Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 18:
Lạp Nghiêu
05/05/2024
Lần này, nhóm Vân Thiên Thiên cũng không thể thực hành thí nghiệm, Trần Mạn giả vờ đi nhà vệ sinh. Cô ấy vừa định đi ra ngoài thì bất chợt nghe thấy một tiếng hét vang lên ở buồng bên cạnh.
Tiếng hét kia nghe có vẻ hơi quen, nó thuộc về nữ sinh vừa rồi.
Những người ở gần đó vội vàng chạy đến: “Cô gái à, cô bị làm sao vậy?”
Ở bên trong không có ai trả lời, có người suy đoán: “Có phải bị rớt điện thoại di động xuống dưới hố rồi không?”
“Hoặc là bị rớt túi xách rồi?”
Mọi người mồm năm miệng mười suy đoán, trong căn buồng kế bên vẫn yên lặng như cũ.
“Cô gái ơi, cô có ổn không vậy?” Có một người công nhân viên của sân bay hỏi thăm một lần nữa.
Ở bên trong vẫn không có ai trả lời, cánh cửa lại từ từ mở ra từ bên trong. Nữ sinh đi từ bên trong ra, trên mặt đẫm nước mắt nhưng vẻ mặt thì cực kỳ cứng ngắc.
Mọi người nhìn thấy người ở bên trong đã đi ra, đều thở phào nhẹ nhõm. Có người tò mò hỏi nữ sinh: “Vừa nãy cô bị làm sao vậy?”
Nữ sinh ngẩng đầu liếc nhìn người nọ một cái, không nói gì.
Người nọ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa, lẩm bẩm cái gì đó rồi tiến vào buồng vệ sinh.
Nữ sinh kia đi ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi nhà vệ sinh đã bị ngăn cản.
“Em gái à.” Vân Thiên Thiên nhìn nữ sinh trước mặt đã bị thay đổi linh hồn, giả vờ tò mò hỏi thăm: “Em tới đón Hạ Duyên à? Chuyến bay của Hạ Duyên là khi nào vậy?”
Trần Mạn có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của nữ sinh bị bao phủ bởi hắc khí, đám hắc khí kia dường như đang ngưng tụ lại thành một khuôn mặt khác, giống như một chiếc mặt nạ bán trong suốt treo trên khuôn mặt của nữ sinh kia. Cô ấy sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ, một tay nắm chặt cổ tay Vân Thiên Thiên.
Nữ sinh mở miệng trả lời bằng giọng điệu cứng đờ: “Tôi không biết.”
Nếu có người đã từng nghe được cuộc trò chuyện của nữ sinh và Vân Thiên Thiên ở nhà vệ sinh này chắc chắn sẽ bị hù dọa, bởi vì giọng nói của nữ sinh đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn mang theo một ít chất giọng địa phương.
Nữ sinh định vòng qua bọn họ, Vân Thiên Thiên lại kéo cánh tay kia của nữ sinh, cô giấu bùa Trấn Quỷ gấp thành hình tam giác trong lòng bàn tay, vào khoảnh khắc chạm vào nữ sinh thì lá bùa ngay lập tức cháy thành tro.
Cô chụp vào mạch môn* của nữ sinh, giống như đang cực lực kéo một thứ gì đó ra.
*Mạch môn: một huyệt đạo trong y học cổ truyền Trung Quốc, vị trí cách gốc ngón tay cái nửa inch (1 inch = 2,54 cm).
Mọi người nghe thấy nữ sinh hét lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống.
Lần này, có rất nhiều nhân viên công tác chạy tới, sau khi nhìn thấy một cách rõ ràng đó là Vân Thiên Thiên và fans của Hạ Duyên thì sắc mặt đều trở nên phức tạp.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Công nhân viên nhanh chóng kéo nữ sinh đang ngồi xổm trên đất lên.
Tiếng hét kia nghe có vẻ hơi quen, nó thuộc về nữ sinh vừa rồi.
Những người ở gần đó vội vàng chạy đến: “Cô gái à, cô bị làm sao vậy?”
Ở bên trong không có ai trả lời, có người suy đoán: “Có phải bị rớt điện thoại di động xuống dưới hố rồi không?”
“Hoặc là bị rớt túi xách rồi?”
Mọi người mồm năm miệng mười suy đoán, trong căn buồng kế bên vẫn yên lặng như cũ.
“Cô gái ơi, cô có ổn không vậy?” Có một người công nhân viên của sân bay hỏi thăm một lần nữa.
Ở bên trong vẫn không có ai trả lời, cánh cửa lại từ từ mở ra từ bên trong. Nữ sinh đi từ bên trong ra, trên mặt đẫm nước mắt nhưng vẻ mặt thì cực kỳ cứng ngắc.
Mọi người nhìn thấy người ở bên trong đã đi ra, đều thở phào nhẹ nhõm. Có người tò mò hỏi nữ sinh: “Vừa nãy cô bị làm sao vậy?”
Nữ sinh ngẩng đầu liếc nhìn người nọ một cái, không nói gì.
Người nọ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa, lẩm bẩm cái gì đó rồi tiến vào buồng vệ sinh.
Nữ sinh kia đi ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi nhà vệ sinh đã bị ngăn cản.
“Em gái à.” Vân Thiên Thiên nhìn nữ sinh trước mặt đã bị thay đổi linh hồn, giả vờ tò mò hỏi thăm: “Em tới đón Hạ Duyên à? Chuyến bay của Hạ Duyên là khi nào vậy?”
Trần Mạn có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của nữ sinh bị bao phủ bởi hắc khí, đám hắc khí kia dường như đang ngưng tụ lại thành một khuôn mặt khác, giống như một chiếc mặt nạ bán trong suốt treo trên khuôn mặt của nữ sinh kia. Cô ấy sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ, một tay nắm chặt cổ tay Vân Thiên Thiên.
Nữ sinh mở miệng trả lời bằng giọng điệu cứng đờ: “Tôi không biết.”
Nếu có người đã từng nghe được cuộc trò chuyện của nữ sinh và Vân Thiên Thiên ở nhà vệ sinh này chắc chắn sẽ bị hù dọa, bởi vì giọng nói của nữ sinh đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn mang theo một ít chất giọng địa phương.
Nữ sinh định vòng qua bọn họ, Vân Thiên Thiên lại kéo cánh tay kia của nữ sinh, cô giấu bùa Trấn Quỷ gấp thành hình tam giác trong lòng bàn tay, vào khoảnh khắc chạm vào nữ sinh thì lá bùa ngay lập tức cháy thành tro.
Cô chụp vào mạch môn* của nữ sinh, giống như đang cực lực kéo một thứ gì đó ra.
*Mạch môn: một huyệt đạo trong y học cổ truyền Trung Quốc, vị trí cách gốc ngón tay cái nửa inch (1 inch = 2,54 cm).
Mọi người nghe thấy nữ sinh hét lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống.
Lần này, có rất nhiều nhân viên công tác chạy tới, sau khi nhìn thấy một cách rõ ràng đó là Vân Thiên Thiên và fans của Hạ Duyên thì sắc mặt đều trở nên phức tạp.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Công nhân viên nhanh chóng kéo nữ sinh đang ngồi xổm trên đất lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.