Chương 40
Duy Mạc Đăng Hỏa
09/01/2023
Ký túc xá nữ bị loại trừ đầu tiên, trong ký túc xá không chỉ có mình cô, rất hiển nhiên, những người khác không có bất kỳ chuyện gì, chỉ có Từ Trường Dao xuất hiện loại tình huống này, nhất định cô đã đi một mình đến nơi nào đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Húc cùng Thẩm Mộng cho rằng, nơi cô bé đi rất có thể là căn phòng cuối hành lang của khu nhà trọ cho giáo viên.
Hai người bọn họ đều đi vào, nhưng lúc đó chỉ lo thu thập tên chó điên kia, căn bản không chú ý xung quanh có thứ gì.
Khóa của căn phòng cuối hành lang từ sau khi bọn họ đi vào liền bị hỏng, người xung quanh không có hảo cảm gì đối với căn phòng này, phần lớn cũng căn bản không thèm để ý, lại là trời có gió khiến cánh cửa này đóng đóng mở mở rất là dọa người.
Nhưng tốt xấu gì ở chỗ này đều là giáo viên, cũng có đồng nghiệp của đôi vợ chồng kia, hầu hết mọi người đều không để ý đến mấy tin đồn quỷ ám này, nhưng bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ lắc lư ở đó.
Sau khi Thẩm Mộng cùng Chu Húc lên lầu, nhân lúc không có người đi ra vội vàng tiến vào căn phòng này.
Trong phòng đã sớm bị cắt điện, cửa sổ đều bị che kín, làm cho toàn bộ căn phòng trở nên tối om, vừa bước vào trong phòng, Thẩm Mộng liền ngửi được một mùi khó nghe, lần trước tới gấp, đi cũng mau, liền không để ý đến mùi này.
Nhưng lần này, Thẩm Mộng cẩn thận hơn lần trước, vì vậy lập tức ngửi được, hắn thiếu chút nữa bị xộc đến ói ra.
Mùi này là một loại với mùi tanh cùng hôi của máu thối, theo thời gian lên men, khiến cho khứu giác nhạy bén như Thẩm Mộng tương đối khó chịu.
Chu Húc không để ý tới Thẩm Mộng che mũi vẻ mặt không vui, y đi đến trước tủ đồ, mấy ngày hôm trước chó điên liền đứng ở trên này, không biết Chu Húc đang đánh giá cái gì, y duỗi tay dời cái tủ ra.
Tủ bị dời đi, lộ ra bức tường đằng sau cái tủ, Thẩm Mộng hạ bàn tay che mũi xuống, nhíu mày nhìn vết máu trên tường.
“Không chỉ có những thứ này.” Chu Húc lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, dao găm cạy cạy bức tường bên cạnh, vôi tường màu trắng rơi lả tả, lộ ra vệt máu nối với nhau trong bức tường.
“Hăn là căn phòng này đã từng được dọn dẹp, ít nhất bức tường đã được sơn lại rồi.” Chu Húc cất dao găm, “Anh xem nơi này, tuy rằng bụi bặm hơi nhiều, nhưng có một đường phân cách rất rõ, màu sắc hai bên bức tường là khác nhau.”
Thẩm Mộng nhìn một đường kia, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Tác dụng của cái này là gì? Vì sao chỉnh sửa phòng ở không sơn lại bức tường sau ngăn tủ? Vẽ vời cho thêm chuyện sao*?”
(*Nguyên văn 多此一举 đa thử nhất cử: Sự không cần làm nữa mà cứ bới vẽ ra.)
“Này rất đơn giản nha.” Chu Húc thổi đi bụi bặm trên bàn, đặt mông ngồi lên, “Dù sao nơi này cũng là hiện trường giết người, nhân loại nghĩ đến đều là mang theo lòng kính sợ đối với loại chuyện này, cho dù nơi này sửa sang lại không tốt cũng sẽ không có người để ý, chỉ cần nhìn qua sạch sẽ là được rồi.”
Thẩm Mộng vẫn cảm thấy quan điểm này của Chu Húc không đúng, quả thật, nhân loại đúng là có chút để ý về phương diện này, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến cho bọn họ để lộ ra bức tường có vết máu đằng sau tủ.
Nghiêng đầu nhìn Chu Húc, Thẩm Mộng nhìn một điểm màu đen ở góc bàn trầm mặc một lúc, “Nếu như không nhìn lầm, chỗ cậu ngồi kia, vừa vặn chính là chỗ nữ chủ nhân của căn phòng này ngã xuống lúc tự sát.”
“Hả?” Chu Húc nghe xong nhìn cái bàn một cách đầy hứng thú, “Thật trùng hợp ~ chị gái quỷ mau tới tìm tôi đi, tôi thật sự muốn nhìn thấy chị!”
“Chỉ bằng ngữ điệu tìm quỷ này của cậu, quỷ đều có thể bị cậu hù chết.” Thẩm Mộng xỏ tay vào túi quần đi đến chỗ bức tường, đưa tay chạm lên bức tường, hắn thở ra một hơi, yêu lực màu đỏ lan ra khắp bức tường, răng rắc một tiếng, ảo cảnh xây dựng bên trong toàn bộ căn phòng.
Chu Húc hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, có chút chấn động nhìn toàn bộ căn phòng đang dần biến hóa, như là đang xem phim phóng sự, bụi bặm trong phòng nhanh chóng biến mất, vôi trên tường bị tróc ra, thậm chí cả vết máu dưới đất cũng xuất hiện trở lại.
Nơi vốn là hiện trường giết người lập tức hiện ra trước mắt.
“Ước chừng chính là như vậy.” Thẩm Mộng thu tay lại, nhìn xung quanh, hắn kéo một cái ghế qua ngồi xuống, cả người thoạt nhìn tương đối không hợp với hoàn cảnh xung quanh, Chu Húc vô cùng bất đắc dĩ nhảy xuống bàn.
Y đi đến trước mặt Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm liền tính toán để tôi làm nhiều việc như vậy sao?”
“Bằng không thì sao?” Thẩm Mộng nhìn y mang theo trào phúng, “Tự cậu muốn tới, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi.”
Chu Húc cười khanh khách, rõ ràng là một nơi toàn vết máu, y lại cười như ở trong biển hoa, đang ngượng ngùng nũng nịu* thổ lộ tâm ý của mình với tình nhân, “Thầy Thẩm, đừng như vậy, anh xem, rõ ràng anh cũng cảm thấy rất hứng thú.”
(*Nguyên văn 娇里娇气 kiều lý kiều khí. Này là tui cũng đoán thui^^.)
“Tôi cảm thấy hứng thú chính là sách Luân Hoàn làm sao mới có thể chữa được, mà không phải là thần thần quỷ quỷ gì đó.” Thẩm Mộng đẩy y ra, “Đừng tùy tiện động tay động chân.”
Chu Húc gật gật đầu, có chút bừng tỉnh đại ngộ mà lên tiếng, “Thì ra thầy Thẩm là đang lo lắng cái này.”
“Thánh vật của Yêu giới vốn không có bao nhiêu, thiếu một cái đều là tổn thất, sách Luân Hoàn bị tổn hại đến loại trình độ này đã không tính là Thánh vật nữa rồi.” Thẩm Mộng dùng tay phải chống cằm, khuỷu tay gác ở chỗ tay vịn.
Chu Húc ài một tiếng, “Thầy Thẩm, tôi chưa nói với anh, tôi có thể chữa sách Luân Hoàn sao?”
“Chưa.” Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt bình tĩnh, cảm xúc cũng không dao động bởi vì tin tức này, “Về sau loại chuyện này mong cậu nói sớm một chút.”
Lập tức bật cười ra tiếng, Chu Húc đặt tay lên đầu gối hắn, “Như vậy, tiểu Hồ điệp, hiện tại anh có hứng thú tìm quỷ với tôi không?”
“Đã nói không được gọi tôi là tiểu Hồ điệp.” Thẩm Mộng đứng dậy, “Được rồi, tìm tìm, rốt cuộc cậu muốn tìm cái gì?”
Chu Húc nhìn vết máu trên tường, “Nói như vậy, đương nhiên là một thứ không bình thường.”
