Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 47

Duy Mạc Đăng Hỏa

09/01/2023

Đi theo người nọ trực tiếp thâm nhập vào mê cung, người nọ đội một cái mũ màu đen, chỉ có thể nhìn thấy một vòng màu đỏ ở trong mắt, bởi vì chạy quá nhanh, lộ ra sừng quỷ màu đỏ trên trán.

Ngọn lửa lập tức bắn ra, nhanh chóng chặn đứng người phía trước, người nọ bị nhốt giữa ngọn lửa không cách nào rời đi, động tác mang theo vụng về.

Thẩm Mộng tiến lên trước, trong mắt mang theo lạnh lẽo, “Chạy tiếp đi? Tại sao lại ngừng?”

Người nọ cởi mũ, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, giống như phủ một tầng phấn, tiếp theo chính là thân thể gầy yếu của gã, gầy đến da bọc xương, giống như là đói bụng không biết bao nhiêu năm, ngay cả da đều héo rút.

Thứ kia dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Thẩm Mộng, miệng lẩm bẩm mấy câu Thẩm Mộng nghe không hiểu.

Một nháy mắt tiếp theo, gã đột nhiên biến thành một vũng nước đen ngấm vào trong đất, biến mất…

Thẩm Mộng sửng sốt một chút, “Hả? không thấy?”

Không thu hồi ngọn lửa, để ngừa người này giả bộ trốn thoát, bước vào trong ngọn lửa, Thẩm Mộng tìm một vòng đều không tìm thấy một chút dấu vết để lại, giống như Chu Húc biến mất, cũng không hề có dấu vết gì.

Thu ngọn lửa, Thẩm Mộng nhìn dưới đất ngây ngẩn một hồi, chẳng lẽ dưới mặt đất còn có thứ gì mà hắn không biết?

Thẩm Mộng ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt ve mặt đất, đột nhiên, một dải nước đen quấn quanh ngón tay hắn, thứ nước đen kia dính nhớp ghê tởm, mang theo một mùi gay mũi.

Ngọn lửa bốc lên từ ngón tay, cùng với tiếng kêu thảm thiết một bóng người đột nhiên xuất hiện, Thẩm Mộng mặt không biểu tình nhìn người nọ.

Người nọ ở trong ngọn lửa kêu thảm thiết, nhưng ánh mắt mang theo oán hận nồng đậm, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Thẩm Mộng thầm nghĩ, rõ ràng là ngươi tập kích ta trước, cứ giống như ta mới là người làm hại, thật khiến người khó chịu.

Ngọn lửa lập tức lan tràn, Thẩm Mộng làm lơ tiếng kêu thảm thiết của người này, tiếp tục tìm kiếm khe hở khả năng sẽ xuất hiện ở dưới mặt đất, lúc này, trong khoảnh khắc người bên kia biến mất, Thẩm Mộng rốt cuộc nghe được người nọ nói ra một câu bằng ngôn ngữ bình thường.

Đó là một ngôn ngữ tương đối cổ xưa, mang theo kỳ quặc không cách nào xem nhẹ, giống như là người nói tiếng Anh không tốt bị bắt nói bằng tiếng Anh.

Gã nói: “Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng.”

Vừa nói xong, người nọ liền biến thành một đống tro tàn, Thẩm Mộng hừ một tiếng, gã ước chừng là dò hỏi vì sao vừa rồi mình tiếp xúc với thứ nước đen kia không bị gì.

Cái này rất đơn giản, bởi vì trong cơ thể hắn chảy xuôi dòng máu của Hỏa Phượng, chủng tộc bách độc bất xâm này đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng.

Thu hồi ngọn lửa, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc Thẩm Mộng đã tìm được một lỗ hổng, đó là thứ xen lẫn trong ảo cảnh, ảo cảnh cùng cơ quan che giấu tương đối kín, cho nên ban đầu không bị Thẩm Mộng phát hiện.

Cạy mở mặt đất quả nhiên thấy được một nơi tối tăm.

Nhảy vào bóng tối, Thẩm Mộng lập tức cảm thấy mình giống như bị mù, không nhìn thấy gì.

Ngọn lửa cháy ở bên cạnh ngón tay, Thẩm Mộng thở phào một hơi, khoảnh khắc quay đầu vừa vặn đối mặt với một thứ rất giống với thi thể.

Toàn thân thứ kia là một màu xanh biếc, giống như rễ cây phồng lên, cả người đều là nếp gấp, nhìn qua rất ghê tởm.

Thẩm Mộng duỗi ngón tay chọc chọc vào nó, thứ kia dĩ nhiên là mềm, còn mang theo chút độ ấm, một đầu ngón tay vừa chọc vào lớp da lập tức bị nát, chảy ra chất lỏng màu xanh mang theo mùi thơm kỳ quái.

Thẩm Mộng nhìn ngón tay, lại nhìn thứ này, cảm thấy không thể hiểu nổi, một lúc sau hắn vẫy tay, hất đi chất lỏng màu xanh dính trên tay, đúng lúc này, thứ kia đột nhiên nhúc nhích.

Tuy rằng động tác không quá rõ ràng, giống như run rẩy, nhưng dường như thứ kia thật sự di động.

Thứ này rốt cuộc là gì? Hình dạng giống người còn có thể động?

Nhưng thứ kia cũng không giống như sẽ biết đi, Thẩm Mộng không tiếp tục rối rắm với thứ này, mà trực tiếp vòng qua nó đi lên phía trước, ngọn lửa phóng lớn ở trong lòng bàn tay, chiếu sáng một khoảng đất trống.

Lúc này Thẩm Mộng mới phát hiện đường phía trước vừa sâu lại vừa xa.

Hơn nữa khắp nơi đều có những thực vật hình người màu xanh kỳ kỳ quái quái kia.



Bước qua những thực vật kỳ quái này, Thẩm Mộng men theo con đường đi lên phía trước, phía dưới này không dễ đi như trên mặt đất, khắp nơi đều là đường lung tung rối loạn, giống như mê cung.

Nếu như Chu Húc thật sự đến nơi này, y tuyệt đối không có biện pháp dựa vào chính mình ra ngoài.

Ước chừng lại phải vòng quanh bảy tám ngày sau đó rời khỏi bằng vận khí.

Rời đi khoảng nửa tiếng, Thẩm Mộng đột nhiên ngửi thấy một thứ mùi kỳ quái, Thẩm Mộng tìm một vòng, quả nhiên thấy thực vật hình người nào đó cũng bị đào một cái hố.

Mùi thơm chính là phát ra từ thứ này, không cần nghĩ, nhất định là Chu Húc làm.

Thẩm Mộng thở phào một hơi, cuối cùng cũng tìm được.

Men theo tuyến đường tiếp tục đi lên phía trước, còn chưa đi được mấy bước Thẩm Mộng liền dừng lại, hắn day day mũi nhìn xuống, máu tươi màu lục rải đầy dưới đất, mang theo mùi thơm.

Thông qua cái này Thẩm Mộng rốt cuộc xác định, thật là Chu Húc, cũng chỉ có y mới có máu kiểu này.

Mang theo chất kịch độc cùng mùi thơm kỳ quái.



Chu Húc căn bản không biết mình đi đến chỗ nào, y sờ soạng một đường, chạm phải rất nhiều thứ mềm nhũn kỳ quái, căn bản không tìm được nơi có ánh sáng, tơ nhện ở phía trước dò đường cho y, làm y xác định đại khái phương hướng, nhưng cũng không phải biện pháp.

Nơi này tối muốn chết, nếu như đột nhiên sáng lên*, Chu Húc tin tưởng mắt mình sẽ trực tiếp bị đâm mù.

(*这地方该死的黑, 如果突然想起来, 周旭相信自己会被刺的直接眼瞎. Câu sau tự nhiên là ‘nếu như đột nhiên nghĩ tới’, tui thấy sai sai, lại mạn phép đổi theo suy nghĩ của tui ;D.)

Lần trước tới sao không gặp những thứ này?

Chẳng lẽ bởi vì mình dẫn Thẩm Mộng vào, Lão tổ tông cảm thấy mình muốn bắt cóc thầy Thẩm cho nên tức giận?

Tính tình của Lão tổ tông nhỏ mọn như vậy sao? Rõ ràng chính là thầy Thẩm đang khi dễ y.

Chu Húc một bên nghĩ như vậy, một bên tiếp tục sờ soạng đi tới, trong lòng mong mỏi đây tuyệt đối đừng là mê cung, đã là cái dạng này rồi còn gặp phải mê cung mà nói, y sẽ bị vây chết ở đây.

Mặc dù biết nên ở tại chỗ chờ Thẩm Mộng tới tìm y, nhưng y vẫn luôn cảm thấy không nên chờ một chỗ, trong lòng có một loại tự tin không thể giải thích được nói cho y biết tiến lên phía trước là có thể đi ra.

Cho nên Chu Húc căn bản ngay cả dừng cũng không dừng, ỷ vào tơ nhện trong tay đi thẳng về phía trước.

Đột nhiên, Chu Húc cảm thấy được có một cơn gió nhẹ thổi qua mặt mình, y ngừng lại.

Gió nhẹ còn khẽ vuốt mặt của y, nhưng Chu Húc cũng không dám tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì tơ nhện của y bị đứt.

Tơ nhện bị đứt móc lỏng lẻo ở trên ngón tay y, trong bóng đêm Chu Húc chậm rãi lùi về sau, đồ vật có thể sắc bén đến mức cắt đứt tơ nhện của mình, tuyệt đối không phải thứ tốt gì.

Mới lui về sau hai bước, Chu Húc liền cảm thấy được phần lưng mình chạm đến thứ gì đó, mềm nhũn, vừa đụng liền vỡ, chất lỏng mang theo mùi thơm lập tức thấm ướt quần áo sau lưng y.

Chu Húc chớp chớp mắt, sờ soạng ra đằng sau, kết quả phát hiện phía sau mình đã bị thứ này chặn kín.

“Này nhưng không dễ chơi chút nào.” Chu Húc thở ra một hơi, giọng nói trầm thấp.

Gió trước mặt càng lúc càng gấp, Chu Húc lại không có cách nào lùi ra sau, nhưng cũng không đại biểu Chu Húc không có biện pháp.

Máu là thứ bảo mệnh tốt nhất của y, lúc này không thể tùy ý tự mình hại mình.

Một sợi tơ nhện không cách nào chống cự vật kia, như vậy rất nhiều tơ nhện thì sao?

Tơ nhện lập tức bắn ra bốn phía, bọc Chu Húc thành một hình cầu, Chu Húc nhắm mắt lại, tuy nói thực tế mở mắt ra cũng không khác gì.

Trong bóng đêm Chu Húc nghe thấy tiếng lưỡi dao cắt vào tơ nhện rất rõ.



Nói thật, còn khá dễ nghe.

Sợi tơ chậm rãi đứt đoạn, Chu Húc động ngón tay, y đánh giá tốc độ tới của thứ kia suy nghĩ mình có nên dùng thủ đoạn cuối cùng hay chưa.

Lúc này, ánh lửa sáng lên từ sau lưng, Chu Húc che mắt, ở trong bóng tối lâu rồi, một chút ánh sáng đều có thể đâm đến mắt sinh đau.

Thẩm Mộng đi lên từ phía sau, kết quả là nhìn thấy Chu Húc bọc thành một con tằm đang dụi dụi mắt.

Ngọn lửa bốc cháy xung quanh con nhện, phía trước là một đống lớn lưỡi dao gió vô hình, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tơ nhện của Chu Húc đang đứt đoạn, một sợi lại một sợi.

“Này, làm sao vậy? Có thể đứng lên không?” Thẩm Mộng kéo y, Chu Húc đứng lên nhắm mắt liền dựa vào vai hắn.

“Thầy Thẩm, làm sao bây giờ, tôi mù rồi.”

Chu Húc dụi mắt, như thế nào cũng không thể mở ra, nước mắt chảy ào ào, giống như đang khóc rất thương tâm.

Thẩm Mộng cúi đầu nhìn y, xác định gia hỏa này thật sự không mở mắt được, liền kéo người lui về sau.

Tuy rằng mắt mở không ra, nhưng Chu Húc tương đối nghe lời, Thẩm Mộng đi hướng nào y liền lui về hướng đó, không hề khiến Thẩm Mộng cảm thấy vướng víu.

Rời xa đống lưỡi dao trong suốt kia, Thẩm Mộng dẫn Chu Húc tạm thời không thể mở mắt đi trở về, vừa rồi chỉ vì tìm người này cũng không nhìn xem nơi này có chỗ có thể rời đi hay không.

“Thầy Thẩm, hiện tại chúng ta đang ở đâu?”

Thẩm Mộng nhìn chung quanh, “Không biết, hẳn là một mê cung.”

Như là bị hai chữ mê cung hù đến, Chu Húc giật mình hô một tiếng, “Thì ra thật sự là mê cung.”

Cũng không biết cái này có gì hay mà kinh ngạc, Thẩm Mộng hừ một tiếng, làm như cái gì cũng không nghe được.

Mê cung này tuy rằng nhìn tối cực kỳ, trên thực tế cũng không có gì ghê gớm lắm, đối với Mộng Điệp mà nói, tất cả mê cung cùng ảo cảnh đều là trò trẻ con, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì khác nhau.

Sau lưng truyền tới âm thanh, những lưỡi dao vô hình kia vậy mà trực tiếp cắt đứt tơ nhện lại nhanh chóng đánh về phía bon họ, Thẩm Mộng nhíu mày, ngọn lửa không cách nào chống cự lại thứ này, đây rốt cuộc là gì?

Như là đã nhận ra cái gì, Chu Húc chậm rãi quay đầu, y nhắm mắt, màu da tái nhợt dường như đang phát sáng.

Lưỡi dao kia tiến về phía trước một cách thong thả, xuyên thẳng qua đám thực vật đánh về phía bọn họ.

Kỳ thật Chu Húc cũng không biết tại sao mình phải đẩy Thẩm Mộng ra, lúc lưỡi dao cắt vào người y y mới phản ứng lại.

Y đau đớn mở hai mắt, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Mộng, rốt cuộc cũng khiến cho người này kinh ngạc một lần sao?

Chu Húc há mồm nở nụ cười, rõ ràng đau đớn muốn chết lại cười to ra tiếng.

Dòng máu xanh lục chảy ra từ vết thương, Thẩm Mộng trầm mặc đứng bên cạnh y.

“Làm gì đột nhiên đẩy tôi ra.”

Chu Húc nghĩ một chút, “Bởi vì không muốn để cho thầy Thẩm bị thương.”

“Nói thật.”

Chu Húc trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên cười rộ lên, “Tôi không biết, muốn làm liền làm rồi, còn cần lý do gì sao?”

Kéo Chu Húc dậy, Thẩm Mộng nhìn vào mắt y, “Mắt còn đau không?”

Chu Húc sửng sốt một chút, qua hồi lâu mới trả lời: “Đau.”

Thẩm Mộng thở dài, nắm cổ tay người này đi qua mê cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook