Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 15:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
05/12/2024
Đến mức này, bất cứ ai có một chút đầu óc đều nghe ra được ẩn ý trong lời nói của mẹ Trịnh Uyển:
"Tôi muốn tiền!"
Nếu không phải bản thân không thể nói, Lâm Ánh Nguyệt thật sự muốn ghi lại toàn bộ cảnh này rồi chờ khi nữ chính trưởng thành sẽ ném cho cô ta xem. Như vậy, cô ta sẽ không bị một người phụ nữ như thế này lừa gạt mà nghĩ rằng nhà họ Lâm cố tình thấy chết không cứu.
Ở bên cạnh, Tiết Duyệt Tâm giận đến mức suýt nữa lao lên tát cho người phụ nữ kia một cái. Con gái mà mình khổ sở mong chờ, trong mắt người khác lại bị xem là rẻ rúng đến thế!
Trong thoáng chốc, Tiết Duyệt Tâm vừa ghen tị vừa căm ghét.
Lúc này, Lâm Khê Đình từ đầu đến giờ vẫn rất im lặng, đột nhiên lên tiếng:
"Ba, mẹ, hay là chúng ta nuôi cô bé đi. Dù sao nhà mình cũng chẳng thiếu một miếng ăn."
Xong đời, dẫn sói vào nhà rồi.
Nếu không phải cơ thể quá nhỏ và yếu, Lâm Ánh Nguyệt đã muốn đập nát đầu cái ông anh trai ngốc nghếch của mình.
Cuối cùng, nhà họ Lâm phải bồi thường một khoản tiền lớn, sau đó đưa Trịnh Uyển – bây giờ là Lâm Uyển cùng với Lâm Ánh Nguyệt về nhà.
Nhìn nữ chính bên cạnh chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, Lâm Ánh Nguyệt giật phắt bình sữa khỏi tay cô bé, đồng thời âm thầm thề rằng nhất định sẽ dốc hết sức để ngăn chặn mọi bi kịch trong nguyên tác.
Cả nhà họ Lâm, ngoài Tiết Duyệt Tâm và Lâm Thanh Phong, những người còn lại rất nhanh đã quên mất sự tồn tại của cô em gái nhỏ.
Không ảnh, không ký ức, đứa trẻ xinh đẹp đến mức khó tin kia dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Không ai quan tâm đến cô bé, cũng chẳng ai nghĩ rằng cô có thể tạo ra ảnh hưởng gì. Lâm Ánh Nguyệt thì hoàn toàn tập trung mọi sự chú ý vào Lâm Uyển. Trong mắt cô ta, chỉ cần đánh bại được Lâm Uyển, cuộc sống hạnh phúc trong hào môn sẽ dễ dàng nằm trong tay mình.
Không hề bận tâm đến những gì xảy ra sau khi mình rời đi, Huyền Ngư cuộn tròn trong lòng Tiết Định Sơn, uể oải ngáp dài.
Nói thật, lúc Tiết Duyệt Tâm chỉ tay về phía mình, cô đã có chút tức giận.
Là người luôn tự đặt mình vào vị trí người chọn lựa, chưa từng để ai khác quyết định thay mình, Huyền Ngư nhất thời không quen, chỉ thiếu chút nữa là cô đã bật dậy và ra tay phản kháng.
Không phải vì Tiết Duyệt Tâm, mà vì cô cảm thấy mình bị xúc phạm.
Suýt quên mất, bây giờ cô đang là một con người bình thường.
Khi Huyền Ngư còn đang chìm đắm trong việc nhập vai và tự kiểm điểm bản thân, Tiết Định Sơn chần chừ một chút, sau đó lần đầu tiên trong đời bước vào… một cửa hàng mẹ và bé.
"Lấy tất cả loại sữa bột, quần áo và đồ chơi tốt nhất, đắt nhất, phù hợp với đứa bé này cho tôi xem."
Giọng nói lạnh lùng khiến nhân viên bán hàng, người vừa mới tán gẫu chuyện phiếm lập tức đơ cứng lại.
