Đại Lão Thời Tận Thế Ở Trong Tiểu Thuyết Tranh Đấu Trồng Trọt
Chương 3: Em Nhất Định Không Để Người Khác Vào
Nữ Vương Ái Khoái Xuyên
28/09/2023
Sau này gả cho cha của nguyên chủ, đối phương cũng yêu thương người kinh khủng, nếu không có cơn tai họa này, cha của nguyên chủ không mất tích.
Cho dù mẫu thân yếu đuối vô dụng không có não, cũng không có vấn đề gì lớn, bây giờ bà phải trưởng thành lên.
Nàng phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nếu nương ngay cả việc canh nhà cũng không xong, thì chỉ có thể kéo cả nhà chết theo.
Tống Nương Tử bị Tống Kiều Kiều hung ác nhìn như vậy, con mắt đỏ ửng ủy khuất khóc.
Tống Kiều Kiều không để ý, đi rửa đồ chuẩn bị nấu ăn.
Nếu không phải bởi vì nhận được thân thể này, nàng sẽ không có khả năng quan tâm đến Tống Nương Tử.
“Kiều Kiều xin lỗi.” Tống Nương Tử nhìn Tống Kiều Kiều mở miệng nói.
Tống Kiều Kiều muốn đi lấy chổi, Tống Nương Tử tưởng Tống Kiều Kiều muốn rời bỏ ba mẹ con họ, vội vàng ôm lấy Tống Kiều Kiều khóc.
“Kiều Kiều đừng đi, con đừng đi, nương sẽ cố gắng, con đừng bỏ rơi nương và đệ đệ muội muội của con, Kiều Kiều nếu con không muốn chúng ta nữa, chúng ta sẽ không còn mạng để sống đâu, Kiều Kiều…”
Tống Nương Tử bà không phải là kẻ ngốc, một khi Tống Kiều Kiều không quan tâm đến bọn họ, bà hoàn toàn không có cách nào bảo vệ được con cái.
“Tỷ tỷ, đừng đi, tỷ ơi.” Bảo Nhi Nhã Nhã cũng ôm lấy Tống Kiều Kiều.
Nhìn cặp song sinh này, tình cảm của nguyên chủ vẫn còn, khoảnh khắc đó trái tim lạnh lùng khó tránh khỏi mềm lòng.
Nghĩ lại ngày xưa, Tống Nương Tử mang thai cặp song sinh này, trượng phu bà liền biến mất, từ biệt nhiều năm không trở về, có lẽ đã chết ở ngoài.
Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vừa làm cha vừa làm nương, chăm sóc đệ đệ muội muội, đối với bọn trẻ nàng là người không tiếc nhất.
Tống Kiều Kiều vẻ mặt yêu thương nói: “Tỷ đi lấy chổi.”
Nhìn sự hoảng sợ của bọn trẻ, đẩy Tống Nương Tử ra, lau khô nước mắt cho hai đứa trẻ: “Tỷ không sẽ bỏ các em, Bảo Nhi sau này em phải làm chủ gia đình, không được mở cửa cho bất kỳ ai.”
“Tỷ, tỷ yên tâm em nhất định không để người khác vào.” Bảo Nhi năm tuổi gật đầu: “Tỷ, tỷ sẽ không bỏ rơi bọn em phải không?”
“Dĩ nhiên.” Tống Kiều Kiều nhìn Tống Nương Tử: “Nương, con không mong nương ra ngoài tìm thức ăn cùng con, chỉ mong nương đừng khi con ra ngoài, để người vào làm phiền con.”
Đối mặt với lời nói không khách sáo của nữ nhi, Tống Nương Tử mặt đỏ bừng xấu hổ không chịu nổi: “Nương sẽ không làm thế nữa.”
Tống Cẩu Đản với phu quân mình là huynh đệ tốt, hôm nay hắn ta thành tâm xin lỗi, lại khóc rằng nhà ai đó con cái sắp chết khát, lúc ấy bà mềm lòng muốn cho đối phương một ít nước, không ngờ suýt nữa mất luôn con cái của mình.
Bây giờ bà cũng hiểu rồi, người khác là hoàn toàn không thể tin được: “Kiều Kiều, nương sẽ không tái phạm nữa.”
Tống Kiều Kiều nhìn Tống Nương Tử, lấy chổi quét nhà, chuẩn bị nấu ăn.
“Tỷ, đây là vỏ cây?” Bảo Nhi ngẩn ngơ.
“Ừ, vỏ cây du, dù hơi khó ăn, nhưng có thể no bụng.” Tống Kiều Kiều bắt đầu dùng đá mài vỏ cây du.
Tống Nương Tử đi đến giúp, nhìn vỏ cây, Tống Nương Tử có chút xót xa nhìn tay của Tống Kiều Kiều.
Bà cảm thấy mình thật vô dụng, để cho nữ nhi mười một tuổi ra ngoài tìm thức ăn, còn mình thì ẩn nấp trong nhà.
Tống Kiều Kiều không để ý đến suy nghĩ của Tống Nương Tử, mài nhỏ vỏ cây du.
Mài xong thì bắt đầu dùng nước ninh nấu, nấu xong cho vài đứa trẻ múc ăn.
“Tỷ ơi không ngon, cổ họng khó chịu.” Bảo Nhi uỷ khuất khóc, quá khó uống.
“Bảo Nhi, tỷ tỷ tìm đồ ăn không dễ, có cái này em phải ăn.” Nhã Nhã quở trách đệ đệ của mình.
“Xin lỗi, Bảo Nhi không phải ghét bỏ.” Bảo Nhi sờ lấy cổ họng của mình, vẫn ngoan ngoãn, bụng đói không uống sẽ chết đói.
Cho dù mẫu thân yếu đuối vô dụng không có não, cũng không có vấn đề gì lớn, bây giờ bà phải trưởng thành lên.
Nàng phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nếu nương ngay cả việc canh nhà cũng không xong, thì chỉ có thể kéo cả nhà chết theo.
Tống Nương Tử bị Tống Kiều Kiều hung ác nhìn như vậy, con mắt đỏ ửng ủy khuất khóc.
Tống Kiều Kiều không để ý, đi rửa đồ chuẩn bị nấu ăn.
Nếu không phải bởi vì nhận được thân thể này, nàng sẽ không có khả năng quan tâm đến Tống Nương Tử.
“Kiều Kiều xin lỗi.” Tống Nương Tử nhìn Tống Kiều Kiều mở miệng nói.
Tống Kiều Kiều muốn đi lấy chổi, Tống Nương Tử tưởng Tống Kiều Kiều muốn rời bỏ ba mẹ con họ, vội vàng ôm lấy Tống Kiều Kiều khóc.
“Kiều Kiều đừng đi, con đừng đi, nương sẽ cố gắng, con đừng bỏ rơi nương và đệ đệ muội muội của con, Kiều Kiều nếu con không muốn chúng ta nữa, chúng ta sẽ không còn mạng để sống đâu, Kiều Kiều…”
Tống Nương Tử bà không phải là kẻ ngốc, một khi Tống Kiều Kiều không quan tâm đến bọn họ, bà hoàn toàn không có cách nào bảo vệ được con cái.
“Tỷ tỷ, đừng đi, tỷ ơi.” Bảo Nhi Nhã Nhã cũng ôm lấy Tống Kiều Kiều.
Nhìn cặp song sinh này, tình cảm của nguyên chủ vẫn còn, khoảnh khắc đó trái tim lạnh lùng khó tránh khỏi mềm lòng.
Nghĩ lại ngày xưa, Tống Nương Tử mang thai cặp song sinh này, trượng phu bà liền biến mất, từ biệt nhiều năm không trở về, có lẽ đã chết ở ngoài.
Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vừa làm cha vừa làm nương, chăm sóc đệ đệ muội muội, đối với bọn trẻ nàng là người không tiếc nhất.
Tống Kiều Kiều vẻ mặt yêu thương nói: “Tỷ đi lấy chổi.”
Nhìn sự hoảng sợ của bọn trẻ, đẩy Tống Nương Tử ra, lau khô nước mắt cho hai đứa trẻ: “Tỷ không sẽ bỏ các em, Bảo Nhi sau này em phải làm chủ gia đình, không được mở cửa cho bất kỳ ai.”
“Tỷ, tỷ yên tâm em nhất định không để người khác vào.” Bảo Nhi năm tuổi gật đầu: “Tỷ, tỷ sẽ không bỏ rơi bọn em phải không?”
“Dĩ nhiên.” Tống Kiều Kiều nhìn Tống Nương Tử: “Nương, con không mong nương ra ngoài tìm thức ăn cùng con, chỉ mong nương đừng khi con ra ngoài, để người vào làm phiền con.”
Đối mặt với lời nói không khách sáo của nữ nhi, Tống Nương Tử mặt đỏ bừng xấu hổ không chịu nổi: “Nương sẽ không làm thế nữa.”
Tống Cẩu Đản với phu quân mình là huynh đệ tốt, hôm nay hắn ta thành tâm xin lỗi, lại khóc rằng nhà ai đó con cái sắp chết khát, lúc ấy bà mềm lòng muốn cho đối phương một ít nước, không ngờ suýt nữa mất luôn con cái của mình.
Bây giờ bà cũng hiểu rồi, người khác là hoàn toàn không thể tin được: “Kiều Kiều, nương sẽ không tái phạm nữa.”
Tống Kiều Kiều nhìn Tống Nương Tử, lấy chổi quét nhà, chuẩn bị nấu ăn.
“Tỷ, đây là vỏ cây?” Bảo Nhi ngẩn ngơ.
“Ừ, vỏ cây du, dù hơi khó ăn, nhưng có thể no bụng.” Tống Kiều Kiều bắt đầu dùng đá mài vỏ cây du.
Tống Nương Tử đi đến giúp, nhìn vỏ cây, Tống Nương Tử có chút xót xa nhìn tay của Tống Kiều Kiều.
Bà cảm thấy mình thật vô dụng, để cho nữ nhi mười một tuổi ra ngoài tìm thức ăn, còn mình thì ẩn nấp trong nhà.
Tống Kiều Kiều không để ý đến suy nghĩ của Tống Nương Tử, mài nhỏ vỏ cây du.
Mài xong thì bắt đầu dùng nước ninh nấu, nấu xong cho vài đứa trẻ múc ăn.
“Tỷ ơi không ngon, cổ họng khó chịu.” Bảo Nhi uỷ khuất khóc, quá khó uống.
“Bảo Nhi, tỷ tỷ tìm đồ ăn không dễ, có cái này em phải ăn.” Nhã Nhã quở trách đệ đệ của mình.
“Xin lỗi, Bảo Nhi không phải ghét bỏ.” Bảo Nhi sờ lấy cổ họng của mình, vẫn ngoan ngoãn, bụng đói không uống sẽ chết đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.