Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 33:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
14/12/2024
“Ông ngoại, ăn rau đi ạ.”
Nhìn cô bé vẫn như mọi khi, Tiết Định Sơn quyết định phải dạy cho cô một bài học không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ.
Ông không quá để tâm đến chuyện nói dối, bởi thế giới ngoài cái thôn nhỏ này vốn dĩ là nơi “ngươi lừa ta, ta lừa ngươi.” Nhưng việc cháu gái mình nói dối vụng về như thế thì ông tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nghĩ vậy, Tiết Định Sơn nheo mắt lại:
“Nếu con đã nói nhớ hết, vậy thì sau bữa cơm đọc lại cho ông nghe.”
“Dạ.” Huyền Ngư đáp, không thèm ngẩng đầu lên.
Làm sao mà bình tĩnh đến vậy?
Chỉ riêng điểm này, ông thấy cô bé cũng có chút đáng khen.
Dù đã trải qua bao sóng gió, Tiết Định Sơn cũng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu hồi hộp nào trên gương mặt của cô. Ngay cả nhiều người lớn cũng chưa chắc giữ được sự điềm nhiên như thế. Sau một thoáng ngỡ ngàng, ông cảm thấy đôi phần hài lòng.
Ông không hề hay biết rằng, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, suy nghĩ của mình đã trải qua vô số vòng xoay.
Sau khi đặt bát đũa xuống, Huyền Ngư nhanh chóng trở về phòng học, ngồi vào vị trí quen thuộc.
Tiết Định Sơn gõ nhẹ tay lên bàn, chẳng để cô có thời gian chuẩn bị:
“Bắt đầu đi.”
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh tắc, tinh thần túc liệt trương…”
Thời gian dần trôi, đôi mày nhíu chặt của ông ngoại bất giác giãn ra, trên khuôn mặt cũng bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc.
Cô đã đọc đến câu thứ 53, và trong suốt thời gian đó, cô hoàn toàn không vấp một chữ nào.
Đến câu thứ 120, Tiết Định Sơn không khỏi cảm thấy chút rung động.
Có lẽ, đứa trẻ trước mặt thật sự không nói dối, nhưng làm sao có thể tin được điều này?
Khi vượt qua mốc hai trăm câu, Tiết Định Sơn cuối cùng cũng không thể không tin, thở dài rồi quyết định dừng lại.
Tiếp tục nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Thật sự là con tự học hết trong một buổi sáng, không phải là dì Lưu dạy con trước rồi chứ?” Tiết Định Sơn cố gắng giấu đi sự kích động, tay siết chặt lại, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt: “Con làm sao làm được như vậy?”
“Cái này khó lắm sao?” Huyền Ngư không hiểu.
Rõ ràng ông nói đây là những kiến thức cơ bản mà? Chẳng lẽ là lừa cô?
Khó hay dễ là chuyện tương đối, dù sao thì nhiều đứa trẻ vào tiểu học còn không nhận hết chữ, huống chi là đọc thuộc lòng.
Ngay cả ông, lúc mới học chữ cũng phải mất đến năm sáu ngày mới nhớ được, mà còn được thầy khen là thiên tài, bây giờ nhìn lại cháu gái mình, ông cảm thấy thật xấu hổ.
Cảm giác dường như cô bé không chỉ dừng lại ở đây...
Bắt gặp sự thảnh thơi trên gương mặt cô, Tiết Định Sơn đột nhiên lên tiếng: “Con có thể viết lại toàn bộ không?”
Nhìn cô bé vẫn như mọi khi, Tiết Định Sơn quyết định phải dạy cho cô một bài học không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ.
Ông không quá để tâm đến chuyện nói dối, bởi thế giới ngoài cái thôn nhỏ này vốn dĩ là nơi “ngươi lừa ta, ta lừa ngươi.” Nhưng việc cháu gái mình nói dối vụng về như thế thì ông tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nghĩ vậy, Tiết Định Sơn nheo mắt lại:
“Nếu con đã nói nhớ hết, vậy thì sau bữa cơm đọc lại cho ông nghe.”
“Dạ.” Huyền Ngư đáp, không thèm ngẩng đầu lên.
Làm sao mà bình tĩnh đến vậy?
Chỉ riêng điểm này, ông thấy cô bé cũng có chút đáng khen.
Dù đã trải qua bao sóng gió, Tiết Định Sơn cũng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu hồi hộp nào trên gương mặt của cô. Ngay cả nhiều người lớn cũng chưa chắc giữ được sự điềm nhiên như thế. Sau một thoáng ngỡ ngàng, ông cảm thấy đôi phần hài lòng.
Ông không hề hay biết rằng, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, suy nghĩ của mình đã trải qua vô số vòng xoay.
Sau khi đặt bát đũa xuống, Huyền Ngư nhanh chóng trở về phòng học, ngồi vào vị trí quen thuộc.
Tiết Định Sơn gõ nhẹ tay lên bàn, chẳng để cô có thời gian chuẩn bị:
“Bắt đầu đi.”
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh tắc, tinh thần túc liệt trương…”
Thời gian dần trôi, đôi mày nhíu chặt của ông ngoại bất giác giãn ra, trên khuôn mặt cũng bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc.
Cô đã đọc đến câu thứ 53, và trong suốt thời gian đó, cô hoàn toàn không vấp một chữ nào.
Đến câu thứ 120, Tiết Định Sơn không khỏi cảm thấy chút rung động.
Có lẽ, đứa trẻ trước mặt thật sự không nói dối, nhưng làm sao có thể tin được điều này?
Khi vượt qua mốc hai trăm câu, Tiết Định Sơn cuối cùng cũng không thể không tin, thở dài rồi quyết định dừng lại.
Tiếp tục nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Thật sự là con tự học hết trong một buổi sáng, không phải là dì Lưu dạy con trước rồi chứ?” Tiết Định Sơn cố gắng giấu đi sự kích động, tay siết chặt lại, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt: “Con làm sao làm được như vậy?”
“Cái này khó lắm sao?” Huyền Ngư không hiểu.
Rõ ràng ông nói đây là những kiến thức cơ bản mà? Chẳng lẽ là lừa cô?
Khó hay dễ là chuyện tương đối, dù sao thì nhiều đứa trẻ vào tiểu học còn không nhận hết chữ, huống chi là đọc thuộc lòng.
Ngay cả ông, lúc mới học chữ cũng phải mất đến năm sáu ngày mới nhớ được, mà còn được thầy khen là thiên tài, bây giờ nhìn lại cháu gái mình, ông cảm thấy thật xấu hổ.
Cảm giác dường như cô bé không chỉ dừng lại ở đây...
Bắt gặp sự thảnh thơi trên gương mặt cô, Tiết Định Sơn đột nhiên lên tiếng: “Con có thể viết lại toàn bộ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.