Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 48: Ngày Khai Trương Bị Xem Như Trò Cười 2
Nhất Lãm Tinh Hà
12/11/2023
Ba người ăn sáng xong, Tô Cẩm tính toán thời gian rồi rước bài vị tổ sư gia ra ngoài.
Diêu Nguyệt đi theo ở phía sau, trong tay nâng lư hương.
Tô Chính Quang cầm bó nhang, tâm tình phức tạp.
Tô Cẩm vái ba cái, lại thấp giọng nói lại tình huống với tổ sư gia: “Tô sư gia xin chớ ghét bỏ, đây chỉ là đạo quán tạm thời thôi. Đợi khi nào con gom góp đủ tiền, nhất định sẽ xây cho ngài một tòa Huyền Thanh Quan uy nghi hoành tráng!”
Tô Cẩm thắp ba nén nhang, cung cung kính kính cắm vào trong lư hương.
Diêu Nguyệt đứng ở phía sau học theo dáng vẻ của Tô Cẩm, vô cùng thành kính.
Tô Chính Quang: “..”
Người nào người nấy điên hết cả rồi.
Chỉ có ông ấy là bình thường nhất.
Suy nghĩ vừa dứt, một giây sau, trên trán Tô Chính Quang bỗng thấy nóng lên.
Tô Chính Quang: “?”
Ông ấy đưa tay sờ thử, nhìn thấy trên tay dính đầy phân chim.
Tô Chính Quang: “!!!”
Con chim ngu ngốc nào lại ị ở trên đầu ông ấy thế hả!!!
Tô Chính Quang tức giận chửi ầm lên.
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng ông ấy như thế liền đưa tới một tờ khăn giấy: “Cha đối với tổ sư gia không thành tâm nên tổ sư gia không vui.”
Tô Chính Quang hừ một tiếng: “Cha không thành tâm lúc nào hả?”
Cha vốn không tin người gọi là tổ sư gia này! Tô Chính Quang ở trong lòng lẩm bẩm.
Ông ấy quay người muốn vào nhà rửa mặt, vừa mới đi được hai bước, dưới chân bị trượt, bịch một tiếng ngã nhào trên đất.
Tô Chính Quang: “...”
Diêu Nguyệt im lặng ghét bỏ.
Chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà vô dụng như vậy.
Diêu Nguyệt bất đắc dĩ thắp ba nén nhang, vái một cái trước mặt bài vị tổ sư gia.
“Mong tổ sư gia đừng trách tội, đừng có so đo với một kẻ ngốc như ông ấy.”
Thắp nhang xong, Diêu Nguyệt lúc này mới đi tới đỡ Tô Chính Quang dậy.
“Không phải em đã nói với anh rồi sao? Phải thành kính với tổ sư gia. Có một vài chuyện cho dù anh không tin nhưng anh cũng không thể nói bậy, nhất định trong lòng phải có kính ý.”
Tô Chính Quang há mồm muốn cãi lại, nhưng lại nghĩ đến những chuyện mình gặp phải, lại nhìn sắc mặt Diêu Nguyệt nghiêm túc đàng hoàng như thế, cuối cùng ông ấy vẫn ngậm miệng không nói thêm gì.
Nếu chẳng may ông ấy lại chọc giận Diêu Nguyệt, vậy cũng quá không có lời.
Ánh mắt Tô Cẩm kiên định nhìn Huyền Thanh Quan, mặc dù chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng đây là nơi mà cô tự tay chuẩn bị cho tổ sư gia, ý nghĩ rất khác biệt!
Tô Cẩm nhìn đồng hồ.
Sau đó ngồi ở sạp bên cạnh.
Bởi vì ở đây là sân nhà họ Tô, Diêu Nguyệt sợ Tô Cẩm bị nắng nên cố ý làm một đình nghỉ mát đơn giản nữa.
Trừ cái đó ra, còn có một ít trái cây và bánh điểm tâm các loại.
