", đành thả tay Khấu Tôn Dục khi đưa hắn lên xe. Trước khi buông tay, nàng không quên tặng hắn một nụ cười dịu dàng, tươi tắn như hoa nở giữa mùa xuân.
“A Dục, ngươi theo ta bôn ba cả đoạn đường này thật vất vả. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Nếu đi gấp, trời tối hẳn là có thể đến huyện thành. Đến lúc đó, ta sẽ thỉnh ngươi một bữa tiệc lớn!”
Giờ đây, Giang Cẩn Đồng đã thành một người tài đại khí thô, trong tay có đến hai rương đầy kim nguyên bảo. Dù giá cả ở huyện thành có đắt đỏ thế nào, nàng cũng không chút đắn đo mà mời Khấu Tôn Dục một bữa thật thịnh soạn.
“Giang…”
Khấu Tôn Dục vừa định mở miệng từ chối. Hắn muốn nói với Giang cô nương rằng nàng không cần phiền lòng như vậy. Hắn chỉ là theo chân nàng đi một chuyến, chẳng những không giúp được gì mà còn suýt chút nữa gây phiền phức, nào đáng để nàng phải mời ăn cơm.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, tay phải của hắn bỗng bị một đôi tay mềm mại, nhỏ nhắn nâng lên.
Dù xui xẻo nối tiếp xui xẻo như thế, nhưng con đường phía trước vẫn chẳng yên ổn hơn chút nào.
Đến khi Giả Tam lê lết được đến trước mặt quan chủ, hắn đã bẩn thỉu, rách rưới, thê thảm đến mức quan chủ nhìn mãi cũng không nhận ra.
Giả Tam vừa quỳ xuống định ôm lấy chân quan chủ khóc lóc xin tha, thì từ đâu lao ra một con mèo hoang. Nó nhanh như cắt vồ lấy mặt hắn, để lại mấy vệt cào sâu hoắm.
Giả Tam sợ hãi đến mức run rẩy, giọng lắp bắp:
“Quan chủ, tiểu nhân tới để xin tội! Ta không nên đi theo đường ca làm chuyện xấu!”
Ban đầu, hắn chỉ định thừa nhận vài lỗi lầm nhỏ nhặt. Nhưng không hiểu sao miệng hắn như bị ai điều khiển, cứ thế mà khai tuốt từ đầu đến cuối. Hắn kể lại toàn bộ những chuyện ác từ lớn đến nhỏ mình từng làm từ lúc còn bé, không bỏ sót một chi tiết nào.
Quan chủ ngồi nghe đến mức mất kiên nhẫn, còn Giả Tam thì miệng khô lưỡi rát, nói mãi mới hết lời. Lúc này, hắn mới ngẩn ra và nhận ra, tất cả chuyện này đều là do hai lá bùa mà Giang Cẩn Đồng đã dán lên trán hắn.
Nhưng giờ hắn nào dám oán trách. Chỉ còn cách ngoan ngoãn cúi đầu chuộc tội, ngoài ra chẳng biết làm gì khác.
Quan chủ nhớ lại khi bị khống chế trước đây, Giả Tam từng có chút thiện ý, lén thả cho một số đạo sĩ thoát thân. Vì vậy, quan chủ không quá khắt khe, mà chỉ xét đến thái độ thành tâm hối lỗi của hắn.
Cuối cùng, quan chủ quyết định để hắn ở lại đạo quán, an bài hắn đến sau núi phụ trách việc múc nước, bổ củi, nhóm lửa.
Giả Tam nghe vậy mừng rỡ như bắt được vàng, quỳ rạp xuống tạ ơn rối rít, thầm nghĩ mình cuối cùng cũng có cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
---
Trong khi đó, Khấu Tôn Dục đang được Giang Cẩn Đồng nắm lấy tay dẫn đi, cảm nhận bàn tay mềm mại, ấm áp ấy, cả người hắn như rơi vào cõi mộng, tinh thần có chút bàng hoàng.
Nhưng cảm giác ấy không kéo dài quá lâu, vì chỉ chốc lát sau, họ đã quay trở lại chỗ xe ngựa.
Giang Cẩn Đồng, dù có chút tiếc nuối khi phải buông tay, nhưng nàng vẫn giữ vững nguyên tắc "tiện nghi từng bước mà chiếm", đành thả tay Khấu Tôn Dục khi đưa hắn lên xe. Trước khi buông tay, nàng không quên tặng hắn một nụ cười dịu dàng, tươi tắn như hoa nở giữa mùa xuân.
“A Dục, ngươi theo ta bôn ba cả đoạn đường này thật vất vả. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Nếu đi gấp, trời tối hẳn là có thể đến huyện thành. Đến lúc đó, ta sẽ thỉnh ngươi một bữa tiệc lớn!”
Giờ đây, Giang Cẩn Đồng đã thành một người tài đại khí thô, trong tay có đến hai rương đầy kim nguyên bảo. Dù giá cả ở huyện thành có đắt đỏ thế nào, nàng cũng không chút đắn đo mà mời Khấu Tôn Dục một bữa thật thịnh soạn.
“Giang…”
Khấu Tôn Dục vừa định mở miệng từ chối. Hắn muốn nói với Giang cô nương rằng nàng không cần phiền lòng như vậy. Hắn chỉ là theo chân nàng đi một chuyến, chẳng những không giúp được gì mà còn suýt chút nữa gây phiền phức, nào đáng để nàng phải mời ăn cơm.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, tay phải của hắn bỗng bị một đôi tay mềm mại, nhỏ nhắn nâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.