Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 30:
Lạp Nghiêu
07/05/2024
Nói cách khác không chỉ cần các khách quý thích nhau mà còn phải được khán giả ủng hộ, họ mới có thể có nhiều cơ hội ở bên nhau hơn.
Lúc ăn cơm, Vân Thiên Thiên thuật lại quy tắc cho Trình Tiêu và Diệp Minh San. Diệp Minh San theo bản năng nhìn về phía Hạ Duyên, Hạ Duyên nhìn lại cô ta.
[Aaaa, hai người họ thật rõ ràng!]
[Mau bình chọn cho họ đi! Tôi muốn Hạ Duyên và San San ở cùng một chỗ!]
[CP Hạ Duyên xông lên! Nhất định phải cho họ chung một nhóm!]
Ánh mắt Tề Dư Hàng lướt qua ba vị khách quý, như có điều suy nghĩ.
Trình Tiêu nghe xong quy tắc có chút mơ hồ: “Sao lại phức tạp như vậy, vậy nếu không có ai ghép đội thành công thì sao? Mọi người sẽ không hẹn hò à?”
Đạo diễn: “Dưa hái xanh không ngọt, không chọn lẫn nhau chứng tỏ hai người không thích nhau, hẹn hò làm gì? Chăm chỉ làm việc đi!”
[Hahahaha, tôi bỗng nhiên có chút muốn xem cảnh ghép đôi thất bại!]
[Hoặc là xảy ra cuộc chiến giữa ba cặp, một cặp điên cuồng hẹn hò, hai cặp khác thành thật làm việc!]
[Người khác thì tôi không biết, Vân Thiên Thiên khẳng định không có cách nào đạt được cơ hội hẹn hò, cô ta nhất định sẽ chọn Hạ Duyên, chỉ cần Hạ Duyên không chọn cô ta, cô ta cũng chỉ có thể ngốc nghếch ngồi nhìn.]
[Hahaha, có phải trước khi Vân đại tiểu thư đến chương trình không đọc qua quy tắc không!]
[Đột nhiên bắt đầu chờ mong!]
Cơm tối rất phong phú, Vân Thiên Thiên ăn xong cảm thấy rất mỹ mãn, thật lòng thật dạ khen Diệp Minh San: “Món ăn cô nấu ngon quá, thịt kho tàu này là món thịt kho tàu ngon nhất tôi từng ăn!”
Cô đã không nhớ rõ thời điểm gần nhất được ăn thịt kho tàu là khi nào, thực ra không hề có đối tượng so sánh.
Hôm nay là nhóm Hạ Duyên rửa bát, bốn người khác ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, Diệp Minh San nhớ lại kinh nghiệm nấu cơm của mình khi còn bé.
Lúc đó cô ta không biết mình là con gái thất lạc của gia đình hào môn nhà họ Diệp, bố mẹ nuôi là công nhân nhà máy thực phẩm, phía dưới còn có hai cậu em trai, bố mẹ nuôi đối xử với cô ta không tốt lắm, cô ta bắt đầu học nấu ăn từ khi học tiểu học, còn phải chăm sóc hai cậu em trai.
Năm nay cô ta vừa tốt nghiệp học viện khiêu vũ, mới được đóng vai quần chúng chỉ có ba câu thoại trong một bộ phim.
Cho nên trong mắt khán giả, Diệp Minh San tương đương với người bình thường. Sau khi nghe hồi tưởng của cô ta, nhiều người đã có thêm phần đồng cảm với cô ta.
[Hu hu hu... San San thật không dễ dàng.]
[Hy vọng San San có thể tìm được hạnh phúc của đời mình ở đây - tên của anh ấy là Hạ Duyên.]
Diệp Minh San nhớ tới chuyện trước kia, hốc mắt ửng đỏ, nhưng vẫn cố nén nước mắt, mỉm cười ném đề tài cho Vân Thiên Thiên: “Khi còn bé, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi chính là mỗi ngày tan học về nhà làm việc nhà, Thiên Thiên, ấn tượng sâu sắc nhất lúc cô lên tiểu học là cái gì vậy?"