Rất hợp tâm ý Tô Cẩm.
Diêu Diêu nhà mình quả thật rất biết cách làm việc!
Tô Cẩm ngồi đó, vừa uống nước chua chua ngọt ngọt, vừa chuẩn bị mấy lá bùa của mình.
Cô chuẩn bị không ít các loại bùa thường dùng, bùa bình an, bùa hộ thân, còn có bùa hộ thân bản nâng cấp.
Hai loại bùa phía trước giá hai trăm tệ một lá, còn bản nâng cấp có giá bốn trăm tệ một lá.
Về phần giá cả mà Nguyên Cảnh nói với cô lúc trước, quả thực cô cảm thấy rất hợp lý.
Nhưng những vật như bùa này, cô nghĩ một chút, vẫn quyết định không tăng giá lên. Dù sao thì trên thế giới này kẻ có tiền quả thật rất nhiều, thế nhưng người nghèo không có tiền lại càng nhiều hơn…
Sau này với những tình huống cần cô phải tự mình ra tay, cô sẽ nhìn tình huống để tăng giá.
Nhóm người đầu tiên tiến về phía nhà họ Tô chính là Chu phu nhân cùng với các chị em của bà ta.
Chu phu nhân và mấy người kia từ sáng sớm đã thức dậy.
Mục đích là để chạy tới đây tìm cơ hội giễu cợt Diêu Nguyệt một phen.
Nói về việc hóng chuyện, giẫm người, chế giễu người này thì không ai tích cực hơn so với mấy người đó cả.
Khi đi qua phòng bảo vệ của khu biệt thự, bảo vệ không ngăn lại mà chỉ bảo mấy người bọn họ đăng ký.
Sau khi mấy người Chu phu nhân thuận lợi đi vào, một đám người cực kỳ rêu rao đi về phía nhà họ Tô.
Từ khoảng cách từ rất xa, Tô Cẩm đã nghe được tiếng một đám người đang líu ríu không ngừng.
Tô Cẩm chán ghét nhấp một ngụm nước uống, bọn họ không phải đến đưa tiền, không cần nhìn bọn họ!
Diêu Nguyệt đi theo ở phía sau, trong tay nâng lư hương.
Tô Chính Quang cầm bó nhang, tâm tình phức tạp.
Tô Cẩm vái ba cái, lại thấp giọng nói lại tình huống với tổ sư gia: “Tô sư gia xin chớ ghét bỏ, đây chỉ là đạo quán tạm thời thôi. Đợi khi nào con gom góp đủ tiền, nhất định sẽ xây cho ngài một tòa Huyền Thanh Quan uy nghi hoành tráng!”
Tô Cẩm thắp ba nén nhang, cung cung kính kính cắm vào trong lư hương.
Diêu Nguyệt đứng ở phía sau học theo dáng vẻ của Tô Cẩm, vô cùng thành kính.
Tô Chính Quang: “..”
Người nào người nấy điên hết cả rồi.
Chỉ có ông ấy là bình thường nhất.
Suy nghĩ vừa dứt, một giây sau, trên trán Tô Chính Quang bỗng thấy nóng lên.
Tô Chính Quang: “?”
Ông ấy đưa tay sờ thử, nhìn thấy trên tay dính đầy phân chim.
Tô Chính Quang: “!!!”
Con chim ngu ngốc nào lại ị ở trên đầu ông ấy thế hả!!!
Tô Chính Quang tức giận chửi ầm lên.
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng ông ấy như thế liền đưa tới một tờ khăn giấy: “Cha đối với tổ sư gia không thành tâm nên tổ sư gia không vui.”
Tô Chính Quang hừ một tiếng: “Cha không thành tâm lúc nào hả?”
Cha vốn không tin người gọi là tổ sư gia này! Tô Chính Quang ở trong lòng lẩm bẩm.
Ông ấy quay người muốn vào nhà rửa mặt, vừa mới đi được hai bước, dưới chân bị trượt, bịch một tiếng ngã nhào trên đất.
Tô Chính Quang: “...”
Diêu Nguyệt im lặng ghét bỏ.
Chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà vô dụng như vậy.
Diêu Nguyệt bất đắc dĩ thắp ba nén nhang, vái một cái trước mặt bài vị tổ sư gia.
“Mong tổ sư gia đừng trách tội, đừng có so đo với một kẻ ngốc như ông ấy.”
Thắp nhang xong, Diêu Nguyệt lúc này mới đi tới đỡ Tô Chính Quang dậy.
“Không phải em đã nói với anh rồi sao? Phải thành kính với tổ sư gia. Có một vài chuyện cho dù anh không tin nhưng anh cũng không thể nói bậy, nhất định trong lòng phải có kính ý.”
Tô Chính Quang há mồm muốn cãi lại, nhưng lại nghĩ đến những chuyện mình gặp phải, lại nhìn sắc mặt Diêu Nguyệt nghiêm túc đàng hoàng như thế, cuối cùng ông ấy vẫn ngậm miệng không nói thêm gì.
Nếu chẳng may ông ấy lại chọc giận Diêu Nguyệt, vậy cũng quá không có lời.
Ánh mắt Tô Cẩm kiên định nhìn Huyền Thanh Quan, mặc dù chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng đây là nơi mà cô tự tay chuẩn bị cho tổ sư gia, ý nghĩ rất khác biệt!
Tô Cẩm nhìn đồng hồ.
Sau đó ngồi ở sạp bên cạnh.
Bởi vì ở đây là sân nhà họ Tô, Diêu Nguyệt sợ Tô Cẩm bị nắng nên cố ý làm một đình nghỉ mát đơn giản nữa.
Trừ cái đó ra, còn có một ít trái cây và bánh điểm tâm các loại.
Rất hợp tâm ý Tô Cẩm.
Diêu Diêu nhà mình quả thật rất biết cách làm việc!
Tô Cẩm ngồi đó, vừa uống nước chua chua ngọt ngọt, vừa chuẩn bị mấy lá bùa của mình.
Cô chuẩn bị không ít các loại bùa thường dùng, bùa bình an, bùa hộ thân, còn có bùa hộ thân bản nâng cấp.
Hai loại bùa phía trước giá hai trăm tệ một lá, còn bản nâng cấp có giá bốn trăm tệ một lá.
Về phần giá cả mà Nguyên Cảnh nói với cô lúc trước, quả thực cô cảm thấy rất hợp lý.
Nhưng những vật như bùa này, cô nghĩ một chút, vẫn quyết định không tăng giá lên. Dù sao thì trên thế giới này kẻ có tiền quả thật rất nhiều, thế nhưng người nghèo không có tiền lại càng nhiều hơn…
Sau này với những tình huống cần cô phải tự mình ra tay, cô sẽ nhìn tình huống để tăng giá.
Nhóm người đầu tiên tiến về phía nhà họ Tô chính là Chu phu nhân cùng với các chị em của bà ta.
Chu phu nhân và mấy người kia từ sáng sớm đã thức dậy.
Mục đích là để chạy tới đây tìm cơ hội giễu cợt Diêu Nguyệt một phen.
Nói về việc hóng chuyện, giẫm người, chế giễu người này thì không ai tích cực hơn so với mấy người đó cả.
Khi đi qua phòng bảo vệ của khu biệt thự, bảo vệ không ngăn lại mà chỉ bảo mấy người bọn họ đăng ký.
Sau khi mấy người Chu phu nhân thuận lợi đi vào, một đám người cực kỳ rêu rao đi về phía nhà họ Tô.
Từ khoảng cách từ rất xa, Tô Cẩm đã nghe được tiếng một đám người đang líu ríu không ngừng.
Tô Cẩm chán ghét nhấp một ngụm nước uống, bọn họ không phải đến đưa tiền, không cần nhìn bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.