Tìm một thứ không bình thường trong một căn phòng có án giết người là một chuyện tương đối gian nan, bởi vì nhìn quanh đều không có gì là bình thường, bọn họ đành phải chia thành hai bên, tìm dấu vết khả năng sẽ bị để lại.
Thẩm Mộng đi đến chính là bên trái, nơi đó có một cái rương, trên rương bắn đầy máu, ánh mắt đầu tiên Thẩm Mộng liền thấy cái rương này, hắn không chút để ý mở nắp rương lên, lại nhìn thoáng qua bên trong.
Trong nháy mắt, hắn cứng đờ tại chỗ,con ngươi co lại.
Chính giữa rương, một người phụ nữ cuộn tròn bên trong, bà có một bộ tóc xám trắng, như là hoa râm của người già, mặt mũi trắng bệch như là bạch tạng, bà ta nhắm chặt hai mắt, ngực không phập phồng như là một bộ thi thể.
“Thầy Thẩm? anh làm sao vậy?” Giọng nói của Chu Húc vang lên từ sau lưng.
Người phụ nữ giống như bị kinh động, bà ta chợt mở to mắt, mang theo màu máu đỏ tươi, Thẩm Mộng lập tức đóng mạnh nắp rương, người phụ nữ thò đầu ra bị hắn trực tiếp đánh trở về.
Khóa cái rương lại, Thẩm Mộng ngồi lên trên, một bên cảm nhận chấn động trong rương một bên nghĩ, vì sao hắn và Chu Húc đều không phát hiện nơi này có người? Không có Nhân khí cũng không có Yêu khí, chẳng lẽ thật sự là quỷ?
“Thầy Thẩm?” Thẩm Mộng ngẩng đầu mới nhìn thấy Chu Húc đang dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Trong rương có chuột sao?”
“Còn là một con chuột lớn.” Thẩm Mộng gõ gõ cái rương dưới mông, “Ầm ĩ nữa liền đốt ngươi.”
Không biết có phải nghe hiểu Thẩm Mộng hay không, tiếng ồn trong rương không còn nữa, Thẩm Mộng đứng dậy, Chu Húc thò đầu lại gần, vô cùng có hứng thú hướng vào bên trong.
Một lúc cũng không thấy gì, Chu Húc tiến về trước hai bước, vừa mới khom lưng, một đôi tay vươn ra từ trong rương, bắt lấy Chu Húc kéo vào bên trong, cả người biến mất không thấy.
“Chu Húc?” Thẩm Mộng sửng sốt một chút, hắn nhìn phía trước, thật sự không có Chu Húc?
Trực tiếp dùng Yêu lực kiểm tra cái rương này, trong nháy mắt Thẩm Mộng liền cảm giác được năng lượng của không gian, thậm chí giống hệt cảm giác khi bọn họ ở trong căn nhà ma lần trước, Thẩm Mộng hừ một tiếng, “Ngốc muốn chết, như vậy liền bị túm vào.”
Ngay vào lúc Thẩm Mộng định đi qua xem, điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Mộng móc điện thoại ra mới phát hiện thế nhưng đã quá thời gian lên lớp, học sinh lại gửi tin nhắn hỏi thăm hắn vì sao còn chưa đến.
“Đi dạy, Chu Húc…” Thẩm Mộng bỏ điện thoại vào trong túi, “Được rồi.”
Trực tiếp nhảy vào trong rương, nắp rương tự động đóng lại, vang lên một tiếng răng rắc thanh thúy, ảo cảnh trong phòng bị phá, khôi phục bộ dạng lúc trước.
Xuyên qua không gian trực tiếp tiến đến một nơi khác, tối om cũng không có bóng dáng của Chu Húc, Thẩm Mộng bắt đầu hậu tri hậu giác hối hận, hơn nữa cho dù bị kéo vào, gia hỏa này cũng có thể dùng sợi tơ kéo mình ra, cho nên chỉ có một đáp án, y là tự mình theo vào!
“Ha ha.” Thẩm Mộng cười lạnh thành tiếng, “Đợi tôi tìm được cậu, liền đem cậu ra làm thịt.”
Thẩm Mộng căn bản không biết đây là nơi quái quỷ gì, ngay cả đất đều là màu đen, bước lên liền có tiếng xoẹt xoẹt phụ họa, xung quanh vừa ẩm vừa lạnh, giống như là thủy lao, hắn bước lên một tảng đá, nhìn về phía trước, phía trước là một cánh rừng màu đen, một đường nhỏ uốn khúc hướng vào trong rừng.
Chu vi xung quanh, khắp nơi đều là sương đen.
Nhìn những thứ này, Thẩm Mộng đột nhiên nhớ tới sương đen hắn thấy được khi bản thân tử vong lúc trước, dường như cùng với những thứ này, ngoài quy mô ra, vô cùng tương tự.
Vừa bước vào trong rừng rậm, mấy mũi tên liền bắn tới từ không trung, Thẩm Mộng nghiêng người tránh thoát, ngay vào lúc hắn muốn dùng lửa thiêu hủy thứ này, một người nhảy đến trước mặt hắn dọn sạch mũi tên.
“Chu Húc.” Thẩm Mộng lập tức nhíu mày, “Ai cho cậu chạy lung tung vậy!”
Chu Húc thu hồi tơ nhện của mình, vội vàng trở lại trấn an Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm anh đừng mắng tôi vội, tình huống hiện tại của chúng ta không tốt lắm.”
Thẩm Mộng nhìn xung quanh, nơi này ngoài có hơi đen ra, còn có cái gì không tốt lắm hay sao?
“Yên tâm, nơi này vẫn còn là nhân giới, nhưng ước chừng là tiếp giáp với nơi nào đó.” Chu Húc nhìn xung quanh, “Bị ăn mòn rất lợi hại, thật sự là thê thảm.”
“Cho nên rốt cuộc là cậu đang nói cái gì?”
Chu Húc nghe vậy nhìn về phía Thẩm Mộng cười cười, “Thầy Thẩm, nơi này không đúng.”
“Tôi đương nhiên biết rõ nơi này không đúng, cậu nói có ích một chút.”
Chu Húc lập tức nghiêm túc, trong mắt y bao hàm nhiệt tình, y nhìn Thẩm Mộng đầy thâm tình chân thành, “Thầy Thẩm, nếu chúng ta có thể sống sót trở về mà nói, chúng ta liền ở bên nhau, được không?”
Thẩm Mộng:… Cái quỷ gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Húc cùng Thẩm Mộng cho rằng, nơi cô bé đi rất có thể là căn phòng cuối hành lang của khu nhà trọ cho giáo viên.
Hai người bọn họ đều đi vào, nhưng lúc đó chỉ lo thu thập tên chó điên kia, căn bản không chú ý xung quanh có thứ gì.
Khóa của căn phòng cuối hành lang từ sau khi bọn họ đi vào liền bị hỏng, người xung quanh không có hảo cảm gì đối với căn phòng này, phần lớn cũng căn bản không thèm để ý, lại là trời có gió khiến cánh cửa này đóng đóng mở mở rất là dọa người.
Nhưng tốt xấu gì ở chỗ này đều là giáo viên, cũng có đồng nghiệp của đôi vợ chồng kia, hầu hết mọi người đều không để ý đến mấy tin đồn quỷ ám này, nhưng bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ lắc lư ở đó.
Sau khi Thẩm Mộng cùng Chu Húc lên lầu, nhân lúc không có người đi ra vội vàng tiến vào căn phòng này.
Trong phòng đã sớm bị cắt điện, cửa sổ đều bị che kín, làm cho toàn bộ căn phòng trở nên tối om, vừa bước vào trong phòng, Thẩm Mộng liền ngửi được một mùi khó nghe, lần trước tới gấp, đi cũng mau, liền không để ý đến mùi này.
Nhưng lần này, Thẩm Mộng cẩn thận hơn lần trước, vì vậy lập tức ngửi được, hắn thiếu chút nữa bị xộc đến ói ra.
Mùi này là một loại với mùi tanh cùng hôi của máu thối, theo thời gian lên men, khiến cho khứu giác nhạy bén như Thẩm Mộng tương đối khó chịu.
Chu Húc không để ý tới Thẩm Mộng che mũi vẻ mặt không vui, y đi đến trước tủ đồ, mấy ngày hôm trước chó điên liền đứng ở trên này, không biết Chu Húc đang đánh giá cái gì, y duỗi tay dời cái tủ ra.
Tủ bị dời đi, lộ ra bức tường đằng sau cái tủ, Thẩm Mộng hạ bàn tay che mũi xuống, nhíu mày nhìn vết máu trên tường.
“Không chỉ có những thứ này.” Chu Húc lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, dao găm cạy cạy bức tường bên cạnh, vôi tường màu trắng rơi lả tả, lộ ra vệt máu nối với nhau trong bức tường.
“Hăn là căn phòng này đã từng được dọn dẹp, ít nhất bức tường đã được sơn lại rồi.” Chu Húc cất dao găm, “Anh xem nơi này, tuy rằng bụi bặm hơi nhiều, nhưng có một đường phân cách rất rõ, màu sắc hai bên bức tường là khác nhau.”
Thẩm Mộng nhìn một đường kia, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Tác dụng của cái này là gì? Vì sao chỉnh sửa phòng ở không sơn lại bức tường sau ngăn tủ? Vẽ vời cho thêm chuyện sao*?”
(*Nguyên văn 多此一举 đa thử nhất cử: Sự không cần làm nữa mà cứ bới vẽ ra.)
“Này rất đơn giản nha.” Chu Húc thổi đi bụi bặm trên bàn, đặt mông ngồi lên, “Dù sao nơi này cũng là hiện trường giết người, nhân loại nghĩ đến đều là mang theo lòng kính sợ đối với loại chuyện này, cho dù nơi này sửa sang lại không tốt cũng sẽ không có người để ý, chỉ cần nhìn qua sạch sẽ là được rồi.”
Thẩm Mộng vẫn cảm thấy quan điểm này của Chu Húc không đúng, quả thật, nhân loại đúng là có chút để ý về phương diện này, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến cho bọn họ để lộ ra bức tường có vết máu đằng sau tủ.
Nghiêng đầu nhìn Chu Húc, Thẩm Mộng nhìn một điểm màu đen ở góc bàn trầm mặc một lúc, “Nếu như không nhìn lầm, chỗ cậu ngồi kia, vừa vặn chính là chỗ nữ chủ nhân của căn phòng này ngã xuống lúc tự sát.”
“Hả?” Chu Húc nghe xong nhìn cái bàn một cách đầy hứng thú, “Thật trùng hợp ~ chị gái quỷ mau tới tìm tôi đi, tôi thật sự muốn nhìn thấy chị!”
“Chỉ bằng ngữ điệu tìm quỷ này của cậu, quỷ đều có thể bị cậu hù chết.” Thẩm Mộng xỏ tay vào túi quần đi đến chỗ bức tường, đưa tay chạm lên bức tường, hắn thở ra một hơi, yêu lực màu đỏ lan ra khắp bức tường, răng rắc một tiếng, ảo cảnh xây dựng bên trong toàn bộ căn phòng.
Chu Húc hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, có chút chấn động nhìn toàn bộ căn phòng đang dần biến hóa, như là đang xem phim phóng sự, bụi bặm trong phòng nhanh chóng biến mất, vôi trên tường bị tróc ra, thậm chí cả vết máu dưới đất cũng xuất hiện trở lại.
Nơi vốn là hiện trường giết người lập tức hiện ra trước mắt.
“Ước chừng chính là như vậy.” Thẩm Mộng thu tay lại, nhìn xung quanh, hắn kéo một cái ghế qua ngồi xuống, cả người thoạt nhìn tương đối không hợp với hoàn cảnh xung quanh, Chu Húc vô cùng bất đắc dĩ nhảy xuống bàn.
Y đi đến trước mặt Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm liền tính toán để tôi làm nhiều việc như vậy sao?”
“Bằng không thì sao?” Thẩm Mộng nhìn y mang theo trào phúng, “Tự cậu muốn tới, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi.”
Chu Húc cười khanh khách, rõ ràng là một nơi toàn vết máu, y lại cười như ở trong biển hoa, đang ngượng ngùng nũng nịu* thổ lộ tâm ý của mình với tình nhân, “Thầy Thẩm, đừng như vậy, anh xem, rõ ràng anh cũng cảm thấy rất hứng thú.”
