Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Ốm Yếu
Chương 19:
Mục Trường Phong
31/10/2024
Ông Vương ngạc nhiên nhìn tờ giấy vàng có đường vẽ loằng ngoằng, góc giấy nham nhở, mép còn hơi xé rách. Ông ngập ngừng hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Hách Chỉ nghiêm túc đáp: “Lá bùa hộ mệnh.”
Theo như kinh nghiệm từ kiếp trước, một lá bùa như thế này, dù là bán với giá vài chục triệu, thậm chí cả trăm triệu cũng có người tranh nhau mua. Nhưng vì cô vừa mới xuyên đến thế giới này và chưa có danh tiếng, nên cô chưa vội tính đến giá trị.
Đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch khuếch trương danh tiếng của cô.
Ông Vương ngơ ngác, không hiểu sao cô bé này lại đưa cho mình một lá bùa. Ông định chỉ cầm như một phép lịch sự, nhưng ngay khi tay ông chạm vào tờ giấy, cảm giác như đầu óc trở nên minh mẫn hơn, cơn đau nhức dai dẳng ở cổ vốn làm ông khó chịu cũng biến mất. Cảm giác uể oải mà ông đã phải chịu đựng gần đây bỗng dưng tan biến.
Ông đờ đẫn nhìn vào lá bùa trong tay, không khỏi cảm thấy có gì đó lạ thường. Ông khẽ hỏi: “Lá bùa này từ chùa nào vậy? Là do vị cao tăng nào vẽ? Có thể cho chú biết để chú đến xin thêm một lá được không?”
Hách Chỉ nhìn ông với ánh mắt thản nhiên: “Không phải từ chùa nào cả. Chính tay tôi vẽ đấy.”
Ông Vương: "..."
Ông đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, không biết mình nên phản ứng thế nào trước câu trả lời của cô.
May mắn không có ai bị thương, sau một hồi trao đổi, Hách ba ba cùng Hách Chỉ tiếp tục lên đường. Trong khi đó, Vương Tân Vinh gọi điện cho công ty bảo hiểm, những người liên quan nhanh chóng đến hiện trường để giải quyết vấn đề thiệt hại.
Trong lúc chờ đợi, ông Vương cầm lá bùa Hách Chỉ đưa cho, xoay đi xoay lại quan sát rất kỹ. Đây chỉ là một tờ giấy vàng thông thường, trên đó vẽ vài hình thù giống phù chú nhưng trông chẳng khác gì những nét vẽ nguệch ngoạc. Chẳng có mùi hương hay dấu hiệu đặc biệt gì cả, cũng không giống như đã được ngâm qua bất kỳ loại thuốc an thần nào. Tờ giấy vàng còn có cạnh xé nham nhở, rõ ràng là sản phẩm thủ công thô sơ.
Vương Tân Vinh ngồi ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy Hách Chỉ chắc chỉ đùa giỡn ông. Có lẽ cô ấy sợ cầm tiền mà không có gì đáp lại thì sẽ thất lễ, nên mới tìm tạm cái gì đó để đáp lễ. Dù vậy, ông vẫn thấy khó hiểu làm sao một cô gái trẻ lại có thể nghĩ ra trò này. Và tại sao Hách Chỉ, một cô gái xinh đẹp, lại tùy tiện mang theo giấy vàng và chu sa bên mình?
Hách Chỉ nghiêm túc đáp: “Lá bùa hộ mệnh.”
Theo như kinh nghiệm từ kiếp trước, một lá bùa như thế này, dù là bán với giá vài chục triệu, thậm chí cả trăm triệu cũng có người tranh nhau mua. Nhưng vì cô vừa mới xuyên đến thế giới này và chưa có danh tiếng, nên cô chưa vội tính đến giá trị.
Đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch khuếch trương danh tiếng của cô.
Ông Vương ngơ ngác, không hiểu sao cô bé này lại đưa cho mình một lá bùa. Ông định chỉ cầm như một phép lịch sự, nhưng ngay khi tay ông chạm vào tờ giấy, cảm giác như đầu óc trở nên minh mẫn hơn, cơn đau nhức dai dẳng ở cổ vốn làm ông khó chịu cũng biến mất. Cảm giác uể oải mà ông đã phải chịu đựng gần đây bỗng dưng tan biến.
Ông đờ đẫn nhìn vào lá bùa trong tay, không khỏi cảm thấy có gì đó lạ thường. Ông khẽ hỏi: “Lá bùa này từ chùa nào vậy? Là do vị cao tăng nào vẽ? Có thể cho chú biết để chú đến xin thêm một lá được không?”
Hách Chỉ nhìn ông với ánh mắt thản nhiên: “Không phải từ chùa nào cả. Chính tay tôi vẽ đấy.”
Ông Vương: "..."
Ông đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, không biết mình nên phản ứng thế nào trước câu trả lời của cô.
May mắn không có ai bị thương, sau một hồi trao đổi, Hách ba ba cùng Hách Chỉ tiếp tục lên đường. Trong khi đó, Vương Tân Vinh gọi điện cho công ty bảo hiểm, những người liên quan nhanh chóng đến hiện trường để giải quyết vấn đề thiệt hại.
Trong lúc chờ đợi, ông Vương cầm lá bùa Hách Chỉ đưa cho, xoay đi xoay lại quan sát rất kỹ. Đây chỉ là một tờ giấy vàng thông thường, trên đó vẽ vài hình thù giống phù chú nhưng trông chẳng khác gì những nét vẽ nguệch ngoạc. Chẳng có mùi hương hay dấu hiệu đặc biệt gì cả, cũng không giống như đã được ngâm qua bất kỳ loại thuốc an thần nào. Tờ giấy vàng còn có cạnh xé nham nhở, rõ ràng là sản phẩm thủ công thô sơ.
Vương Tân Vinh ngồi ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy Hách Chỉ chắc chỉ đùa giỡn ông. Có lẽ cô ấy sợ cầm tiền mà không có gì đáp lại thì sẽ thất lễ, nên mới tìm tạm cái gì đó để đáp lễ. Dù vậy, ông vẫn thấy khó hiểu làm sao một cô gái trẻ lại có thể nghĩ ra trò này. Và tại sao Hách Chỉ, một cô gái xinh đẹp, lại tùy tiện mang theo giấy vàng và chu sa bên mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.