"Vâng, xin ông chờ một chút ạ."
"Tôi muốn tiền!"
Nếu không phải bản thân không thể nói, Lâm Ánh Nguyệt thật sự muốn ghi lại toàn bộ cảnh này rồi chờ khi nữ chính trưởng thành sẽ ném cho cô ta xem. Như vậy, cô ta sẽ không bị một người phụ nữ như thế này lừa gạt mà nghĩ rằng nhà họ Lâm cố tình thấy chết không cứu.
Ở bên cạnh, Tiết Duyệt Tâm giận đến mức suýt nữa lao lên tát cho người phụ nữ kia một cái. Con gái mà mình khổ sở mong chờ, trong mắt người khác lại bị xem là rẻ rúng đến thế!
Trong thoáng chốc, Tiết Duyệt Tâm vừa ghen tị vừa căm ghét.
Lúc này, Lâm Khê Đình từ đầu đến giờ vẫn rất im lặng, đột nhiên lên tiếng:
"Ba, mẹ, hay là chúng ta nuôi cô bé đi. Dù sao nhà mình cũng chẳng thiếu một miếng ăn."
Xong đời, dẫn sói vào nhà rồi.
Nếu không phải cơ thể quá nhỏ và yếu, Lâm Ánh Nguyệt đã muốn đập nát đầu cái ông anh trai ngốc nghếch của mình.
Cuối cùng, nhà họ Lâm phải bồi thường một khoản tiền lớn, sau đó đưa Trịnh Uyển – bây giờ là Lâm Uyển cùng với Lâm Ánh Nguyệt về nhà.
Nhìn nữ chính bên cạnh chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, Lâm Ánh Nguyệt giật phắt bình sữa khỏi tay cô bé, đồng thời âm thầm thề rằng nhất định sẽ dốc hết sức để ngăn chặn mọi bi kịch trong nguyên tác.
Cả nhà họ Lâm, ngoài Tiết Duyệt Tâm và Lâm Thanh Phong, những người còn lại rất nhanh đã quên mất sự tồn tại của cô em gái nhỏ.
Không ảnh, không ký ức, đứa trẻ xinh đẹp đến mức khó tin kia dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Không ai quan tâm đến cô bé, cũng chẳng ai nghĩ rằng cô có thể tạo ra ảnh hưởng gì. Lâm Ánh Nguyệt thì hoàn toàn tập trung mọi sự chú ý vào Lâm Uyển. Trong mắt cô ta, chỉ cần đánh bại được Lâm Uyển, cuộc sống hạnh phúc trong hào môn sẽ dễ dàng nằm trong tay mình.
Không hề bận tâm đến những gì xảy ra sau khi mình rời đi, Huyền Ngư cuộn tròn trong lòng Tiết Định Sơn, uể oải ngáp dài.
Nói thật, lúc Tiết Duyệt Tâm chỉ tay về phía mình, cô đã có chút tức giận.
Là người luôn tự đặt mình vào vị trí người chọn lựa, chưa từng để ai khác quyết định thay mình, Huyền Ngư nhất thời không quen, chỉ thiếu chút nữa là cô đã bật dậy và ra tay phản kháng.
Không phải vì Tiết Duyệt Tâm, mà vì cô cảm thấy mình bị xúc phạm.
Suýt quên mất, bây giờ cô đang là một con người bình thường.
Khi Huyền Ngư còn đang chìm đắm trong việc nhập vai và tự kiểm điểm bản thân, Tiết Định Sơn chần chừ một chút, sau đó lần đầu tiên trong đời bước vào… một cửa hàng mẹ và bé.
"Lấy tất cả loại sữa bột, quần áo và đồ chơi tốt nhất, đắt nhất, phù hợp với đứa bé này cho tôi xem."
Giọng nói lạnh lùng khiến nhân viên bán hàng, người vừa mới tán gẫu chuyện phiếm lập tức đơ cứng lại.
"Vâng, xin ông chờ một chút ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.