Đại Lão Max Level Xuyên Về Thập Niên 70, Phương Châm Là Không Phục Thì Chiến
Chương 1: Đại Lão Max Level Xuyên Không Đến Làng Tân Thủ 1
Bạo Mễ Hoa Lai Lạc
30/12/2024
Mùa hè năm 1976.
Tháng bảy hàng năm là thời điểm bận rộn nhất ở nông thôn với mùa gặt hái.
Mọi nhà, từ người già bảy mươi tuổi đến trẻ con vài tuổi, đều phải ra đồng làm việc.
Trẻ con không làm được việc nặng thì phụ trách nhặt những bông lúa rơi vãi phía sau.
Tóm lại, không một ai được phép lười biếng.
Nhưng có một ngoại lệ ở làng Liên Hoa, đó là con gái của ông Mạch Lão Tam, tên là Mạch Tuệ.
Đội trưởng đội sản xuất Mạch Hướng Đông chính là bác ruột của Mạch Tuệ.
Ông ấy thấy việc này ảnh hưởng không tốt, muốn đến khuyên nhủ cháu gái.
Kết quả suýt bị Mạch Tuệ đánh chết.
…
Bên bờ ruộng, Mạch Hướng Đông, Mạch Lão Tam và Mạch Hồng Tài ba người ngồi thành hàng.
Mạch Lão Tam với khuôn mặt bầm tím, khuyên Mạch Hướng Đông:
"Anh cả, anh làm ơn tha cho em đi, được không? Hôm qua em mới bị đánh một trận tơi bời, cứ tiếp tục thế này, em chịu không nổi mất!"
Mạch Hồng Tài, cậu em trai 16 tuổi của Mạch Tuệ, cũng mặt mày bầm dập, phụ họa:
"Đúng vậy, bác cả, chị cháu lên cơn thì người thân cũng không nhận, bác thì chạy nhanh, nhìn cháu với ba cháu bị đánh kìa, đau chết đi được!"
Mạch Hồng Tài trong lòng không phục, còn nhỏ giọng oán trách: "Rõ ràng là do bác gây họa, kết quả người bị đánh lại là cháu."
Mặt Mạch Hướng Đông lúc xanh lúc đỏ, nhưng với tư cách là đội trưởng đội sản xuất, có vài lời ông ấy phải nói!
"Hồng Tài, cháu nói vậy là không đúng, sao lại gọi là bác gây họa được! Thủ trưởng đã nói, lao động là vinh quang! Chị cháu đã mười tám tuổi rồi, đầu óc tuy không được minh mẫn, nhưng tay chân vẫn lành lặn, sao lại không thể xuống ruộng làm việc!"
Mạch Hồng Tài cũng nổi nóng, cãi lại: "Vậy bác cứ về nói với chị ấy xem, xem chị ấy có nghe lời bác không!"
Mạch Hướng Đông nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẫn còn hơi sợ, bèn quay sang nói với Mạch Lão Tam:
"Em ba, nhiệm vụ này giao cho chú đấy, dù sao ngày mai anh phải thấy Mạch Tuệ xuống ruộng làm việc! Nếu không, dù là anh em ruột thịt, anh cũng phải trừ điểm công của nhà chú, nếu không thì anh làm đội trưởng này còn ra thể thống gì!"
Mạch Lão Tam vừa nghe đến trừ điểm công, lập tức cuống lên.
"Anh cả, chúng ta là anh em ruột, nhà em vốn đã ít điểm công, anh lại còn trừ nữa, em với Hồng Tài lấy gì ăn giờ?"
Mạch Hướng Đông bực bội nói: "Nhà chú ít điểm công chẳng phải do chú tự làm tự chịu sao! Ai bảo chú suốt ngày lêu lổng, không chịu khó làm việc, còn làm hư cả Hồng Tài, giờ lại thêm cả Mạch Tuệ! Dù sao anh không quan tâm, vấn đề của Mạch Tuệ, chú phải giải quyết cho anh! Kể cả chú có kêu trời kêu đất, anh cũng phải trừ điểm công của chú!"
Tháng bảy hàng năm là thời điểm bận rộn nhất ở nông thôn với mùa gặt hái.
Mọi nhà, từ người già bảy mươi tuổi đến trẻ con vài tuổi, đều phải ra đồng làm việc.
Trẻ con không làm được việc nặng thì phụ trách nhặt những bông lúa rơi vãi phía sau.
Tóm lại, không một ai được phép lười biếng.
Nhưng có một ngoại lệ ở làng Liên Hoa, đó là con gái của ông Mạch Lão Tam, tên là Mạch Tuệ.
Đội trưởng đội sản xuất Mạch Hướng Đông chính là bác ruột của Mạch Tuệ.
Ông ấy thấy việc này ảnh hưởng không tốt, muốn đến khuyên nhủ cháu gái.
Kết quả suýt bị Mạch Tuệ đánh chết.
…
Bên bờ ruộng, Mạch Hướng Đông, Mạch Lão Tam và Mạch Hồng Tài ba người ngồi thành hàng.
Mạch Lão Tam với khuôn mặt bầm tím, khuyên Mạch Hướng Đông:
"Anh cả, anh làm ơn tha cho em đi, được không? Hôm qua em mới bị đánh một trận tơi bời, cứ tiếp tục thế này, em chịu không nổi mất!"
Mạch Hồng Tài, cậu em trai 16 tuổi của Mạch Tuệ, cũng mặt mày bầm dập, phụ họa:
"Đúng vậy, bác cả, chị cháu lên cơn thì người thân cũng không nhận, bác thì chạy nhanh, nhìn cháu với ba cháu bị đánh kìa, đau chết đi được!"
Mạch Hồng Tài trong lòng không phục, còn nhỏ giọng oán trách: "Rõ ràng là do bác gây họa, kết quả người bị đánh lại là cháu."
Mặt Mạch Hướng Đông lúc xanh lúc đỏ, nhưng với tư cách là đội trưởng đội sản xuất, có vài lời ông ấy phải nói!
"Hồng Tài, cháu nói vậy là không đúng, sao lại gọi là bác gây họa được! Thủ trưởng đã nói, lao động là vinh quang! Chị cháu đã mười tám tuổi rồi, đầu óc tuy không được minh mẫn, nhưng tay chân vẫn lành lặn, sao lại không thể xuống ruộng làm việc!"
Mạch Hồng Tài cũng nổi nóng, cãi lại: "Vậy bác cứ về nói với chị ấy xem, xem chị ấy có nghe lời bác không!"
Mạch Hướng Đông nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẫn còn hơi sợ, bèn quay sang nói với Mạch Lão Tam:
"Em ba, nhiệm vụ này giao cho chú đấy, dù sao ngày mai anh phải thấy Mạch Tuệ xuống ruộng làm việc! Nếu không, dù là anh em ruột thịt, anh cũng phải trừ điểm công của nhà chú, nếu không thì anh làm đội trưởng này còn ra thể thống gì!"
Mạch Lão Tam vừa nghe đến trừ điểm công, lập tức cuống lên.
"Anh cả, chúng ta là anh em ruột, nhà em vốn đã ít điểm công, anh lại còn trừ nữa, em với Hồng Tài lấy gì ăn giờ?"
Mạch Hướng Đông bực bội nói: "Nhà chú ít điểm công chẳng phải do chú tự làm tự chịu sao! Ai bảo chú suốt ngày lêu lổng, không chịu khó làm việc, còn làm hư cả Hồng Tài, giờ lại thêm cả Mạch Tuệ! Dù sao anh không quan tâm, vấn đề của Mạch Tuệ, chú phải giải quyết cho anh! Kể cả chú có kêu trời kêu đất, anh cũng phải trừ điểm công của chú!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.