(*Nguyên văn 娇里娇气 kiều lý kiều khí. Này là tui cũng đoán thui^^.)
“Tôi cảm thấy hứng thú chính là sách Luân Hoàn làm sao mới có thể chữa được, mà không phải là thần thần quỷ quỷ gì đó.” Thẩm Mộng đẩy y ra, “Đừng tùy tiện động tay động chân.”
Chu Húc gật gật đầu, có chút bừng tỉnh đại ngộ mà lên tiếng, “Thì ra thầy Thẩm là đang lo lắng cái này.”
“Thánh vật của Yêu giới vốn không có bao nhiêu, thiếu một cái đều là tổn thất, sách Luân Hoàn bị tổn hại đến loại trình độ này đã không tính là Thánh vật nữa rồi.” Thẩm Mộng dùng tay phải chống cằm, khuỷu tay gác ở chỗ tay vịn.
Chu Húc ài một tiếng, “Thầy Thẩm, tôi chưa nói với anh, tôi có thể chữa sách Luân Hoàn sao?”
“Chưa.” Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt bình tĩnh, cảm xúc cũng không dao động bởi vì tin tức này, “Về sau loại chuyện này mong cậu nói sớm một chút.”
Lập tức bật cười ra tiếng, Chu Húc đặt tay lên đầu gối hắn, “Như vậy, tiểu Hồ điệp, hiện tại anh có hứng thú tìm quỷ với tôi không?”
“Đã nói không được gọi tôi là tiểu Hồ điệp.” Thẩm Mộng đứng dậy, “Được rồi, tìm tìm, rốt cuộc cậu muốn tìm cái gì?”
Chu Húc nhìn vết máu trên tường, “Nói như vậy, đương nhiên là một thứ không bình thường.”
Tìm một thứ không bình thường trong một căn phòng có án giết người là một chuyện tương đối gian nan, bởi vì nhìn quanh đều không có gì là bình thường, bọn họ đành phải chia thành hai bên, tìm dấu vết khả năng sẽ bị để lại.
Thẩm Mộng đi đến chính là bên trái, nơi đó có một cái rương, trên rương bắn đầy máu, ánh mắt đầu tiên Thẩm Mộng liền thấy cái rương này, hắn không chút để ý mở nắp rương lên, lại nhìn thoáng qua bên trong.
Trong nháy mắt, hắn cứng đờ tại chỗ,con ngươi co lại.
Chính giữa rương, một người phụ nữ cuộn tròn bên trong, bà có một bộ tóc xám trắng, như là hoa râm của người già, mặt mũi trắng bệch như là bạch tạng, bà ta nhắm chặt hai mắt, ngực không phập phồng như là một bộ thi thể.
“Thầy Thẩm? anh làm sao vậy?” Giọng nói của Chu Húc vang lên từ sau lưng.
Người phụ nữ giống như bị kinh động, bà ta chợt mở to mắt, mang theo màu máu đỏ tươi, Thẩm Mộng lập tức đóng mạnh nắp rương, người phụ nữ thò đầu ra bị hắn trực tiếp đánh trở về.
Khóa cái rương lại, Thẩm Mộng ngồi lên trên, một bên cảm nhận chấn động trong rương một bên nghĩ, vì sao hắn và Chu Húc đều không phát hiện nơi này có người? Không có Nhân khí cũng không có Yêu khí, chẳng lẽ thật sự là quỷ?
“Thầy Thẩm?” Thẩm Mộng ngẩng đầu mới nhìn thấy Chu Húc đang dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Trong rương có chuột sao?”
“Còn là một con chuột lớn.” Thẩm Mộng gõ gõ cái rương dưới mông, “Ầm ĩ nữa liền đốt ngươi.”
Không biết có phải nghe hiểu Thẩm Mộng hay không, tiếng ồn trong rương không còn nữa, Thẩm Mộng đứng dậy, Chu Húc thò đầu lại gần, vô cùng có hứng thú hướng vào bên trong.
Một lúc cũng không thấy gì, Chu Húc tiến về trước hai bước, vừa mới khom lưng, một đôi tay vươn ra từ trong rương, bắt lấy Chu Húc kéo vào bên trong, cả người biến mất không thấy.
“Chu Húc?” Thẩm Mộng sửng sốt một chút, hắn nhìn phía trước, thật sự không có Chu Húc?
Trực tiếp dùng Yêu lực kiểm tra cái rương này, trong nháy mắt Thẩm Mộng liền cảm giác được năng lượng của không gian, thậm chí giống hệt cảm giác khi bọn họ ở trong căn nhà ma lần trước, Thẩm Mộng hừ một tiếng, “Ngốc muốn chết, như vậy liền bị túm vào.”
Ngay vào lúc Thẩm Mộng định đi qua xem, điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Mộng móc điện thoại ra mới phát hiện thế nhưng đã quá thời gian lên lớp, học sinh lại gửi tin nhắn hỏi thăm hắn vì sao còn chưa đến.
“Đi dạy, Chu Húc…” Thẩm Mộng bỏ điện thoại vào trong túi, “Được rồi.”
Trực tiếp nhảy vào trong rương, nắp rương tự động đóng lại, vang lên một tiếng răng rắc thanh thúy, ảo cảnh trong phòng bị phá, khôi phục bộ dạng lúc trước.
Xuyên qua không gian trực tiếp tiến đến một nơi khác, tối om cũng không có bóng dáng của Chu Húc, Thẩm Mộng bắt đầu hậu tri hậu giác hối hận, hơn nữa cho dù bị kéo vào, gia hỏa này cũng có thể dùng sợi tơ kéo mình ra, cho nên chỉ có một đáp án, y là tự mình theo vào!
“Ha ha.” Thẩm Mộng cười lạnh thành tiếng, “Đợi tôi tìm được cậu, liền đem cậu ra làm thịt.”
Thẩm Mộng căn bản không biết đây là nơi quái quỷ gì, ngay cả đất đều là màu đen, bước lên liền có tiếng xoẹt xoẹt phụ họa, xung quanh vừa ẩm vừa lạnh, giống như là thủy lao, hắn bước lên một tảng đá, nhìn về phía trước, phía trước là một cánh rừng màu đen, một đường nhỏ uốn khúc hướng vào trong rừng.
Chu vi xung quanh, khắp nơi đều là sương đen.
Nhìn những thứ này, Thẩm Mộng đột nhiên nhớ tới sương đen hắn thấy được khi bản thân tử vong lúc trước, dường như cùng với những thứ này, ngoài quy mô ra, vô cùng tương tự.
Vừa bước vào trong rừng rậm, mấy mũi tên liền bắn tới từ không trung, Thẩm Mộng nghiêng người tránh thoát, ngay vào lúc hắn muốn dùng lửa thiêu hủy thứ này, một người nhảy đến trước mặt hắn dọn sạch mũi tên.
“Chu Húc.” Thẩm Mộng lập tức nhíu mày, “Ai cho cậu chạy lung tung vậy!”
Chu Húc thu hồi tơ nhện của mình, vội vàng trở lại trấn an Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm anh đừng mắng tôi vội, tình huống hiện tại của chúng ta không tốt lắm.”
Thẩm Mộng nhìn xung quanh, nơi này ngoài có hơi đen ra, còn có cái gì không tốt lắm hay sao?
“Yên tâm, nơi này vẫn còn là nhân giới, nhưng ước chừng là tiếp giáp với nơi nào đó.” Chu Húc nhìn xung quanh, “Bị ăn mòn rất lợi hại, thật sự là thê thảm.”
“Cho nên rốt cuộc là cậu đang nói cái gì?”
Chu Húc nghe vậy nhìn về phía Thẩm Mộng cười cười, “Thầy Thẩm, nơi này không đúng.”
“Tôi đương nhiên biết rõ nơi này không đúng, cậu nói có ích một chút.”
Chu Húc lập tức nghiêm túc, trong mắt y bao hàm nhiệt tình, y nhìn Thẩm Mộng đầy thâm tình chân thành, “Thầy Thẩm, nếu chúng ta có thể sống sót trở về mà nói, chúng ta liền ở bên nhau, được không?”
Thẩm Mộng:… Cái quỷ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.