Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 22:

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

05/12/2024

Vào giữa mùa hè, sau khi mặt trời lặn, Lưu Thục Phân lấy một chiếc chiếu mát ra ngoài, trải dưới gốc cây bồ đề lớn.

Biết rằng Huyền Ngư đã đến thời điểm học nói và học đi, khi thấy cô bé cử động, ngay cả Tiết Định Sơn đang nằm trên ghế đọc sách cũng lén lút chú ý tới chiếc chiếu.

Trong suốt tám tháng qua, Lưu Thục Phân có thể nói là đã dùng hết sức lực của mình để chăm sóc Huyền Ngư, nếu không sợ cho bé uống quá nhiều sữa công thức hoặc ăn quá nhiều đồ ăn bổ sung sẽ gây bệnh, thậm chí Lưu Thục Phân còn muốn gom hết tất cả dưỡng chất trên thế gian này để nhồi nhét vào miệng Huyền Ngư.

Tuy nhiên, tiếc là cơ thể Huyền Ngư quá yếu ớt, dù ăn bao nhiêu cũng không thể tăng cân, điều này khiến Lưu Thục Phân vô cùng thất vọng.

Tiết Định Sơn cũng cảm thấy có chút lo lắng, thậm chí đã lén lút bắt mạch cho Huyền Ngư khi cô bé ngủ.

Dù cử động của ông cụ rất kín đáo, nhưng lần nào cũng không qua được mắt Huyền Ngư.

Ngoài việc cơ thể vốn yếu ớt, mọi thứ khác đều không có vấn đề lớn, bất đắc dĩ, cả hai đành phải từ bỏ.

Lẽ ra, một đứa trẻ hơn tám tháng tuổi phải mũm mĩm đáng yêu nhất, nhưng đối với Huyền Ngư, hình như điều này lại không đúng.

Dù thế nào, cô bé cũng đẹp một cách nổi bật.

Không biết cha mẹ cô bé phải xinh đẹp đến mức nào mới có thể sinh ra một đứa trẻ như thế này, Tiết Định Sơn thì cũng không phải là người có diện mạo quá xuất sắc…

Lưu Thục Phân dễ dàng bế Huyền Ngư ra ngoài, phải nói rằng, đứa trẻ trong tay cô ấy là bé con dễ chăm sóc nhất mà Lưu Thục Phân từng chăm sóc, nhất là khi có con trai của mình làm ví dụ, Lưu Thục Phân càng thêm ngạc nhiên.



Mặc dù đôi khi trông cô bé không giống một đứa trẻ sơ sinh, nhưng sự ngạc nhiên khi cô bé quan sát mọi thứ xung quanh thì không giống như giả vờ.

“Đến đây, Tiểu Ánh Ngư, đến với dì Lưu nào.”

Khi Lưu Dương, con trai của Lưu Thục Phân trở về sau giờ học, nhìn thấy cảnh mẹ mình với vẻ mặt đầy yêu thương gọi cô bé, ngay lập tức, cậu bé tám tuổi đã cảm nhận được một cảm giác mà lẽ ra không nên trải qua ở độ tuổi này —

Đau lòng.

Đặc biệt là khi cô bé rõ ràng không có hứng thú, mà mẹ cậu vẫn vui vẻ không biết mệt, biểu cảm thậm chí còn trở nên dịu dàng hơn.

Đúng vậy, đó là niềm vui mà cậu không thể cảm nhận được.

Nhớ lại trong suốt nửa năm qua, số lần mẹ nhắc đến Huyền Ngư ngày càng nhiều, thời gian cũng ngày một dài thêm, điều quá đáng nhất là nếu cậu và ba không ủng hộ, mẹ cậu còn sẽ không vui!

Trong lòng thở dài, dù thế nào, Lưu Dương cũng không thể ghét bỏ cô bé trước mặt.

Vì sao ư? Bởi vì cô bé thật sự quá xinh đẹp.

“Tiểu Ánh Ngư, gọi anh trai đi.” Cậu bé tám tuổi đã có gu thẩm mỹ riêng, cậu tháo ba lô ra, vứt giày đi rồi cũng ngồi xuống chiếc chiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook