Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 2:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
02/12/2024
Hai người đánh nhau suốt ba năm, thật sự là khó có thể phân thắng bại, trong lúc đó suýt nữa Huyền Ngư còn bị hai đối thủ khác đánh lén đến chết. Nếu tiếp tục đánh nhau sẽ không khỏi lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị người khác nhặt của hời, ăn ý liếc nhìn nhau, cô đồng ý giảng hòa với Nữ Oa.
Sau khi trải qua cuộc nói chuyện, lúc này Huyền Ngư mới phát hiện, thế giới mà mình đang ở có nhiều điểm không hợp lý như vậy.
Không ngờ giữa thần tiên với thần tiên còn có thể chung sống hoà bình.
Đáng tiếc, thời điểm gặp được Nữ Oa đã quá muộn, thần tiên nơi này đã tử tuyệt không sai biệt lắm, cô cũng không có cơ hội tự hỏi và hối hận.
Lại qua mấy vạn năm, Huyền Ngư chống đỡ một hơi cuối cùng giết chết hai đối thủ còn sót lại, thực lực nháy mắt tăng mạnh, thế giới của cô cũng nhảy lên vị trí đệ nhất.
Nhưng mà……
Người đều đã chết sạch, vị trí đệ nhất còn có ích lợi gì?!
Sự thật chứng minh, vẫn là có chút tác dụng.
Gần tám vạn năm thời gian, Đại Đạo từng chút lột xác, ý thức của nó đang dần có ý muốn ra đời, lúc này, cuối cùng Huyền Ngư cũng hiểu ra rốt cuộc tại sao thế giới của bọn họ lại thành bộ dạng này.
Từ khi cô ra đời đến bây giờ, suốt mấy chục vạn năm, cơ hồ mỗi ngày đều giãy giụa ngâm mình trong máu và giết chóc, trừ bỏ nỗi đau sinh tử, chính là sự cô đơn vô tận.
Nhưng mà kết quả hiện tại lại chỉ là làm áo cưới cho Đại Đạo.
Chính bản thân cô cùng với những vị thần tiên đã chết đi, đều là chất dinh dưỡng cho Đại Đạo.
Nỗi hận trong lòng dâng lên, hoàn toàn bóp tắt chút lưu luyến cuối cùng trong lòng, Huyền Ngư cầm hỗn độn chí bảo Lục Thần Kích trong tay, dồn nén cơn giận giữ huy một kích, trực tiếp thọc xuyên viên tinh cầu này.
Thần lực vô tận điên cuồng trào ra, trong nháy mắt, viên tinh cầu nồng đậm huyết tinh này tan thành bột mịn, sau đó rơi rụng trong khắp vũ trụ.
Quy tắc Đại Đạo ký sinh với thế giới này còn chưa kịp mở ra nhân sinh lộng lẫy của chính mình, quê quán của nó cứ như vậy không còn nữa.
Trước khi hoàn toàn biến mất, nó dùng hết toàn bộ sức lực, kết tinh ra ba hạt giống Đại Đạo lớn là Quy Tắc, Nhân Quả, Khái Niệm, cùng với hai hạt giống nhỏ là Cảnh Giới và Pháp Tắc.
Còn chưa kịp đưa những hạt giống này đến viên tinh cầu mới, Huyền Ngư mặt không biểu tình duỗi tay vớt một cái, những hạt giống Đại Đạo này đã biến thành của cô: “Cảm ơn.”
“…………”
Cứ việc không có cảm tình gì với những đồng bào đã chết trên tay mình, nhưng Huyền Ngư đã biết chân tướng vẫn cảm thấy cách ứng, cũng không có ý tưởng dung hợp Đại Đạo để thăng tiến thêm một bước, cô ném những hạt giống này vào hỗn độn chí bảo Hỗn Độn Châu.
Đến tận đây, Huyền Ngư đã không nhà để về mở ra kiếp sống lưu lạc của chính mình.
Gần vạn năm thời gian, cô đi qua những thế giới lớn khác, cũng từng dừng lại ở hàng tỷ thế giới nhỏ, thế giới lớn có nhiều phân tranh, thậm chí còn không bằng quê quán của cô, mà thế giới nhỏ thì sao, rất nhiều sinh vật ở bên trong còn chưa mở linh trí, hoặc là đang tiến vào giai đoạn tiến hóa ban đầu, trong một đoạn thời gian rất dài, Huyền Ngư ngay cả một đối tượng để giao lưu cũng không có.
Mãi đến một ngày nào đó, cô đi ngang qua một viên tinh cầu màu xanh lam mỹ lệ.
Trong lúc hoảng hốt, Huyền Ngư tựa hồ nhớ tới bạn tốt Nữ Oa của mình đã từng thuận miệng nhắc tới quê hương của cô ấy là một địa phương rất yên bình an vui.
Sau khi trải qua cuộc nói chuyện, lúc này Huyền Ngư mới phát hiện, thế giới mà mình đang ở có nhiều điểm không hợp lý như vậy.
Không ngờ giữa thần tiên với thần tiên còn có thể chung sống hoà bình.
Đáng tiếc, thời điểm gặp được Nữ Oa đã quá muộn, thần tiên nơi này đã tử tuyệt không sai biệt lắm, cô cũng không có cơ hội tự hỏi và hối hận.
Lại qua mấy vạn năm, Huyền Ngư chống đỡ một hơi cuối cùng giết chết hai đối thủ còn sót lại, thực lực nháy mắt tăng mạnh, thế giới của cô cũng nhảy lên vị trí đệ nhất.
Nhưng mà……
Người đều đã chết sạch, vị trí đệ nhất còn có ích lợi gì?!
Sự thật chứng minh, vẫn là có chút tác dụng.
Gần tám vạn năm thời gian, Đại Đạo từng chút lột xác, ý thức của nó đang dần có ý muốn ra đời, lúc này, cuối cùng Huyền Ngư cũng hiểu ra rốt cuộc tại sao thế giới của bọn họ lại thành bộ dạng này.
Từ khi cô ra đời đến bây giờ, suốt mấy chục vạn năm, cơ hồ mỗi ngày đều giãy giụa ngâm mình trong máu và giết chóc, trừ bỏ nỗi đau sinh tử, chính là sự cô đơn vô tận.
Nhưng mà kết quả hiện tại lại chỉ là làm áo cưới cho Đại Đạo.
Chính bản thân cô cùng với những vị thần tiên đã chết đi, đều là chất dinh dưỡng cho Đại Đạo.
Nỗi hận trong lòng dâng lên, hoàn toàn bóp tắt chút lưu luyến cuối cùng trong lòng, Huyền Ngư cầm hỗn độn chí bảo Lục Thần Kích trong tay, dồn nén cơn giận giữ huy một kích, trực tiếp thọc xuyên viên tinh cầu này.
Thần lực vô tận điên cuồng trào ra, trong nháy mắt, viên tinh cầu nồng đậm huyết tinh này tan thành bột mịn, sau đó rơi rụng trong khắp vũ trụ.
Quy tắc Đại Đạo ký sinh với thế giới này còn chưa kịp mở ra nhân sinh lộng lẫy của chính mình, quê quán của nó cứ như vậy không còn nữa.
Trước khi hoàn toàn biến mất, nó dùng hết toàn bộ sức lực, kết tinh ra ba hạt giống Đại Đạo lớn là Quy Tắc, Nhân Quả, Khái Niệm, cùng với hai hạt giống nhỏ là Cảnh Giới và Pháp Tắc.
Còn chưa kịp đưa những hạt giống này đến viên tinh cầu mới, Huyền Ngư mặt không biểu tình duỗi tay vớt một cái, những hạt giống Đại Đạo này đã biến thành của cô: “Cảm ơn.”
“…………”
Cứ việc không có cảm tình gì với những đồng bào đã chết trên tay mình, nhưng Huyền Ngư đã biết chân tướng vẫn cảm thấy cách ứng, cũng không có ý tưởng dung hợp Đại Đạo để thăng tiến thêm một bước, cô ném những hạt giống này vào hỗn độn chí bảo Hỗn Độn Châu.
Đến tận đây, Huyền Ngư đã không nhà để về mở ra kiếp sống lưu lạc của chính mình.
Gần vạn năm thời gian, cô đi qua những thế giới lớn khác, cũng từng dừng lại ở hàng tỷ thế giới nhỏ, thế giới lớn có nhiều phân tranh, thậm chí còn không bằng quê quán của cô, mà thế giới nhỏ thì sao, rất nhiều sinh vật ở bên trong còn chưa mở linh trí, hoặc là đang tiến vào giai đoạn tiến hóa ban đầu, trong một đoạn thời gian rất dài, Huyền Ngư ngay cả một đối tượng để giao lưu cũng không có.
Mãi đến một ngày nào đó, cô đi ngang qua một viên tinh cầu màu xanh lam mỹ lệ.
Trong lúc hoảng hốt, Huyền Ngư tựa hồ nhớ tới bạn tốt Nữ Oa của mình đã từng thuận miệng nhắc tới quê hương của cô ấy là một địa phương rất yên bình an vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.