Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi

Chương 9

Lang Bất Tri

03/02/2022

Lâm Ngọc bị Yến Tử Hàn trực tiếp mang về khoang, vào một phòng ngủ mới tinh.

Yến Tử Hàn định đặt Lâm Ngọc lên giường, nhưng do Lâm Ngọc quá khẩn trương nên ôm lấy cổ Yến Tử Hàn không buông.

Yến Tử Hàn bị cậu ôm nên cong người xuống, thấy Lâm Ngọc không bỏ tay ra thì giật mình.

Hai người nhìn nhau, Lâm Ngọc lúc bấy giờ mới nhận ra tư thế này có chút ái muội, vừa định bỏ tay ra thì miệng cậu lại tự động nói ra một câu bằng ngôn ngữ thông dụng của Tinh Tế.

Lâm Ngọc cực khổ đọc sách ở phòng trị liệu, lúc này cậu biết vừa nãy mình mới nói gì.

Đại ý là, “Tôi muốn anh hầu hạ tôi.”

Lâm Ngọc thiếu chút nữa tự cắn lưỡi, khụ khụ, đây không phải điều cậu muốn nói! Cậu còn chưa muốn chết!

Vẻ mặt Yến Tử Hàn ngay lập tức thay đổi, hắn cười lạnh, trong ánh mắt lộ ra sự tức giận, “Cậu nói gì?”

“Không, không …” Lâm Ngọc vội vàng lắc đầu nhưng không tài nào giải thích được.

Yến Tử Hàn tức tới mức cười luôn, con sâu này giờ nào chỗ nào cũng thông đồng với người ta, bây giờ què rồi mà còn dám lên mặt với hắn.

Đúng là trong đầu chỉ có mỗi chuyện đó.

“Ta nói cho cậu nghe, lần trước là ngoài ý muốn, chuyện thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

Yến Tử Hàn nắm cổ Lâm Ngọc đẩy ra rồi ấn xuống gối, suy nghĩ một lát thì thấp giọng nói: “Làm với người khác cũng không được! Biết không? Nghĩ cũng không được.”

Thấy Lâm Ngọc không trả lời, Yến Tử Hàn không kiên nhẫn mà cau mày, nắm cổ Lâm Ngọc lắc lắc, “Có nghe hay không!”

Lâm Ngọc dù không hiểu hắn nói gì nhưng cũng biết là bị từ chối rồi, bản năng muốn sống trỗi dậy bèn gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay Yến Tử Hàn, ý muốn kêu hắn thả ra.

Yến Tử Hàn tránh cái tay của Lâm Ngọc rất nhanh, “Được rồi, đừng chạm vào ta …”

Yến Tử Hàn đứng lên, lạnh mặt nói: “Cậu ở đây, không được đi đâu cả. Đừng để ta biết được cậu không nghe lời.”

Hắn dừng một chút, sau uy hiếp nói: “Bằng không thứ bị cắt lần sau không phải chân đâu.”

Lâm Ngọc không biết tại sao thấy quanh mình lạnh run lên, nhưng cũng chỉ dám gật đầu. Sau đó cậu nhìn Yến Tử Hàn xoay người đi mà vẫn còn hơi không tin nỗi.

Chỉ có vậy mà … buông tha mình rồi sao?

Lúc trước cậu cảm thấy Yến Tử Hàn giết người không cần lý do, nên trước mặt Yến Tử Hàn luôn nơm nớp lo sợ, không lúc nào là không lo lắng việc giữ cái mạng mình.

Nhưng nghe cậu nói câu đó mà Yến Tử Hàn hình như … không tức giận lắm?

Yến Tử Hàn vừa nãy tuy bóp cổ cậu nhưng thực tế thì không dùng sức mấy. Cả vết bầm cỏn con cũng không để lại.

Lâm Ngọc sờ cổ, càng thêm hạ quyết tâm chủ động lại gần Yến Tử Hàn, như vậy sẽ không xảy ra chuyện nữa.

Mắt thấy hắn rời đi, lúc này Lâm Ngọc nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng rất đơn giản, có một cái WC, bên ngoài còn có phòng khách. Nhưng bức tường trong phòng khách này chỉ có một nửa, ở trên có rảnh và một cái cửa.

Vừa nãy Yến Tử Hàn đi ra bằng cửa đó, nhưng đối diện cửa đó không phải hành lang mà là một phòng khách khác. Bên kia thoạt nhìn như là chỗ ở của Yến Tử Hàn.

Lâm Ngọc không tài nào tin được.

Yến Tử Hàn vậy mà cho phép cậu ở phòng cách vách??

Nhưng không phải Yến Tử Hàn rất ghét Trùng tộc sao? Bản thân còn từng... đụng chạm hắn nữa.

Lâm Ngọc nghĩ không ra chỉ đành từ bỏ, lê đôi chân từng bước khập khiễng kiểm tra phòng này.

Trong phòng khách có loại máy làm một vật nào đó đột nhiên xuất hiện, đương nhiên cũng có bàn ghế. Lâm Ngọc sờ tường trong phòng khách, mò được một một màn hình lớn làm bằng thủy tinh. Cậu đoán có thể là một loại TV, nhưng không biết làm sao để mở.

Nhưng điều làm Lâm Ngọc bất ngờ chính là trong phòng này có một cái quang não!



Quang não đó thoạt nhìn như là một quả cầu để trên tủ đầu giường vậy, nhưng khi Lâm Ngọc chạm vào thì nó bay lên không trung rồi một cái màn hình nhỏ được mở ra. Sau đó Lâm Ngọc phát hiện cậu ấn vào góc của màn hình là có thể kéo được nó.

Cậu ngồi trên giường kéo màn hình tới trước mặt mình, với vẻ hứng thú bừng bừng bắt đầu nghiên cứu. Trên cơ bản chỉ là cái nào cậu cũng mở ra xem, rồi đoán xem công dụng của nó là gì.

Lâm Ngọc không biết cú click tiếp theo của mình đã mở trạng thái phát sóng trực tiếp. Dạng phát sóng này giống như phát sóng trên mạng vô tuyến điện tử, tất cả mọi người đều có thể lựa chọn cách mình muốn phát, mà bất cứ ai cũng vào xem được.

Khu vực ngoại tinh không nằm trong phạm vi khống chế của Liên Bang, cũng không có người quản lý internet. Dạng phát sóng trực tiếp này đa số đều có nội dung đen và không hợp pháp.

Đột nhiên có người mới mở phát sóng nên hấp dẫn rất nhiều sư chú ý. Ai nhấn vào xem cũng thấy người phát sóng là một thiếu niên rất đẹp. Nhưng thiếu niên không làm gì cả, chỉ ngồi trước quang não chẳng nói gì.

Đa số người nhìn một lát thì cũng thoát ra, dù mặt có đẹp tới đâu thì bọn họ cũng không muốn xem một buổi phát sóng nhàm chán. Nhưng vẫn có một số người ở lại. Đối với bọn họ mà nói chỉ cần khuôn mặt này xuất hiện cũng đủ khiến họ thấy khác lạ. Mà bọn họ đều là Trùng tộc lai.

Cả đám im lặng nhìn trong chốc lát, cuối cùng khu bình luận rốt cuộc cũng có một người nói: “Gan tôi lớn tôi nói trước. Nhìn cậu ấy khá giống … Hùng tử.”

Nói là hiểu liền, cái mà người vừa nãy nói tới chính là Hùng Tử Trùng tộc.

“Chẳng lẽ đi chỉnh? Không cần phải vậy chứ.”

“Sao không cần, chỉnh được vậy thì tốt quá rồi. Tôi mơ còn không được đây này.”

“Nhưng đẹp hơn đồ giả nhiều. Muốn xịt một lọ XXS (pheromone) lên người cậu ta quá đi.”

“** má kẻ có tiền! Đời này có khi tôi còn chẳng mua nỗi một con hợp gen.”

“Ôi chao, một lọ XXS tôi còn không mua nỗi.”

“Mấy người đang nói gì đấy? Nhưng cậu này.... không lẽ bị ngu? Ngay cả quang não cũng chưa thấy bao giờ?”

Lâm Ngọc không phải là chưa thấy quang não bao giờ, nhưng đúng là chưa bao giờ dùng, vậy nên cậu hoàn toàn không thấy bọn họ ghi gì cả. Còn bọn họ lại thấy được màn hình của Lâm Ngọc.

Lúc này Lâm Ngọc lại click mở một cái icon, sau đó cậu thấy hình của một cơ giáp chiến đấu. Cậu nghĩ là mình tìm được trò chơi rồi. Tuy rằng Lâm Ngọc không thích chơi trò chơi lắm, nhưng nửa ngày mới tìm được một thứ mình có thể làm nên vẫn nhấn luôn.

“Úi làm gì đấy, cậu ta muốn phát sóng trực tiếp làm thí nghiệm tinh thần lực à?”

“Sao đâu mà, cậu ấy làm gì tôi cũng xem.”

“Nếu là Hùng tử thì cấp bậc pheromone của cậu ấy sẽ tự móc nối với tinh thần lực phải không?”

“Vậy chẳng lẽ cậu ấy tự phóng pheromone cho bọn mình à?”

“Chời ơi ** móa, đột nhiên thấy kích thích quá thì nàm thao?”

“Đừng hoảng các anh em, cậu ta chỉ trông giống thôi mà, đâu có phải là Hùng tử thật đâu, mà cho là cấp A thì cũng chẳng có phermomone nữa là.”

Rất nhanh sau đó Lâm Ngọc đã nhìn thấy có 5 trạm kiểm soát trong trò chơi này. Cấp bậc rất đơn giản: các cấp A, B, C, D và E, mà ở trên còn có một cấp S bị khóa.

Lâm Ngọc cảm thấy mình chơi khá dở nên chọn cấp mình nghĩ là dễ nhất, cấp E.

Vừa nhấn vào Lâm Ngọc đã thấy nhân vật của mình, đang lúc Lâm Ngọc không biết làm sao để nhân vật tiến lên thì một màn khiến Lâm Ngọc không thể tưởng tượng nỗi đã xảy ra, đó chính là cậu có thể đựa vào suy nghĩ của mình điều khiển nhân vật!

Ngoài dự kiến của Lâm Ngọc chính là bắt Boss rất đơn giản, gần như là không tốn bao nhiêu sức cả.

Cảnh vật thay đổi một chút, vũ khí trong tay cũng thay đổi, cấp E này với cậu mà nói quá đơn giản.

Chắc là cấp cho tay mơ rồi? Coi bộ trò chơi này còn rất tinh ý. Lâm Ngọc trực tiếp chọn cấp D.

Nhưng cấp D … Cũng rất đơn giản.

“Tốc độ quá nhanh quá nguy hiểm! Tôi thấy bét lắm cũng cấp B.”

“Không. Tôi là cấp B nè, này nhất định là A rồi …”



“Ôi trời ơi, nhìn cậu ấy như có tinh thần lực cấp A sao?”

“Câm miệng câm miệng, nằm mơ à! Tiếng chồng ơi này tôi gọi trước!”

“Gì mà chồng, không mắc ói à? Ai bằng tôi, trực tiếp kêu —— chủ nhân!!”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Lâm Ngọc do cấp D quá chán nên đã click qua thí nghiệm cấp C rồi, nhưng vẫn nhẹ nhàng giết địch như cũ. Lúc này cậu đã hơi khó chịu với trò chơi.

Này căn bản không có độ khó.

“Mẹ nó tôi là A đó, tôi qua cấp C cũng không dễ vậy đâu. Đây nhất định là giả.”

“Chắc chắn là giả, hoặc là ghi hình của người khác? Cậu ta chỉ muốn giả bộ là tinh thần lực của mình rất cao thôi.”

“Mấy người không xem thì cút, đừng ở đó nói nhảm nữa.”

“Đẹp trai quá!! Chủ nhân ôm em đi!”

Bên kia Yến Tử Hàn đã chuẩn bị ngủ.

Hắn cố ý bỏ tường chắn ở giữa xuống để không khí lưu thông. Sâu kia mới ngồi một lúc ở cách vách mà toàn bộ khoang này đã ngập trong mùi của cậu ta rồi.

Yến Tử Hàn mỗi lúc hô hấp đều chắc rằng sâu ở cách đó không xa. Tuy rằng không biết tại sao nhưng Yến Tử Hàn cảm thấy toàn thân thoải mái, tâm tình vững vàng đến kỳ lạ.

Đã ở đây thì hắn cũng không ngại lấy sâu kia bỏ ở đó làm hương an thần cho mình.

“Tắt đèn.”

Yến Tử Hàn vừa nói xong thì đèn trong phòng đều tắt hết, nhưng phía trên vẫn có chút ánh sáng truyền đến.

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy là đèn bên Lâm Ngọc.

Yến Tử Hàn hơi do dự, hắn tuy rằng bỏ người chỗ kia rồi đi luôn nhưng sâu đó dù không được chỉ thì chắc vẫn biết tự chăm sóc bản thân chứ?

Nhưng hiện giờ chân cậu ta đang chưa khỏi.

“Xem cách vách đang làm gì.”

Trên quang não lập tức xuất hiện một cái màn hình, sau đó hiện ra hình ảnh Lâm Ngọc.

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc hứng thú bừng bừng chơi quang não không có chút gì gọi là cần hắn giúp cả, thì lại khó chịu.

“Tắt đèn phòng cậu ta đi!”

Lâm Ngọc vốn sắp lên cấp B rồi, nhưng đột nhiên bị tắt đèn. Lâm Ngọc nhìn cách vách, thầm nghĩ tiêu rồi, có phải cậu quấy rầy vai ác nghỉ ngơi không?

Lâm Ngọc lập tức gõ quang não một cái, rút màn hình về, sau đó chui vào chăn. Cẩn thận nhìn nửa bức tường ở phòng khách trong chốc lát, nhìn hồi lâu mà không nghe thấy gì nên thở nhẹ một hơi.

Đương nhiên Lâm Ngọc không biết việc mình đột nhiên tắt phát sóng như vậy làm người xem bên Tinh Võng khó hiểu.

Sao anh siêu cấp đẹp trai đi rồi??

Ngày mai còn phát trực tiếp nữa không???

Thí nghiệm còn chưa xong mà!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tử Hàn: Không nghe lời thì ta thiến!

Lâm Ngọc:???? Vậy … Vậy hạnh phúc nửa đời sau của anh làm sao bây giờ …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook