Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 37:
Lạp Nghiêu
09/05/2024
Ngược lại một câu nói của Tề Dư Hàng nhắc nhở mọi người.
Anh ấy nhìn về phía Diệp Minh San: “San San, cô cũng mất ngủ à?”
Anh ấy nhìn biểu cảm của Diệp Minh San, đã đoán được Vân Thiên Thiên nói đúng, nhưng dường như Diệp Minh San không có trực tiếp thừa nhận, vì thế anh ấy mới nói ra.
Diệp Minh San kéo khóe môi: “Đúng là hơi khó ngủ.”
“Xem đi, Thiên Thiên nói nhìn rất chuẩn.” Trình Tiêu kiêu ngạo nói, nghiễm nhiên đã thành fan nhỏ của Vân Thiên Thiên.
Diệp Minh San lại chuyển đề tài: “Tôi thích chơi điện thoại trước khi ngủ, cho nên mỗi ngày đều phải kéo dài đến khuya mới ngủ.”
[Ha ha ha! Bây giờ ai mà không chơi điện thoại trước khi ngủ chứ, mười người thì tám người khó ngủ!]
[Tôi cũng khó ngủ, nhưng không liên quan gì đến lo âu.]
[Đây rõ ràng là Vân Thiên Thiên mượn cơ hội nói móc Diệp Minh San, đâu phải nhìn sắc mặt.]
“Buổi tối chơi điện thoại không tốt cho mắt, nếu muốn chơi nhất định phải bật đèn.” Hạ Duyên quan tâm nhắc nhở Diệp Minh San.
Diệp Minh San gật đầu: “Em nhớ rồi, chơi điện thoại trước khi ngủ quả thật không tốt.”
Lúc Trình Tiêu lấy lại tinh thần, hai người bọn họ đã đem đề tài chuyển đến chơi điện thoại trước khi ngủ, Vân Thiên Thiên vẫn an tĩnh uống trà, tựa hồ căn bản không thèm để ý Diệp Minh San và mọi người có tin hay không.
Trần Tư Nguyệt đứng lên: “Buổi tối tôi còn có chút công việc, phải về phòng ngủ trước, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi!]
Vân Thiên Thiên cũng đứng lên: “Tôi đi nữa, tôi cũng thấy mệt, muốn tắm rửa đi ngủ sớm.”
Tối nay còn phải đến Thành Hoàng Ty làm nhân chứng, cô phải thừa dịp Tiền Ngũ chưa đến nhanh chóng ngủ một lát.
Đạo diễn nhắc nhở: “Đừng quên bỏ phiếu cho người mình rung động.”
Vân Thiên Thiên hỏi: “Nội dung tờ giấy là do tổ tiết mục xem trước, hay khách quý xem trước?”
“Tờ giấy được niêm phong, tổ tiết mục sẽ không xem, chỉ phụ trách đưa đến tay đối phương. Nhưng người kia cần mở tờ giấy trước ống kính.” Đạo diễn nói xong, còn trêu ghẹo một câu: “Thiên Thiên muốn viết cái gì mà chúng tôi không thể xem được à?”
“Đúng vậy.” Vân Thiên Thiên mỉm cười.
[Ha ha ha, cô ấy thật đáng yêu.]
[Tôi thật sự rất tò mò cô ấy sẽ viết gì cho Hạ Duyên.]
[Có chút thú vị, rất chờ mong!]
Mọi người nghe đến quy tắc này, đều có điều suy nghĩ.
Vân Thiên Thiên cùng Trần Tư Nguyệt cùng đi về phía hậu viện, còn hàn huyên về quy tắc này, Trần Tư Nguyệt không hề tiết lộ ý đồ của mình. Chỉ nói mình không biết viết cái gì, chữ cũng không đẹp lắm.
Vân Thiên Thiên nhìn tướng mạo của cô ấy, năm nay chính là vận hôn nhân, rất có thể năm nay sẽ kết hôn hoặc là đính hôn, chỉ là hiện tại vẫn chưa rõ liệu có phải với nam khách quý của chương trình này hay không.
Hai người ở trong viện nói chúc ngủ ngon, đều tự quay lại phòng mình, bắt đầu viết tờ giấy nhỏ rung động.
