Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 40:
Lạp Nghiêu
09/05/2024
Không hề trì hoãn, là Tề Dư Hàng viết.
Chữ của anh ấy rõ ràng đẹp hơn nhiều: “Nghe nói thư chỉ có thể đến tay người nhận vào ngày hôm sau, vậy nói ‘Chào buổi sáng’ với cô.”
Nhân viên công tác cố ý quay lại vẻ mặt Vân Thiên Thiên, cô mỉm cười đến mặt mày cong cong, cất kỹ hai phong thư.
[Cô ấy không nhận được phong thư của Hạ Duyên mà không khổ sở một chút nào sao?]
[Không thất vọng sao?]
[Tuyển thủ quản lý biểu cảm cấp 10!]
[Không phải, tôi thật sự cảm thấy, Vân Thiên Thiên không thích Hạ Duyên một chút xíu nào.]
[Tôi cũng vậy, cô ấy nhìn thấy phong thư của Trình Tiêu cười rất vui vẻ.]
Fans Hạ Duyên nhìn thấy bình luận như vậy, không hiểu sao có chút tức giận, đưa ra các loại ví dụ, chứng minh Vân Thiên Thiên thích Hạ Duyên.
[Rốt cuộc Vân Thiên Thiên có thích Hạ Duyên hay không, xem cô ta đưa phong thư cho ai thì biết.]
[Còn gì phải nói nữa? Nếu như Vân Thiên Thiên không viết thư cho Hạ Duyên, tôi lập tức ăn bàn phím!]
Lúc nhân viên công tác đi tới tiền viện, chỉ có Hạ Duyên và Tề Dư Hàng ở đây, Trình Tiêu ra ngoài chạy bộ.
Vì thế nhân viên công tác bắt đầu từ Hạ Duyên.
Nhân số phòng phát sóng trực tiếp đạt đỉnh điểm trong ngày hôm nay, nhưng mọi người đều cho rằng không có gì bất ngờ, Hạ Duyên ít nhất sẽ thu được phong thư của hai vị nữ khách quý, thậm chí có thể là ba.
Bởi vậy, khi nhân viên công tác đưa một phong thư cho Hạ Duyên, bình luận toàn là dấu hỏi.
[Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ San San đưa cho Trình Tiêu?]
[Cũng có thể, lúc đầu hai người bọn họ đã chọn nhau mà.]
[A a a không cần! Có thể là do nhân viên công tác đưa thư cho từng người một đúng không?]
Hạ Duyên thấy chỉ có một phong thư cũng giật mình, nhíu mày, đoán rằng Diệp Minh San đã đưa cho người khác.
Nhưng khi anh ta ghét bỏ mở phong thư ra, lại thấy chữ ký của Diệp Minh San.
“Ngày hôm qua rất vui vẻ, hy vọng hôm nay còn vui hơn.”
Phía sau còn có một khuôn mặt tươi cười.
Hạ Duyên vẫn luôn chờ mong nội dung tờ giấy của Diệp Minh San, nhưng khi anh ta nhìn thấy, lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Anh ta nhìn nhân viên công tác, xác nhận rằng anh ấy không còn phong thư nào khác để đưa cho mình, lông mày cau lại cũng không giãn ra.
Cho đến khi nhân viên công tác đi ra khỏi phòng Hạ Duyên, trong phòng phát sóng trực tiếp mới bắt đầu thảo luận.
[??? Rốt cuộc Vân Thiên Thiên đang chơi trò quỷ gì vậy? Tại sao cô ta không viết thư cho anh trai tôi?]
[Tôi ngớ người, đây vẫn là Vân Thiên Thiên cố gắng tìm mọi cách để trói buộc anh trai tôi sao?]
[Cô ta dễ dàng rút lui như vậy sao? Đúng là người phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ!]
Có chút người qua đường nhìn thấy phản ứng của fans Hạ Duyên, không nhịn được lên tiếng: [Fans Hạ Duyên cả ngày cầu xin Vân Thiên Thiên buông tha cho anh ấy, giờ cuối cùng cũng có xu hướng này rồi, không phải nên vui mừng sao?]
