Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 20:
Bán Biên Hạ
12/11/2024
Tắm rửa xong, Tô Lê nằm dài trên ghế tựa, tay cầm ipad xem chương trình giải trí, trên bàn bên cạnh là trà sữa và đĩa hoa quả. Cô vừa ăn những quả dâu tây ngon ngọt do không gian sản xuất, vừa uống trà sữa, vừa xem chương trình giải trí.
"Thật thoải mái!" Tô Lê không khỏi cảm khái. Đột nhiên, cô cảm nhận được có động tĩnh bất thường bên ngoài không gian, lập tức phóng thích dị năng. Ngay sau đó, một màn hình lớn hiện lên phía trên không gian. Trên màn hình, một bóng người lén lút trèo tường vào sân, sau đó lấy một tấm vải trắng trùm lên người, bắt đầu phát ra những tiếng kêu rên rỉ rợn người, giống như ma kêu vậy. Tô Lê phì cười, hóa ra kẻ tung tin đồn căn nhà này có ma chính là tên nhóc này. Đã thích giả thần giả quỷ như vậy, vậy thì để cô chơi với kẻ đó một vố!
Cô tìm trong kho ra một chiếc mặt nạ quỷ, đeo lên mặt trông y như thật, đến chính cô cũng giật mình. Cô lợi dụng khả năng di chuyển tức thời của không gian, lặng lẽ bay ra khỏi phòng, xuất hiện ngay sau lưng tên kia. Cô khẽ vỗ vai hắn. Tên kia đang giả ma hăng say, cảm thấy có người vỗ vai bèn khó chịu quay đầu lại, kết quả đối diện với một khuôn mặt quỷ dữ tợn.
"Á á á á á á á!!!!!!" Tiếng hét chói tai vang vọng khắp sân.
Dương Chính Hoa là một tên du côn vô công rồi nghề trong thôn, cha mẹ mất sớm, gã thường xuyên trộm cắp vặt, trêu ghẹo con gái nhà lành, là một kẻ mà ai cũng ghét trong thôn.
Bất luận ai nhắc đến gã đều lộ vẻ mặt chán ghét, nhưng một năm trở lại đây, Dương Chính Hoa bỗng nhiên tiêu tiền rất thoáng, có người tò mò hỏi thì gã không nói, chỉ nói là mình tìm được cách kiếm tiền. Có người muốn gã dẫn theo làm cùng, gã cũng không đồng ý. Còn cách kiếm tiền của gã chính là căn nhà mà hiện tại Tô Lê đang thuê - căn nhà của địa chủ bị tịch thu tài sản năm xưa.
Gã không đến nỗi bất tài vô dụng, cũng có chút láu cá, gã đoán số tài sản bị tịch thu chắc chắn không chỉ có vậy. Thế là một đêm nọ, gã đã đến căn nhà đó, tìm kiếm suốt nửa đêm, cuối cùng cũng tìm được một căn hầm bí mật.
Bước vào tầng hầm, gã sững sờ, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Từ đó về sau, gã coi nơi này là đất của mình, những lời đồn ma quỷ đều do một tay gã dựng lên, mục đích là để không ai bén mảng đến căn nhà này. Gã cố ý giả thần giả quỷ dọa dẫm hết người này đến người khác đến xem nhà.
Nghe nói hôm nay lại có một thanh niên tri thức không sợ chết dọn vào đây, gã liền định cho người đó một bài học, ai ngờ giả quỷ cả năm, hôm nay lại thật sự gặp quỷ!
Chưa kịp để Dương Chính Hoa kêu xong, Tô Lê đã mất kiên nhẫn dí gậy điện cho gã ngất xỉu. Sau đó lấy dây thừng trói chặt gã, kéo đến một cái cây to khỏe sau núi treo lên, phủi tay rồi bỏ đi. Trên đường về, cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Nhìn cách ra tay thành thục của gã, chắc chắn không phải lần đầu làm chuyện này. Gã ra sức phao tin đồn ma quỷ về căn nhà này, còn giả quỷ dọa người đến ở, nhất quyết không cho ai đến gần, chẳng lẽ trong nhà này có bí mật gì không thể để người khác biết?
Tô Lê không khỏi bước nhanh hơn, trở về căn nhà, dùng tinh thần lực dò xét, quả nhiên dưới nền đất có gì đó. Cô xác định vị trí, bẩy một phiến đá xanh lên, chui vào, đi qua một đường hầm sâu hun hút, đến một căn hầm. Mùi mốc xộc lên khiến cô nhíu mày, lấy đèn pin quét qua, trên mặt đất là những mảnh vỡ đồ sứ, tranh chữ bị giẫm đạp bẩn thỉu.
"Thật thoải mái!" Tô Lê không khỏi cảm khái. Đột nhiên, cô cảm nhận được có động tĩnh bất thường bên ngoài không gian, lập tức phóng thích dị năng. Ngay sau đó, một màn hình lớn hiện lên phía trên không gian. Trên màn hình, một bóng người lén lút trèo tường vào sân, sau đó lấy một tấm vải trắng trùm lên người, bắt đầu phát ra những tiếng kêu rên rỉ rợn người, giống như ma kêu vậy. Tô Lê phì cười, hóa ra kẻ tung tin đồn căn nhà này có ma chính là tên nhóc này. Đã thích giả thần giả quỷ như vậy, vậy thì để cô chơi với kẻ đó một vố!
Cô tìm trong kho ra một chiếc mặt nạ quỷ, đeo lên mặt trông y như thật, đến chính cô cũng giật mình. Cô lợi dụng khả năng di chuyển tức thời của không gian, lặng lẽ bay ra khỏi phòng, xuất hiện ngay sau lưng tên kia. Cô khẽ vỗ vai hắn. Tên kia đang giả ma hăng say, cảm thấy có người vỗ vai bèn khó chịu quay đầu lại, kết quả đối diện với một khuôn mặt quỷ dữ tợn.
"Á á á á á á á!!!!!!" Tiếng hét chói tai vang vọng khắp sân.
Dương Chính Hoa là một tên du côn vô công rồi nghề trong thôn, cha mẹ mất sớm, gã thường xuyên trộm cắp vặt, trêu ghẹo con gái nhà lành, là một kẻ mà ai cũng ghét trong thôn.
Bất luận ai nhắc đến gã đều lộ vẻ mặt chán ghét, nhưng một năm trở lại đây, Dương Chính Hoa bỗng nhiên tiêu tiền rất thoáng, có người tò mò hỏi thì gã không nói, chỉ nói là mình tìm được cách kiếm tiền. Có người muốn gã dẫn theo làm cùng, gã cũng không đồng ý. Còn cách kiếm tiền của gã chính là căn nhà mà hiện tại Tô Lê đang thuê - căn nhà của địa chủ bị tịch thu tài sản năm xưa.
Gã không đến nỗi bất tài vô dụng, cũng có chút láu cá, gã đoán số tài sản bị tịch thu chắc chắn không chỉ có vậy. Thế là một đêm nọ, gã đã đến căn nhà đó, tìm kiếm suốt nửa đêm, cuối cùng cũng tìm được một căn hầm bí mật.
Bước vào tầng hầm, gã sững sờ, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Từ đó về sau, gã coi nơi này là đất của mình, những lời đồn ma quỷ đều do một tay gã dựng lên, mục đích là để không ai bén mảng đến căn nhà này. Gã cố ý giả thần giả quỷ dọa dẫm hết người này đến người khác đến xem nhà.
Nghe nói hôm nay lại có một thanh niên tri thức không sợ chết dọn vào đây, gã liền định cho người đó một bài học, ai ngờ giả quỷ cả năm, hôm nay lại thật sự gặp quỷ!
Chưa kịp để Dương Chính Hoa kêu xong, Tô Lê đã mất kiên nhẫn dí gậy điện cho gã ngất xỉu. Sau đó lấy dây thừng trói chặt gã, kéo đến một cái cây to khỏe sau núi treo lên, phủi tay rồi bỏ đi. Trên đường về, cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Nhìn cách ra tay thành thục của gã, chắc chắn không phải lần đầu làm chuyện này. Gã ra sức phao tin đồn ma quỷ về căn nhà này, còn giả quỷ dọa người đến ở, nhất quyết không cho ai đến gần, chẳng lẽ trong nhà này có bí mật gì không thể để người khác biết?
Tô Lê không khỏi bước nhanh hơn, trở về căn nhà, dùng tinh thần lực dò xét, quả nhiên dưới nền đất có gì đó. Cô xác định vị trí, bẩy một phiến đá xanh lên, chui vào, đi qua một đường hầm sâu hun hút, đến một căn hầm. Mùi mốc xộc lên khiến cô nhíu mày, lấy đèn pin quét qua, trên mặt đất là những mảnh vỡ đồ sứ, tranh chữ bị giẫm đạp bẩn thỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.