Tờ giấy rung động được tổ tiết mục chuẩn bị tốt, đặt ở trong ngăn kéo bàn.
Anh ấy nhìn về phía Diệp Minh San: “San San, cô cũng mất ngủ à?”
Anh ấy nhìn biểu cảm của Diệp Minh San, đã đoán được Vân Thiên Thiên nói đúng, nhưng dường như Diệp Minh San không có trực tiếp thừa nhận, vì thế anh ấy mới nói ra.
Diệp Minh San kéo khóe môi: “Đúng là hơi khó ngủ.”
“Xem đi, Thiên Thiên nói nhìn rất chuẩn.” Trình Tiêu kiêu ngạo nói, nghiễm nhiên đã thành fan nhỏ của Vân Thiên Thiên.
Diệp Minh San lại chuyển đề tài: “Tôi thích chơi điện thoại trước khi ngủ, cho nên mỗi ngày đều phải kéo dài đến khuya mới ngủ.”
[Ha ha ha! Bây giờ ai mà không chơi điện thoại trước khi ngủ chứ, mười người thì tám người khó ngủ!]
[Tôi cũng khó ngủ, nhưng không liên quan gì đến lo âu.]
[Đây rõ ràng là Vân Thiên Thiên mượn cơ hội nói móc Diệp Minh San, đâu phải nhìn sắc mặt.]
“Buổi tối chơi điện thoại không tốt cho mắt, nếu muốn chơi nhất định phải bật đèn.” Hạ Duyên quan tâm nhắc nhở Diệp Minh San.
Diệp Minh San gật đầu: “Em nhớ rồi, chơi điện thoại trước khi ngủ quả thật không tốt.”
Lúc Trình Tiêu lấy lại tinh thần, hai người bọn họ đã đem đề tài chuyển đến chơi điện thoại trước khi ngủ, Vân Thiên Thiên vẫn an tĩnh uống trà, tựa hồ căn bản không thèm để ý Diệp Minh San và mọi người có tin hay không.
Trần Tư Nguyệt đứng lên: “Buổi tối tôi còn có chút công việc, phải về phòng ngủ trước, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi!]
Vân Thiên Thiên cũng đứng lên: “Tôi đi nữa, tôi cũng thấy mệt, muốn tắm rửa đi ngủ sớm.”
Tối nay còn phải đến Thành Hoàng Ty làm nhân chứng, cô phải thừa dịp Tiền Ngũ chưa đến nhanh chóng ngủ một lát.
Đạo diễn nhắc nhở: “Đừng quên bỏ phiếu cho người mình rung động.”
Vân Thiên Thiên hỏi: “Nội dung tờ giấy là do tổ tiết mục xem trước, hay khách quý xem trước?”
“Tờ giấy được niêm phong, tổ tiết mục sẽ không xem, chỉ phụ trách đưa đến tay đối phương. Nhưng người kia cần mở tờ giấy trước ống kính.” Đạo diễn nói xong, còn trêu ghẹo một câu: “Thiên Thiên muốn viết cái gì mà chúng tôi không thể xem được à?”
“Đúng vậy.” Vân Thiên Thiên mỉm cười.
[Ha ha ha, cô ấy thật đáng yêu.]
[Tôi thật sự rất tò mò cô ấy sẽ viết gì cho Hạ Duyên.]
[Có chút thú vị, rất chờ mong!]
Mọi người nghe đến quy tắc này, đều có điều suy nghĩ.
Vân Thiên Thiên cùng Trần Tư Nguyệt cùng đi về phía hậu viện, còn hàn huyên về quy tắc này, Trần Tư Nguyệt không hề tiết lộ ý đồ của mình. Chỉ nói mình không biết viết cái gì, chữ cũng không đẹp lắm.
Vân Thiên Thiên nhìn tướng mạo của cô ấy, năm nay chính là vận hôn nhân, rất có thể năm nay sẽ kết hôn hoặc là đính hôn, chỉ là hiện tại vẫn chưa rõ liệu có phải với nam khách quý của chương trình này hay không.
Hai người ở trong viện nói chúc ngủ ngon, đều tự quay lại phòng mình, bắt đầu viết tờ giấy nhỏ rung động.
Tờ giấy rung động được tổ tiết mục chuẩn bị tốt, đặt ở trong ngăn kéo bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.