Lúc ăn cơm, Vân Thiên Thiên thuật lại quy tắc cho Trình Tiêu và Diệp Minh San. Diệp Minh San theo bản năng nhìn về phía Hạ Duyên, Hạ Duyên nhìn lại cô ta.
[Aaaa, hai người họ thật rõ ràng!]
[Mau bình chọn cho họ đi! Tôi muốn Hạ Duyên và San San ở cùng một chỗ!]
[CP Hạ Duyên xông lên! Nhất định phải cho họ chung một nhóm!]
Ánh mắt Tề Dư Hàng lướt qua ba vị khách quý, như có điều suy nghĩ.
Trình Tiêu nghe xong quy tắc có chút mơ hồ: “Sao lại phức tạp như vậy, vậy nếu không có ai ghép đội thành công thì sao? Mọi người sẽ không hẹn hò à?”
Đạo diễn: “Dưa hái xanh không ngọt, không chọn lẫn nhau chứng tỏ hai người không thích nhau, hẹn hò làm gì? Chăm chỉ làm việc đi!”
[Hahahaha, tôi bỗng nhiên có chút muốn xem cảnh ghép đôi thất bại!]
[Hoặc là xảy ra cuộc chiến giữa ba cặp, một cặp điên cuồng hẹn hò, hai cặp khác thành thật làm việc!]
[Người khác thì tôi không biết, Vân Thiên Thiên khẳng định không có cách nào đạt được cơ hội hẹn hò, cô ta nhất định sẽ chọn Hạ Duyên, chỉ cần Hạ Duyên không chọn cô ta, cô ta cũng chỉ có thể ngốc nghếch ngồi nhìn.]
[Hahaha, có phải trước khi Vân đại tiểu thư đến chương trình không đọc qua quy tắc không!]
[Đột nhiên bắt đầu chờ mong!]
Cơm tối rất phong phú, Vân Thiên Thiên ăn xong cảm thấy rất mỹ mãn, thật lòng thật dạ khen Diệp Minh San: “Món ăn cô nấu ngon quá, thịt kho tàu này là món thịt kho tàu ngon nhất tôi từng ăn!”
Cô đã không nhớ rõ thời điểm gần nhất được ăn thịt kho tàu là khi nào, thực ra không hề có đối tượng so sánh.
Hôm nay là nhóm Hạ Duyên rửa bát, bốn người khác ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, Diệp Minh San nhớ lại kinh nghiệm nấu cơm của mình khi còn bé.
Lúc đó cô ta không biết mình là con gái thất lạc của gia đình hào môn nhà họ Diệp, bố mẹ nuôi là công nhân nhà máy thực phẩm, phía dưới còn có hai cậu em trai, bố mẹ nuôi đối xử với cô ta không tốt lắm, cô ta bắt đầu học nấu ăn từ khi học tiểu học, còn phải chăm sóc hai cậu em trai.
Năm nay cô ta vừa tốt nghiệp học viện khiêu vũ, mới được đóng vai quần chúng chỉ có ba câu thoại trong một bộ phim.
Cho nên trong mắt khán giả, Diệp Minh San tương đương với người bình thường. Sau khi nghe hồi tưởng của cô ta, nhiều người đã có thêm phần đồng cảm với cô ta.
[Hu hu hu... San San thật không dễ dàng.]
[Hy vọng San San có thể tìm được hạnh phúc của đời mình ở đây - tên của anh ấy là Hạ Duyên.]
Diệp Minh San nhớ tới chuyện trước kia, hốc mắt ửng đỏ, nhưng vẫn cố nén nước mắt, mỉm cười ném đề tài cho Vân Thiên Thiên: “Khi còn bé, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi chính là mỗi ngày tan học về nhà làm việc nhà, Thiên Thiên, ấn tượng sâu sắc nhất lúc cô lên tiểu học là cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.