Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Ốm Yếu
Chương 21:
Mục Trường Phong
31/10/2024
Nghĩ đến sự cố vừa qua, ông thở dài. Nếu không phải tài xế của nhà ông có việc nghỉ đột xuất, chắc chắn ông đã không tự lái xe và gây ra chuyện này.
Có lẽ tuổi tác đã bắt đầu đè nặng, sức khỏe giảm sút, ông tự nghĩ thầm.
Nhưng ông mới chỉ 40 tuổi thôi mà!
Dù xoa bóp cổ đã lâu, cơn đau không giảm bớt. Ông đành đóng máy tính lại, ngả lưng ra ghế, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Đúng lúc này, ông chợt nhận ra điều gì đó khác lạ.
“Anh tài xế, đây có phải là đường Thành Tây không? Tôi có việc gấp, anh đừng chạy vòng vèo đấy!”
Trời bắt đầu tối dần, mà khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe lại ngày càng hoang vắng hơn. Hai bên đường chỉ còn những hàng cây rậm rạp, cành lá mọc loạn xạ trông như những bàn tay đen tối chìa ra. Ánh đèn đường mờ nhạt khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn, như thể những bóng cây kia đang vươn tới bao trùm chiếc xe.
Tài xế vẫn không đáp lời, cứ lặng lẽ lái xe, khiến ông Vương cảm thấy khó chịu.
Ông bực mình nói lớn: “Cho tôi xuống ngay! Nếu anh còn đi vòng, tôi sẽ khiếu nại!”
Buổi tiệc hôm nay rất quan trọng. Ông đã phải nỗ lực hết sức để mời được Quý gia đến dự. Nếu đến trễ và lỡ mất cơ hội này, công ty của ông sẽ phải gánh hậu quả nặng nề.
Nhưng tài xế vẫn giữ im lặng. Vương Tân Vinh bắt đầu nổi nóng, ông quát lớn, đồng thời đứng dậy chộp lấy vai tài xế: “Anh có nghe tôi nói không? Tại sao…”
Câu nói của ông bỗng ngừng lại giữa chừng.
Trước mặt ông, đầu của tài xế từ từ quay lại, nhưng không có khuôn mặt. Thứ ông nhìn thấy chỉ là một màu đen trống rỗng, và phía ông đối diện chính là... cái ót của tài xế!
Ông Vương cứng đờ, kinh hãi. Ý thức được rằng mình đã gặp phải một thứ gì đó không phải con người, da đầu ông như muốn nổ tung. Ông hoảng loạn, đẩy tài xế ra xa và ngã nhào về phía ghế ngồi phía sau.
Tay ông run rẩy chạm vào cửa xe, cố mở ra để thoát thân, nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, như thể đã bị hàn kín.
Trước mắt ông, tài xế tiếp tục quay đầu, nhưng không bao giờ lộ ra khuôn mặt. Dù đầu đã quay đủ hướng, thứ đối diện ông vẫn chỉ là cái ót đen kịt. Vương Tân Vinh hét lên trong hoảng loạn: “Ma! Ma quỷ!”
Tài xế dừng lại một chút, rồi phát ra những âm thanh lách cách ghê rợn từ cổ. Mặc dù ông không nhìn thấy mặt, nhưng ông có thể cảm nhận rằng thứ này đang cười nhạo mình.
Có lẽ tuổi tác đã bắt đầu đè nặng, sức khỏe giảm sút, ông tự nghĩ thầm.
Nhưng ông mới chỉ 40 tuổi thôi mà!
Dù xoa bóp cổ đã lâu, cơn đau không giảm bớt. Ông đành đóng máy tính lại, ngả lưng ra ghế, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Đúng lúc này, ông chợt nhận ra điều gì đó khác lạ.
“Anh tài xế, đây có phải là đường Thành Tây không? Tôi có việc gấp, anh đừng chạy vòng vèo đấy!”
Trời bắt đầu tối dần, mà khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe lại ngày càng hoang vắng hơn. Hai bên đường chỉ còn những hàng cây rậm rạp, cành lá mọc loạn xạ trông như những bàn tay đen tối chìa ra. Ánh đèn đường mờ nhạt khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn, như thể những bóng cây kia đang vươn tới bao trùm chiếc xe.
Tài xế vẫn không đáp lời, cứ lặng lẽ lái xe, khiến ông Vương cảm thấy khó chịu.
Ông bực mình nói lớn: “Cho tôi xuống ngay! Nếu anh còn đi vòng, tôi sẽ khiếu nại!”
Buổi tiệc hôm nay rất quan trọng. Ông đã phải nỗ lực hết sức để mời được Quý gia đến dự. Nếu đến trễ và lỡ mất cơ hội này, công ty của ông sẽ phải gánh hậu quả nặng nề.
Nhưng tài xế vẫn giữ im lặng. Vương Tân Vinh bắt đầu nổi nóng, ông quát lớn, đồng thời đứng dậy chộp lấy vai tài xế: “Anh có nghe tôi nói không? Tại sao…”
Câu nói của ông bỗng ngừng lại giữa chừng.
Trước mặt ông, đầu của tài xế từ từ quay lại, nhưng không có khuôn mặt. Thứ ông nhìn thấy chỉ là một màu đen trống rỗng, và phía ông đối diện chính là... cái ót của tài xế!
Ông Vương cứng đờ, kinh hãi. Ý thức được rằng mình đã gặp phải một thứ gì đó không phải con người, da đầu ông như muốn nổ tung. Ông hoảng loạn, đẩy tài xế ra xa và ngã nhào về phía ghế ngồi phía sau.
Tay ông run rẩy chạm vào cửa xe, cố mở ra để thoát thân, nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, như thể đã bị hàn kín.
Trước mắt ông, tài xế tiếp tục quay đầu, nhưng không bao giờ lộ ra khuôn mặt. Dù đầu đã quay đủ hướng, thứ đối diện ông vẫn chỉ là cái ót đen kịt. Vương Tân Vinh hét lên trong hoảng loạn: “Ma! Ma quỷ!”
Tài xế dừng lại một chút, rồi phát ra những âm thanh lách cách ghê rợn từ cổ. Mặc dù ông không nhìn thấy mặt, nhưng ông có thể cảm nhận rằng thứ này đang cười nhạo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.