Đại Lão Huyền Môn Xuyên Thành Tứ Tiểu Thư Dân Quốc
Chương 35:
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
30/10/2024
Chương Diệc Bạch đặt hết mọi hy vọng vào cuốn tiểu thuyết này, mong rằng sẽ giải oan cho bản thân và phơi bày những trò bẩn thỉu giữa đôi nam nữ đó.
Nhưng anh ta không hề biết rằng trước đây đã từng viết tiểu thuyết vu khống Tống Nhạn Tây. Khi ông chủ Hạ về nhà kể lại chuyện này, bà Hạ cẩn trọng dặn dò: "Loại người đọc sách này rất dễ thao túng sự thật, lần đầu dám viết, không chừng sẽ viết lần thứ hai, còn có thể làm chuyện quá đáng hơn!"
Ông Hạ nghe theo lời vợ, ông bí mật cho người giám sát Chương Diệc Bạch.
Vì vậy, khi cậu thanh niên cầm bản thảo đi qua một con hẻm khác, thì bị hai người mặc đồ đen chặn lại, đánh một trận cảnh cáo một phen.
Bản thảo tất nhiên được đưa tới tay Tống Nhạn Tây.
Đào Đào cùng đọc với cô, tức giận đến nỗi siết chặt nắm tay, chỉ muốn đấm cho vỡ đầu Chương Diệc Bạch, trong khi Tống Nhạn Tây lại cười lớn: "Xem ra anh ta không đọc sách vô ích, văn phong thật không tồi, chẳng trách tuổi trẻ đã được gọi là ngôi sao văn đàn, tình tiết truyện cũng lôi cuốn. Không ngạc nhiên khi được các cô gái yêu thích.”
“Tiểu thư, loại cặn bã này mà chị còn khen sao? Không lẽ chị...?” Đào Đào nghĩ tới một điều, hoảng sợ nhìn Tống Nhạn Tây.
“Chị không có hứng thú với kẻ tầm thường đó.” Một câu nói của Tống Nhạn Tây đã làm Đào Đào yên lòng, cô đốt bản thảo đi. Sau đó, cô cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn lên: “Nhà ông Hạ quả là người tình nghĩa, lần này chị đã nợ họ một ơn lớn rồi.” Giấy ly hôn cũng đã được làm sẵn cho cô.
Giấy ly hôn được gửi cùng bản thảo, họ còn hỏi cô khi nào sẽ về nhà họ Chương lấy đồ hồi môn, để họ thông báo trước.
Nhưng Tống Nhạn Tây không muốn làm phiền người khác quá nhiều, nên quyết định gọi Tống Đức Nhân, anh ta đến sẽ hợp lý hơn. Nếu nhờ ông Hạ giúp nữa, không chừng Chương Diệc Bạch lại tưởng tượng ra chuyện không đâu.
Cô không bận tâm nhiều, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông Hạ.
Vì vậy, cô nhờ Đào Đào đi tìm Tống Đức Nhân.
Lúc này, Tống Đức Nhân đang ở một quán trà bên ngoài, uống trà cùng vài người bạn, bình phẩm về Từ Khả Chân đầy xấu hổ trên báo: "Nói thật chứ, các tiểu thư ở Kim Lăng cũng chẳng ra sao. Cô gái Bắc Bình chúng ta thì phong thái thôi cũng đã hơn họ rồi."
Bình phẩm về phụ nữ là sở trường và cũng là sở thích của họ.
Không chỉ bàn về nhan sắc hay dáng vẻ, mà còn về gia thế và tác phong.
Song, trong đám người này, chẳng ai là quân tử thật sự.
Khi Đào Đào tới, cô nghe một người bạn của Tống Đức Nhân khẽ hỏi: “Cậu không sợ phu nhân cậu sao? Tôi nghe nói bà ấy nhất quyết phản đối ly hôn.”
“Bà ấy không ra ngoài, cũng chẳng đọc báo, tôi dặn gia nhân không nói, sao mà bà biết được?” Tống Đức Nhân có cách dối gạt bà Tống rất khéo. Đang nói thì thấy bóng dáng Đào Đào, liền đứng lên chặn lại: “Cô em Đào Đào đi đâu đấy?”
Đào Đào vốn là người luyện võ, thân hình cân đối, dung mạo xinh đẹp, Tống Đức Nhân thèm thuồng đã lâu mà chưa chạm được tay vào.
Nhưng bây giờ quan trọng hơn là hỏi xem Tống Nhạn Tây ở đâu.
Lần này Đào Đào không né tránh, vì cô đến tìm Tống Đức Nhân: “Tiểu thư tôi muốn gặp thiếu gia, bây giờ có rảnh không?”
“Chị tư mà gọi, không rảnh cũng thành rảnh.” Ngay lập tức, anh ta cáo biệt đám bạn rồi đi theo Đào Đào tới Ngũ Liễu Trai.
Nhìn thấy khu vườn rộng lớn, lòng anh ta không khỏi thắc mắc, không biết Tống Nhạn Tây giàu có thế nào? Lần này gọi anh ta tới, chẳng lẽ muốn nhờ đòi lại đồ hồi môn sao? Nếu đúng là thế, nhất định phải kiếm chác được một món.
Đi qua phòng khách, rồi đến mấy hành lang quanh co, lại thêm cả vườn hoa, hồ nước, cuối cùng tới một tiểu viện được lát bằng đá núi tự nhiên.
Dưới gốc cây quế cổ thụ đang giao cành, là một người phụ nữ trẻ thanh tao và cao quý ngồi đó. Tống Đức Nhân tự nhận mình từng ngủ với nhiều phụ nữ, nhưng lần đầu tiên thấy có người mặc sườn xám cao quý mà quyến rũ đến vậy, khiến người ta không thể rời mắt.
Anh ta không nhịn được mà huýt sáo, không ngờ lại bị Đào Đào trừng mắt nhìn, rồi thấy cô đi lên trước: “Tiểu thư, thiếu gia đã tới.”
“Tiểu thư?” Tống Đức Nhân ngạc nhiên đến nổi da gà. Tống Nhạn Tây ốm yếu, sao lại...?
Nhưng anh ta không hề biết rằng trước đây đã từng viết tiểu thuyết vu khống Tống Nhạn Tây. Khi ông chủ Hạ về nhà kể lại chuyện này, bà Hạ cẩn trọng dặn dò: "Loại người đọc sách này rất dễ thao túng sự thật, lần đầu dám viết, không chừng sẽ viết lần thứ hai, còn có thể làm chuyện quá đáng hơn!"
Ông Hạ nghe theo lời vợ, ông bí mật cho người giám sát Chương Diệc Bạch.
Vì vậy, khi cậu thanh niên cầm bản thảo đi qua một con hẻm khác, thì bị hai người mặc đồ đen chặn lại, đánh một trận cảnh cáo một phen.
Bản thảo tất nhiên được đưa tới tay Tống Nhạn Tây.
Đào Đào cùng đọc với cô, tức giận đến nỗi siết chặt nắm tay, chỉ muốn đấm cho vỡ đầu Chương Diệc Bạch, trong khi Tống Nhạn Tây lại cười lớn: "Xem ra anh ta không đọc sách vô ích, văn phong thật không tồi, chẳng trách tuổi trẻ đã được gọi là ngôi sao văn đàn, tình tiết truyện cũng lôi cuốn. Không ngạc nhiên khi được các cô gái yêu thích.”
“Tiểu thư, loại cặn bã này mà chị còn khen sao? Không lẽ chị...?” Đào Đào nghĩ tới một điều, hoảng sợ nhìn Tống Nhạn Tây.
“Chị không có hứng thú với kẻ tầm thường đó.” Một câu nói của Tống Nhạn Tây đã làm Đào Đào yên lòng, cô đốt bản thảo đi. Sau đó, cô cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn lên: “Nhà ông Hạ quả là người tình nghĩa, lần này chị đã nợ họ một ơn lớn rồi.” Giấy ly hôn cũng đã được làm sẵn cho cô.
Giấy ly hôn được gửi cùng bản thảo, họ còn hỏi cô khi nào sẽ về nhà họ Chương lấy đồ hồi môn, để họ thông báo trước.
Nhưng Tống Nhạn Tây không muốn làm phiền người khác quá nhiều, nên quyết định gọi Tống Đức Nhân, anh ta đến sẽ hợp lý hơn. Nếu nhờ ông Hạ giúp nữa, không chừng Chương Diệc Bạch lại tưởng tượng ra chuyện không đâu.
Cô không bận tâm nhiều, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông Hạ.
Vì vậy, cô nhờ Đào Đào đi tìm Tống Đức Nhân.
Lúc này, Tống Đức Nhân đang ở một quán trà bên ngoài, uống trà cùng vài người bạn, bình phẩm về Từ Khả Chân đầy xấu hổ trên báo: "Nói thật chứ, các tiểu thư ở Kim Lăng cũng chẳng ra sao. Cô gái Bắc Bình chúng ta thì phong thái thôi cũng đã hơn họ rồi."
Bình phẩm về phụ nữ là sở trường và cũng là sở thích của họ.
Không chỉ bàn về nhan sắc hay dáng vẻ, mà còn về gia thế và tác phong.
Song, trong đám người này, chẳng ai là quân tử thật sự.
Khi Đào Đào tới, cô nghe một người bạn của Tống Đức Nhân khẽ hỏi: “Cậu không sợ phu nhân cậu sao? Tôi nghe nói bà ấy nhất quyết phản đối ly hôn.”
“Bà ấy không ra ngoài, cũng chẳng đọc báo, tôi dặn gia nhân không nói, sao mà bà biết được?” Tống Đức Nhân có cách dối gạt bà Tống rất khéo. Đang nói thì thấy bóng dáng Đào Đào, liền đứng lên chặn lại: “Cô em Đào Đào đi đâu đấy?”
Đào Đào vốn là người luyện võ, thân hình cân đối, dung mạo xinh đẹp, Tống Đức Nhân thèm thuồng đã lâu mà chưa chạm được tay vào.
Nhưng bây giờ quan trọng hơn là hỏi xem Tống Nhạn Tây ở đâu.
Lần này Đào Đào không né tránh, vì cô đến tìm Tống Đức Nhân: “Tiểu thư tôi muốn gặp thiếu gia, bây giờ có rảnh không?”
“Chị tư mà gọi, không rảnh cũng thành rảnh.” Ngay lập tức, anh ta cáo biệt đám bạn rồi đi theo Đào Đào tới Ngũ Liễu Trai.
Nhìn thấy khu vườn rộng lớn, lòng anh ta không khỏi thắc mắc, không biết Tống Nhạn Tây giàu có thế nào? Lần này gọi anh ta tới, chẳng lẽ muốn nhờ đòi lại đồ hồi môn sao? Nếu đúng là thế, nhất định phải kiếm chác được một món.
Đi qua phòng khách, rồi đến mấy hành lang quanh co, lại thêm cả vườn hoa, hồ nước, cuối cùng tới một tiểu viện được lát bằng đá núi tự nhiên.
Dưới gốc cây quế cổ thụ đang giao cành, là một người phụ nữ trẻ thanh tao và cao quý ngồi đó. Tống Đức Nhân tự nhận mình từng ngủ với nhiều phụ nữ, nhưng lần đầu tiên thấy có người mặc sườn xám cao quý mà quyến rũ đến vậy, khiến người ta không thể rời mắt.
Anh ta không nhịn được mà huýt sáo, không ngờ lại bị Đào Đào trừng mắt nhìn, rồi thấy cô đi lên trước: “Tiểu thư, thiếu gia đã tới.”
“Tiểu thư?” Tống Đức Nhân ngạc nhiên đến nổi da gà. Tống Nhạn Tây ốm yếu, sao lại...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.