Đại Lão Huyền Môn Xuyên Thành Tứ Tiểu Thư Dân Quốc
Chương 26:
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
30/10/2024
Những tin tức chấn động này không chỉ đẩy nhà họ Chương lên đầu sóng ngọn gió, mà còn phơi bày tài sản của nhà họ Tống trước mắt công chúng.
Khi Tống Nhạn Tây về đến khách sạn nghỉ ngơi, trước cửa nhà họ Tống và họ Chương đã chật kín phóng viên.
Bà Tống rất chán ghét những việc này, dĩ nhiên không thể nào ra ngoài trả lời phỏng vấn.
Về hành động đăng báo ly hôn và công khai giấy nợ của Tống Nhạn Tây, bà ta cực kỳ bất mãn. Lúc này, bà ta nằm trên giường khóc than, “Gia môn bất hạnh! Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà con gái nuôi dạy ra đều không nên thân, lại đi làm những chuyện mất mặt thế này?”
Sau đó, bà lại mắng ông Tống đã khuất không nên nuông chiều Tống Nhạn Tây lúc đó, dạy cho cô nhiều thứ như vậy, nếu không thì Tống Nhạn Tây đâu có dũng khí như bây giờ? Một chuyện lớn như vậy, cũng không có báo cho mình một tiếng.
“Mẹ, mẹ hãy nghĩ cách đi? Để cho những phóng viên đó chặn ở cửa không phải là cách.” Tống Đức Nhân vừa xem xong báo, trong lòng vẫn còn dậy sóng.
Anh ta biết của hồi môn của Tống Nhạn Tây nhiều, nhưng không ngờ lại kỳ lạ đến vậy, còn để cho nhà họ Chương tiêu xài, khiến cho nhà họ Chương vừa có thể giữ thể diện những năm qua, lại còn có thể quan hệ với phủ Tư lệnh.
Anh ta không phục, nếu những thứ đó mà để lại cho mình một phần, thì cũng không đến nỗi ngày nào cũng bị người khác coi thường chê bai.
Bà Tống là một người phụ nữ cổ hủ, bảo thủ vô cùng, có thể có cách gì? Con gái thì gây chuyện ly hôn, lại còn chủ động đòi ly hôn, lại nuôi ra một đứa con gái không yên phận, bà xấu hổ không dám gặp ai, sợ người ta cười chê.
Một bên lau nước mắt một bên vẫy tay với Tống Đức Nhân, “Con đi đi, con đi đuổi họ đi, dù bằng cách nào cũng được.”
Bây giờ thì hay rồi, Tống Đức Nhân đến cửa, các phóng viên đều hỏi về tự truyện của Tống Nhạn Tây, cũng như số lượng của hồi môn thật sự lớn như vậy không… hàng loạt câu hỏi.
Tóm lại là chất vấn độ tin cậy của tờ báo.
Tống Đức Nhân ho khan một tiếng, “Chị gái tôi kết hôn cũng không phải mấy năm, các vị chỉ cần hỏi thăm hàng xóm lân cận, cũng có thể biết hồi môn mười dặm của chị ấy không phải là chuyện bịa đặt.”
Sau đó anh ta lại nói về gia sản của nhà Tống và nguồn gốc của cổ vật, nói đến thì rất hứng khởi, anh ta trực tiếp xắn tay áo lên bắt đầu nói lớn tiếng, “Nói xa thì không nói, chỉ nói ông nội tôi thôi, đó là một chưởng viện của Hàn Lâm Viện thời trước, cha tôi là Thám Hoa thời trước! Các vị nghĩ xem, không phải là một gia đình có bề dày lịch sử, có thể nuôi dưỡng ra những nhân tài như vậy sao? Chị gái tôi cũng là người có số mệnh tốt, gia đình tôi có con gái thì như báu vật, lúc ông nội và cha tôi còn sống, đi đâu cũng mang chị ấy theo, mà cũng đã học được hết những tài năng của ông nội và cha tôi. Nói thật lòng, cho dù tôi là đứa em trai, tôi cũng thấy chị ấy còn có năng lực hơn cả những người phụ nữ thời mới, giờ ly hôn thì cũng tốt!”
Đừng nói, lúc này vì có nhiều phóng viên vây quanh đây, cũng thu hút không ít hàng xóm, nói về sự hưng thịnh của nhà họ Tống và cảnh náo nhiệt khi Tống Nhạn Tây kết hôn lúc đó, vẫn còn tỏ ra ghen tị.
Sau đó, tự truyện của Tống Nhạn Tây bao gồm cô biết phân biệt cổ vật, tôn sùng Đạo giáo, có chút nghiên cứu về quốc học, cũng như cô ấy có thật sự sở hữu nhiều của hồi môn như vậy hay không? Tất cả đều được xác minh từ những hàng xóm nhiệt tình.
Nhà họ Chương, quả thật đã trèo lên cành cao.
Khi Tống Nhạn Tây về đến khách sạn nghỉ ngơi, trước cửa nhà họ Tống và họ Chương đã chật kín phóng viên.
Bà Tống rất chán ghét những việc này, dĩ nhiên không thể nào ra ngoài trả lời phỏng vấn.
Về hành động đăng báo ly hôn và công khai giấy nợ của Tống Nhạn Tây, bà ta cực kỳ bất mãn. Lúc này, bà ta nằm trên giường khóc than, “Gia môn bất hạnh! Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà con gái nuôi dạy ra đều không nên thân, lại đi làm những chuyện mất mặt thế này?”
Sau đó, bà lại mắng ông Tống đã khuất không nên nuông chiều Tống Nhạn Tây lúc đó, dạy cho cô nhiều thứ như vậy, nếu không thì Tống Nhạn Tây đâu có dũng khí như bây giờ? Một chuyện lớn như vậy, cũng không có báo cho mình một tiếng.
“Mẹ, mẹ hãy nghĩ cách đi? Để cho những phóng viên đó chặn ở cửa không phải là cách.” Tống Đức Nhân vừa xem xong báo, trong lòng vẫn còn dậy sóng.
Anh ta biết của hồi môn của Tống Nhạn Tây nhiều, nhưng không ngờ lại kỳ lạ đến vậy, còn để cho nhà họ Chương tiêu xài, khiến cho nhà họ Chương vừa có thể giữ thể diện những năm qua, lại còn có thể quan hệ với phủ Tư lệnh.
Anh ta không phục, nếu những thứ đó mà để lại cho mình một phần, thì cũng không đến nỗi ngày nào cũng bị người khác coi thường chê bai.
Bà Tống là một người phụ nữ cổ hủ, bảo thủ vô cùng, có thể có cách gì? Con gái thì gây chuyện ly hôn, lại còn chủ động đòi ly hôn, lại nuôi ra một đứa con gái không yên phận, bà xấu hổ không dám gặp ai, sợ người ta cười chê.
Một bên lau nước mắt một bên vẫy tay với Tống Đức Nhân, “Con đi đi, con đi đuổi họ đi, dù bằng cách nào cũng được.”
Bây giờ thì hay rồi, Tống Đức Nhân đến cửa, các phóng viên đều hỏi về tự truyện của Tống Nhạn Tây, cũng như số lượng của hồi môn thật sự lớn như vậy không… hàng loạt câu hỏi.
Tóm lại là chất vấn độ tin cậy của tờ báo.
Tống Đức Nhân ho khan một tiếng, “Chị gái tôi kết hôn cũng không phải mấy năm, các vị chỉ cần hỏi thăm hàng xóm lân cận, cũng có thể biết hồi môn mười dặm của chị ấy không phải là chuyện bịa đặt.”
Sau đó anh ta lại nói về gia sản của nhà Tống và nguồn gốc của cổ vật, nói đến thì rất hứng khởi, anh ta trực tiếp xắn tay áo lên bắt đầu nói lớn tiếng, “Nói xa thì không nói, chỉ nói ông nội tôi thôi, đó là một chưởng viện của Hàn Lâm Viện thời trước, cha tôi là Thám Hoa thời trước! Các vị nghĩ xem, không phải là một gia đình có bề dày lịch sử, có thể nuôi dưỡng ra những nhân tài như vậy sao? Chị gái tôi cũng là người có số mệnh tốt, gia đình tôi có con gái thì như báu vật, lúc ông nội và cha tôi còn sống, đi đâu cũng mang chị ấy theo, mà cũng đã học được hết những tài năng của ông nội và cha tôi. Nói thật lòng, cho dù tôi là đứa em trai, tôi cũng thấy chị ấy còn có năng lực hơn cả những người phụ nữ thời mới, giờ ly hôn thì cũng tốt!”
Đừng nói, lúc này vì có nhiều phóng viên vây quanh đây, cũng thu hút không ít hàng xóm, nói về sự hưng thịnh của nhà họ Tống và cảnh náo nhiệt khi Tống Nhạn Tây kết hôn lúc đó, vẫn còn tỏ ra ghen tị.
Sau đó, tự truyện của Tống Nhạn Tây bao gồm cô biết phân biệt cổ vật, tôn sùng Đạo giáo, có chút nghiên cứu về quốc học, cũng như cô ấy có thật sự sở hữu nhiều của hồi môn như vậy hay không? Tất cả đều được xác minh từ những hàng xóm nhiệt tình.
Nhà họ Chương, quả thật đã trèo lên cành cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.