Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 5:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
02/12/2024
Chẳng lẽ đám bác sĩ này bị mù!?
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, cố nén dục vọng muốn nổi bão, Lâm Thanh Phong cắn răng đi tìm vị trí miệng vết thương: “Ở chỗ này, các người xem …… Hả?”
Nhìn làn da trắng tinh trơn nhẵn của vợ mình, người đàn ông không khỏi ngẩn ngơ.
Lại thay đổi mấy vị trí khác, những vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Chẳng lẽ là chính mình hoa mắt sao?
Lúc mọi người ở đây đầu óc phát ngốc, một ông lão mặc đường trang, tuổi chừng sáu mươi sải bước đi đến, trên tay ông ấy đang giơ một tấm la bàn như đá như ngọc.
Từ dấu vết trên bề mặt la bàn tới xem, khẳng định bình thường ông lão coi nó như tính mạng.
Chẳng hề tìm kiếm thêm một chút nào, đôi mắt ông lão một ngưng, ánh mắt tức khắc tỏa định ở trên người thai phụ đang hôn mê, nhận thấy được trên người cô ấy lúc này còn tản ra hơi thở của người sống, thần kinh căng chặt của ông lão tức khắc buông lỏng: “May mà đuổi kịp.”
Tiết Định Sơn phạm vào ngũ tệ tam khuyết*, ba đứa con trai đã liên tiếp chết non, ông ấy thật sự không thể chấp nhận được vận mệnh chết sớm của con gái út.
* Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. ‘Tam khuyết’ (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.
Cho nên cho dù là phá quy củ, hôm nay ông ấy cũng sẽ tới.
Dán Định Hồn phù* mà ông ấy khổ tâm ba năm mới chế tác thành công ở giữa trán Tiết Duyệt Tâm, ông lão lại lấy thế sét đánh không kịp che tai đâm ra một giọt máu ở đầu ngón tay.
*Phù: bùa, chú
Lâm Thanh Phong ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha vợ bắt đầu hành động giữa đại sảnh bệnh viện.
…… Hả?
Tại sao lại không phản ứng!
Theo thời gian trôi đi, mắt thấy giọt máu trên đầu ngón trỏ không có thấm vào thân thể con gái út như ý muốn, mà lại dần dần bắt đầu đọng lại, ngay cả bùa giấy trên trán con gái út cũng héo bẹp rũ ở đằng kia, không phát huy ra một chút uy lực nào, cho rằng tình thế đã nghiêm trọng đến nỗi khó giải quyết, da mặt Tiết Định Sơn gắt gao căng chặt.
Biểu tình của ông ấy thoạt nhìn cực kì khủng bố, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.
Lâm Thanh Phong nghĩ người trước mặt này hẳn là cha vợ mà mình chưa từng gặp mặt?
Chỉ nghe vợ ngẫu nhiên nhắc tới vài lần, lúc còn đang yêu đương kết hôn, không phải Lâm Thanh Phong chưa từng hỏi kỹ càng tỉ mỉ, nhưng mà sau khi nhìn thấy hai mắt ảm đạm của vợ, anh ấy vô cùng biết điều mà ngậm miệng lại.
Vốn dĩ Lâm Thanh Phong nghĩ cha vợ đối với cô ấy không tốt, cho nên cô ấy mới không muốn nhắc tới việc này, hiện tại xem ra, sợ là có ẩn tình khác.
Kết hợp với tuổi tác còn có diện mạo có ba phần tượng tự của ông lão với vợ mình, rất nhanh Lâm Thanh Phong đã đoán được thân phận của đối phương.
Mắt thấy động tác của Tiết Định Sơn càng ngày càng khoa trương, người ở bốn phía đại sảnh nghe thấy động tĩnh thò qua xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, Lâm Thanh Phong rối rắm trong chớp mắt, sau đó mịt mờ kéo lấy tay áo của ông ấy: “Cái kia, Duyệt Tâm, cô ấy……”
Vốn dĩ Tiết Định Sơn đang nóng nảy không thôi quay đầu lại trừng mắt nhìn liếc anh ấy một cái: “Câm miệng, anh đứng đợi ở một bên đi!”
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, cố nén dục vọng muốn nổi bão, Lâm Thanh Phong cắn răng đi tìm vị trí miệng vết thương: “Ở chỗ này, các người xem …… Hả?”
Nhìn làn da trắng tinh trơn nhẵn của vợ mình, người đàn ông không khỏi ngẩn ngơ.
Lại thay đổi mấy vị trí khác, những vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Chẳng lẽ là chính mình hoa mắt sao?
Lúc mọi người ở đây đầu óc phát ngốc, một ông lão mặc đường trang, tuổi chừng sáu mươi sải bước đi đến, trên tay ông ấy đang giơ một tấm la bàn như đá như ngọc.
Từ dấu vết trên bề mặt la bàn tới xem, khẳng định bình thường ông lão coi nó như tính mạng.
Chẳng hề tìm kiếm thêm một chút nào, đôi mắt ông lão một ngưng, ánh mắt tức khắc tỏa định ở trên người thai phụ đang hôn mê, nhận thấy được trên người cô ấy lúc này còn tản ra hơi thở của người sống, thần kinh căng chặt của ông lão tức khắc buông lỏng: “May mà đuổi kịp.”
Tiết Định Sơn phạm vào ngũ tệ tam khuyết*, ba đứa con trai đã liên tiếp chết non, ông ấy thật sự không thể chấp nhận được vận mệnh chết sớm của con gái út.
* Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. ‘Tam khuyết’ (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.
Cho nên cho dù là phá quy củ, hôm nay ông ấy cũng sẽ tới.
Dán Định Hồn phù* mà ông ấy khổ tâm ba năm mới chế tác thành công ở giữa trán Tiết Duyệt Tâm, ông lão lại lấy thế sét đánh không kịp che tai đâm ra một giọt máu ở đầu ngón tay.
*Phù: bùa, chú
Lâm Thanh Phong ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha vợ bắt đầu hành động giữa đại sảnh bệnh viện.
…… Hả?
Tại sao lại không phản ứng!
Theo thời gian trôi đi, mắt thấy giọt máu trên đầu ngón trỏ không có thấm vào thân thể con gái út như ý muốn, mà lại dần dần bắt đầu đọng lại, ngay cả bùa giấy trên trán con gái út cũng héo bẹp rũ ở đằng kia, không phát huy ra một chút uy lực nào, cho rằng tình thế đã nghiêm trọng đến nỗi khó giải quyết, da mặt Tiết Định Sơn gắt gao căng chặt.
Biểu tình của ông ấy thoạt nhìn cực kì khủng bố, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.
Lâm Thanh Phong nghĩ người trước mặt này hẳn là cha vợ mà mình chưa từng gặp mặt?
Chỉ nghe vợ ngẫu nhiên nhắc tới vài lần, lúc còn đang yêu đương kết hôn, không phải Lâm Thanh Phong chưa từng hỏi kỹ càng tỉ mỉ, nhưng mà sau khi nhìn thấy hai mắt ảm đạm của vợ, anh ấy vô cùng biết điều mà ngậm miệng lại.
Vốn dĩ Lâm Thanh Phong nghĩ cha vợ đối với cô ấy không tốt, cho nên cô ấy mới không muốn nhắc tới việc này, hiện tại xem ra, sợ là có ẩn tình khác.
Kết hợp với tuổi tác còn có diện mạo có ba phần tượng tự của ông lão với vợ mình, rất nhanh Lâm Thanh Phong đã đoán được thân phận của đối phương.
Mắt thấy động tác của Tiết Định Sơn càng ngày càng khoa trương, người ở bốn phía đại sảnh nghe thấy động tĩnh thò qua xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, Lâm Thanh Phong rối rắm trong chớp mắt, sau đó mịt mờ kéo lấy tay áo của ông ấy: “Cái kia, Duyệt Tâm, cô ấy……”
Vốn dĩ Tiết Định Sơn đang nóng nảy không thôi quay đầu lại trừng mắt nhìn liếc anh ấy một cái: “Câm miệng, anh đứng đợi ở một bên đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.