Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 7:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
02/12/2024
Nhóm nhân viên y tế: “……”
Đây là áo bông nhỏ tri kỷ trong truyền thuyết sao?
Còn tri kỷ đến mức này!
Đối mặt với loại chuyện sinh tử này của nhân loại, Huyền Ngư thật sự không có một tí xíu kinh nghiệm gì. Nhưng mà may mắn là bác sĩ chỉ cho rằng do thể chất của Tiết Duyệt Tâm tương đối tốt, cũng không có hoài nghi mặt khác.
Rốt cuộc người đi đẻ mà hoàn toàn không có cảm giác đau đớn nào cũng không phải không có.
Ngay lúc Huyền Ngư đang nghĩ nên dùng tâm thái thế nào để đối mặt với người mẹ đời này của mình, song bào thai tám tháng qua vẫn luôn an tĩnh ở một bên phảng phất đã chịu cái gì kích thích, theo bản năng giãy giụa lên.
Song bào thai đẩy Huyền Ngư đang che chắn ở phía trước ra, dùng hết sức chen ra phía ánh sáng bên ngoài.
“Sinh rồi sinh rồi, đây là chị gái!”
“????”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một đòn đánh nghiêm trọng vào trong lòng, cả người Huyền Ngư đều ngây ngốc, bị hộ sĩ ôm đến phía trước, cảm thụ được người phụ nữ quen thuộc đang dùng ngón tay chọc chọc gương mặt của mình, vẻ mặt cô chết lặng.
“Không nghĩ tới lại là song bào thai.” Tiết Duyệt Tâm cười: “Vậy đây chính là em gái rồi, Lâm Ánh Ngư, về sau con tên là Lâm Ánh Ngư.”
Huyền Ngư như bị sét đánh.
Chờ sau khi cô nặng nề ngủ thiếp đi, lúc này Tiết Duyệt Tâm mới lộ ra một chút hoang mang, không biết vì sao, cô ấy cứ cảm thấy đứa bé mới sinh này lại đem đến cho mình một cảm giác thân thiết khó tả.
Một loại cảm giác thân thiết hoàn toàn bất đồng với con trai và con gái lớn.
Có lẽ chỉ là ảo giác.
“Ánh Nguyệt, còn con tên là Lâm Ánh Nguyệt.” Áp xuống chút khác thường này, Tiết Duyệt Tâm cũng thuận tiện sờ sờ con gái lớn.
Đứa bé gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ vẫn tinh thần sáng láng trước mặt, trong lòng Triệu Nguyệt, không, hiện tại đã là Lâm Ánh Nguyệt không khỏi dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Bởi vì không muốn gây tranh cãi với vài vị thánh nhân, lúc này Huyền Ngư đã thu hồi tất cả thần lực toàn thân vào sâu bên trong thần hồn, cho nên cô cũng không có nhận thấy được trên người chị gái song sinh của mình truyền đến sự dao động linh hồn kỳ quái.
…… Được rồi, kỳ thật nếu phát hiện cô cũng sẽ không để ý, bởi vì cô căn bản không biết lưu trình đầu thai bình thường của nhân loại.
Còn có đó là, lấy chút ít năng lượng không quan trọng chút nào của đối phương, cho dù phát hiện cũng sẽ bị thân thể của cô tự động lọc mất.
Nhìn tay chân thu nhỏ lại, Lâm Ánh Nguyệt cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Không phải cô ta đã chết rồi sao?
Vì cứu một bé trai đi ngang qua đường nên bị một chiếc xe tải lớn chạy như bay đâm vào, cho nên tình huống hiện tại là như thế nào?
Trọng sinh? Xuyên không? Hay là đầu thai?
Lâm Ánh Nguyệt cũng không có rối rắm bao lâu, rất nhanh cô ta đã biết đáp án.
Sau khi chuyển tới phòng bệnh, tại thời điểm biết được người đàn ông cách đó không xa tên là Lâm Thanh Phong, mẹ mình tên là Tiết Duyệt Tâm, mà bé trai lạnh lùng lãnh khốc kia là Lâm Khê Đình, cả người Lâm Ánh Nguyệt đều không tốt chút nào.
Vừa không phải trọng sinh, cũng không phải đầu thai, con mẹ nó chính mình là xuyên thư a a a!
Đáng sợ nhất chính là, trong sách, Lâm Ánh Nguyệt là nữ phụ có kết cục vô cùng bi thảm! Lúc trước khi đọc tiểu thuyết cô ta có bao nhiêu hả giận, hiện tại Lâm Ánh Nguyệt liền có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Đây là áo bông nhỏ tri kỷ trong truyền thuyết sao?
Còn tri kỷ đến mức này!
Đối mặt với loại chuyện sinh tử này của nhân loại, Huyền Ngư thật sự không có một tí xíu kinh nghiệm gì. Nhưng mà may mắn là bác sĩ chỉ cho rằng do thể chất của Tiết Duyệt Tâm tương đối tốt, cũng không có hoài nghi mặt khác.
Rốt cuộc người đi đẻ mà hoàn toàn không có cảm giác đau đớn nào cũng không phải không có.
Ngay lúc Huyền Ngư đang nghĩ nên dùng tâm thái thế nào để đối mặt với người mẹ đời này của mình, song bào thai tám tháng qua vẫn luôn an tĩnh ở một bên phảng phất đã chịu cái gì kích thích, theo bản năng giãy giụa lên.
Song bào thai đẩy Huyền Ngư đang che chắn ở phía trước ra, dùng hết sức chen ra phía ánh sáng bên ngoài.
“Sinh rồi sinh rồi, đây là chị gái!”
“????”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một đòn đánh nghiêm trọng vào trong lòng, cả người Huyền Ngư đều ngây ngốc, bị hộ sĩ ôm đến phía trước, cảm thụ được người phụ nữ quen thuộc đang dùng ngón tay chọc chọc gương mặt của mình, vẻ mặt cô chết lặng.
“Không nghĩ tới lại là song bào thai.” Tiết Duyệt Tâm cười: “Vậy đây chính là em gái rồi, Lâm Ánh Ngư, về sau con tên là Lâm Ánh Ngư.”
Huyền Ngư như bị sét đánh.
Chờ sau khi cô nặng nề ngủ thiếp đi, lúc này Tiết Duyệt Tâm mới lộ ra một chút hoang mang, không biết vì sao, cô ấy cứ cảm thấy đứa bé mới sinh này lại đem đến cho mình một cảm giác thân thiết khó tả.
Một loại cảm giác thân thiết hoàn toàn bất đồng với con trai và con gái lớn.
Có lẽ chỉ là ảo giác.
“Ánh Nguyệt, còn con tên là Lâm Ánh Nguyệt.” Áp xuống chút khác thường này, Tiết Duyệt Tâm cũng thuận tiện sờ sờ con gái lớn.
Đứa bé gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ vẫn tinh thần sáng láng trước mặt, trong lòng Triệu Nguyệt, không, hiện tại đã là Lâm Ánh Nguyệt không khỏi dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Bởi vì không muốn gây tranh cãi với vài vị thánh nhân, lúc này Huyền Ngư đã thu hồi tất cả thần lực toàn thân vào sâu bên trong thần hồn, cho nên cô cũng không có nhận thấy được trên người chị gái song sinh của mình truyền đến sự dao động linh hồn kỳ quái.
…… Được rồi, kỳ thật nếu phát hiện cô cũng sẽ không để ý, bởi vì cô căn bản không biết lưu trình đầu thai bình thường của nhân loại.
Còn có đó là, lấy chút ít năng lượng không quan trọng chút nào của đối phương, cho dù phát hiện cũng sẽ bị thân thể của cô tự động lọc mất.
Nhìn tay chân thu nhỏ lại, Lâm Ánh Nguyệt cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Không phải cô ta đã chết rồi sao?
Vì cứu một bé trai đi ngang qua đường nên bị một chiếc xe tải lớn chạy như bay đâm vào, cho nên tình huống hiện tại là như thế nào?
Trọng sinh? Xuyên không? Hay là đầu thai?
Lâm Ánh Nguyệt cũng không có rối rắm bao lâu, rất nhanh cô ta đã biết đáp án.
Sau khi chuyển tới phòng bệnh, tại thời điểm biết được người đàn ông cách đó không xa tên là Lâm Thanh Phong, mẹ mình tên là Tiết Duyệt Tâm, mà bé trai lạnh lùng lãnh khốc kia là Lâm Khê Đình, cả người Lâm Ánh Nguyệt đều không tốt chút nào.
Vừa không phải trọng sinh, cũng không phải đầu thai, con mẹ nó chính mình là xuyên thư a a a!
Đáng sợ nhất chính là, trong sách, Lâm Ánh Nguyệt là nữ phụ có kết cục vô cùng bi thảm! Lúc trước khi đọc tiểu thuyết cô ta có bao nhiêu hả giận, hiện tại Lâm Ánh Nguyệt liền có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.