Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 35:
Bán Biên Hạ
13/11/2024
Dưới gốc cây cách đó không xa, Lý Ái Hoa và Ngưu Nhị Tráng đang thì thầm với nhau:
"Nhị Tráng, con thấy thanh niên tri thức Tô kia thế nào?"
"Mẹ, cô ta trông không xinh, con thích con gái xinh đẹp, giống như thanh niên tri thức Chung ấy, trắng trẻo xinh xắn, con thích thanh niên tri thức Chung."
"Cái thằng ngu này, xinh đẹp thì có ích gì, có ăn được không? Con nhìn Tô Lê kia xem, một mình ở căn nhà lớn như vậy, còn mua đồng hồ và xe đạp. Nếu con cưới được cô ta, những thứ tốt đẹp đó chẳng phải là của con sao? Con lại nhìn cô ta xem, làm việc giỏi giang như vậy, nếu cưới được cô ta về nhà, chẳng phải hai mẹ con chúng ta sẽ được hưởng phúc hay sao? Nhìn cách tiêu tiền như nước của cô ta, có vẻ như nhà cô ta cũng rất giàu có, nếu thật sự trở thành người một nhà với chúng ta, vậy thì đời này chúng ta không cần phải lo ăn lo mặc nữa rồi."
Ngưu Nhị Tráng nghe mẹ nói có chút động lòng: "Mẹ, vậy con muốn cưới cô ta, mẹ mau chóng tìm người mai mối cho con đi."
"Được rồi, con ngoan, mẹ biết con thông minh, không giống như anh trai vô tích sự của con, cưới phải con vợ như gà mái không biết đẻ trứng, làm mất mặt cả nhà, con phải cố gắng lên, cưới vợ rồi phải nhanh chóng để cô ấy sinh con cho mẹ bồng cháu."
"Mẹ cứ yên tâm, giống của con chắc chắn tốt hơn anh cả, nhất định sẽ cho mẹ bồng cháu trai mập mạp."
"Được, vậy để mẹ đi tìm bà mối mai mối cho con."
Tô Lê hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở đây, cô đang tính toán buổi chiều sẽ lên núi đi dạo. Về nhà ăn cơm trưa xong, cô tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lên núi. Trên đường đi, cô vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, trong khe núi cây cối xanh um tươi tốt, vài cây nhỏ mọc cao vút, lá cây che kín bầu trời, bao phủ cả ngọn núi, quả là một nơi tốt để hóng mát.
Đi được một lúc, một con thỏ rừng đột nhiên từ ven đường lao ra, mắt Tô Lê sáng lên, viên đá trong tay đã bay ra ngoài, con thỏ bị trúng một phát, ngã xuống đất. Cô túm lấy tai con thỏ, con thỏ này khá béo, nói đến thì cô cũng lâu rồi chưa được ăn thịt thỏ nướng, bộ lông của con thỏ này rất dày, lột da ra mùa đông có thể làm găng tay. Ném con thỏ vào sọt sau lưng, Tô Lê tiếp tục tiến vào sâu trong núi.
Trên đường đi thu hoạch rất phong phú, ngoài con thỏ rừng vừa rồi, cô còn bắt được thêm hai con gà rừng với bộ lông sặc sỡ, có vẻ là hai con gà trống, một con xào, một con hầm canh, cứ quyết định như vậy. Cô còn hái được rất nhiều nấm, đây là thứ tốt, hương vị thơm ngon, ăn rất mềm, dùng để hầm gà là thích hợp nhất; lại còn phát hiện được một cây hạt dẻ trong núi, nhìn có vẻ đã nhiều năm tuổi, bây giờ là mùa quả chín, xung quanh lại không có dấu vết người đi qua, có lẽ là do mọc sâu trong núi nên không bị người ta phát hiện, tiện nghi cho cô rồi.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, Tô Lê trực tiếp dời cả cây hạt dẻ vào trong không gian trồng, vừa vặn trong không gian của cô còn thiếu một cây hạt dẻ. Sau khi thu hoạch xong, cô thấy trời đã muộn, cũng không nán lại lâu, nhanh chóng xuống núi.
Về đến nhà, Tô Lê đeo giỏ vào bếp, đầu tiên là thả con thỏ ra, lột da thỏ, mổ bụng rửa sạch sẽ, ướp gia vị khoảng nửa tiếng cho thịt ngấm. Tranh thủ lúc này, cô làm thịt một con gà, nhúng nước sôi nhổ lông, làm sạch sẽ rồi chặt miếng chần qua nước sôi, sau đó cho vào nồi ninh. Ninh gà xong, Tô Lê quay sang nướng thỏ. Thịt thỏ được lật đều trên lửa, dần dần trở nên vàng ruộm, bóng bẩy, thơm phức.
Lúc thỏ nướng xong thì canh gà cũng gần được, múc canh gà ra nồi đất, Tô Lê lại nhanh tay xào thêm hai món rau. Dọn cơm lên bàn, nhìn mà lòng đầy mãn nguyện, ba món mặn một món canh, xem ra lâu rồi không nấu nướng mà tay nghề của cô vẫn không giảm sút.
"Nhị Tráng, con thấy thanh niên tri thức Tô kia thế nào?"
"Mẹ, cô ta trông không xinh, con thích con gái xinh đẹp, giống như thanh niên tri thức Chung ấy, trắng trẻo xinh xắn, con thích thanh niên tri thức Chung."
"Cái thằng ngu này, xinh đẹp thì có ích gì, có ăn được không? Con nhìn Tô Lê kia xem, một mình ở căn nhà lớn như vậy, còn mua đồng hồ và xe đạp. Nếu con cưới được cô ta, những thứ tốt đẹp đó chẳng phải là của con sao? Con lại nhìn cô ta xem, làm việc giỏi giang như vậy, nếu cưới được cô ta về nhà, chẳng phải hai mẹ con chúng ta sẽ được hưởng phúc hay sao? Nhìn cách tiêu tiền như nước của cô ta, có vẻ như nhà cô ta cũng rất giàu có, nếu thật sự trở thành người một nhà với chúng ta, vậy thì đời này chúng ta không cần phải lo ăn lo mặc nữa rồi."
Ngưu Nhị Tráng nghe mẹ nói có chút động lòng: "Mẹ, vậy con muốn cưới cô ta, mẹ mau chóng tìm người mai mối cho con đi."
"Được rồi, con ngoan, mẹ biết con thông minh, không giống như anh trai vô tích sự của con, cưới phải con vợ như gà mái không biết đẻ trứng, làm mất mặt cả nhà, con phải cố gắng lên, cưới vợ rồi phải nhanh chóng để cô ấy sinh con cho mẹ bồng cháu."
"Mẹ cứ yên tâm, giống của con chắc chắn tốt hơn anh cả, nhất định sẽ cho mẹ bồng cháu trai mập mạp."
"Được, vậy để mẹ đi tìm bà mối mai mối cho con."
Tô Lê hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở đây, cô đang tính toán buổi chiều sẽ lên núi đi dạo. Về nhà ăn cơm trưa xong, cô tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lên núi. Trên đường đi, cô vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, trong khe núi cây cối xanh um tươi tốt, vài cây nhỏ mọc cao vút, lá cây che kín bầu trời, bao phủ cả ngọn núi, quả là một nơi tốt để hóng mát.
Đi được một lúc, một con thỏ rừng đột nhiên từ ven đường lao ra, mắt Tô Lê sáng lên, viên đá trong tay đã bay ra ngoài, con thỏ bị trúng một phát, ngã xuống đất. Cô túm lấy tai con thỏ, con thỏ này khá béo, nói đến thì cô cũng lâu rồi chưa được ăn thịt thỏ nướng, bộ lông của con thỏ này rất dày, lột da ra mùa đông có thể làm găng tay. Ném con thỏ vào sọt sau lưng, Tô Lê tiếp tục tiến vào sâu trong núi.
Trên đường đi thu hoạch rất phong phú, ngoài con thỏ rừng vừa rồi, cô còn bắt được thêm hai con gà rừng với bộ lông sặc sỡ, có vẻ là hai con gà trống, một con xào, một con hầm canh, cứ quyết định như vậy. Cô còn hái được rất nhiều nấm, đây là thứ tốt, hương vị thơm ngon, ăn rất mềm, dùng để hầm gà là thích hợp nhất; lại còn phát hiện được một cây hạt dẻ trong núi, nhìn có vẻ đã nhiều năm tuổi, bây giờ là mùa quả chín, xung quanh lại không có dấu vết người đi qua, có lẽ là do mọc sâu trong núi nên không bị người ta phát hiện, tiện nghi cho cô rồi.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, Tô Lê trực tiếp dời cả cây hạt dẻ vào trong không gian trồng, vừa vặn trong không gian của cô còn thiếu một cây hạt dẻ. Sau khi thu hoạch xong, cô thấy trời đã muộn, cũng không nán lại lâu, nhanh chóng xuống núi.
Về đến nhà, Tô Lê đeo giỏ vào bếp, đầu tiên là thả con thỏ ra, lột da thỏ, mổ bụng rửa sạch sẽ, ướp gia vị khoảng nửa tiếng cho thịt ngấm. Tranh thủ lúc này, cô làm thịt một con gà, nhúng nước sôi nhổ lông, làm sạch sẽ rồi chặt miếng chần qua nước sôi, sau đó cho vào nồi ninh. Ninh gà xong, Tô Lê quay sang nướng thỏ. Thịt thỏ được lật đều trên lửa, dần dần trở nên vàng ruộm, bóng bẩy, thơm phức.
Lúc thỏ nướng xong thì canh gà cũng gần được, múc canh gà ra nồi đất, Tô Lê lại nhanh tay xào thêm hai món rau. Dọn cơm lên bàn, nhìn mà lòng đầy mãn nguyện, ba món mặn một món canh, xem ra lâu rồi không nấu nướng mà tay nghề của cô vẫn không giảm sút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.