Chữ của anh ấy rõ ràng đẹp hơn nhiều: “Nghe nói thư chỉ có thể đến tay người nhận vào ngày hôm sau, vậy nói ‘Chào buổi sáng’ với cô.”
Nhân viên công tác cố ý quay lại vẻ mặt Vân Thiên Thiên, cô mỉm cười đến mặt mày cong cong, cất kỹ hai phong thư.
[Cô ấy không nhận được phong thư của Hạ Duyên mà không khổ sở một chút nào sao?]
[Không thất vọng sao?]
[Tuyển thủ quản lý biểu cảm cấp 10!]
[Không phải, tôi thật sự cảm thấy, Vân Thiên Thiên không thích Hạ Duyên một chút xíu nào.]
[Tôi cũng vậy, cô ấy nhìn thấy phong thư của Trình Tiêu cười rất vui vẻ.]
Fans Hạ Duyên nhìn thấy bình luận như vậy, không hiểu sao có chút tức giận, đưa ra các loại ví dụ, chứng minh Vân Thiên Thiên thích Hạ Duyên.
[Rốt cuộc Vân Thiên Thiên có thích Hạ Duyên hay không, xem cô ta đưa phong thư cho ai thì biết.]
[Còn gì phải nói nữa? Nếu như Vân Thiên Thiên không viết thư cho Hạ Duyên, tôi lập tức ăn bàn phím!]
Lúc nhân viên công tác đi tới tiền viện, chỉ có Hạ Duyên và Tề Dư Hàng ở đây, Trình Tiêu ra ngoài chạy bộ.
Vì thế nhân viên công tác bắt đầu từ Hạ Duyên.
Nhân số phòng phát sóng trực tiếp đạt đỉnh điểm trong ngày hôm nay, nhưng mọi người đều cho rằng không có gì bất ngờ, Hạ Duyên ít nhất sẽ thu được phong thư của hai vị nữ khách quý, thậm chí có thể là ba.
Bởi vậy, khi nhân viên công tác đưa một phong thư cho Hạ Duyên, bình luận toàn là dấu hỏi.
[Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ San San đưa cho Trình Tiêu?]
[Cũng có thể, lúc đầu hai người bọn họ đã chọn nhau mà.]
[A a a không cần! Có thể là do nhân viên công tác đưa thư cho từng người một đúng không?]
Hạ Duyên thấy chỉ có một phong thư cũng giật mình, nhíu mày, đoán rằng Diệp Minh San đã đưa cho người khác.
Nhưng khi anh ta ghét bỏ mở phong thư ra, lại thấy chữ ký của Diệp Minh San.
“Ngày hôm qua rất vui vẻ, hy vọng hôm nay còn vui hơn.”
Phía sau còn có một khuôn mặt tươi cười.
Hạ Duyên vẫn luôn chờ mong nội dung tờ giấy của Diệp Minh San, nhưng khi anh ta nhìn thấy, lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Anh ta nhìn nhân viên công tác, xác nhận rằng anh ấy không còn phong thư nào khác để đưa cho mình, lông mày cau lại cũng không giãn ra.
Cho đến khi nhân viên công tác đi ra khỏi phòng Hạ Duyên, trong phòng phát sóng trực tiếp mới bắt đầu thảo luận.
[??? Rốt cuộc Vân Thiên Thiên đang chơi trò quỷ gì vậy? Tại sao cô ta không viết thư cho anh trai tôi?]
[Tôi ngớ người, đây vẫn là Vân Thiên Thiên cố gắng tìm mọi cách để trói buộc anh trai tôi sao?]
[Cô ta dễ dàng rút lui như vậy sao? Đúng là người phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ!]
Có chút người qua đường nhìn thấy phản ứng của fans Hạ Duyên, không nhịn được lên tiếng: [Fans Hạ Duyên cả ngày cầu xin Vân Thiên Thiên buông tha cho anh ấy, giờ cuối cùng cũng có xu hướng này rồi, không phải nên vui mừng sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.