Chương 7
Duy Mạc Đăng Hỏa
09/01/2023
Lại là Ước nguyện hài nhi.
Sau khi Hiệu trưởng đi tìm hắn bởi vì lời đồn đãi này, Thẩm Mộng liền đi tìm hiểu Ước nguyện hài nhi là gì. Ước nguyện hài nhi khởi nguồn từ mấy ngàn năm trước, khi đó nhân giới chịu nạn đói lớn. Hoang tàn, khắp nơi đều là thi thể của nhân loại chết đói, gầy như que củi trưng bày bên đường.
Đó là một thời kỳ đáng sợ, đổi con cho nhau ăn tuyệt đối không phải không có, chuyện cướp đốt giết hiếp càng là nhìn mãi quen mắt, có đôi khi nhân loại ích kỷ, ngay cả các yêu quái cũng bó tay đầu hàng, Ước nguyện hài nhi liền ra đời khi một đám cường đạo đốt giết một thôn làng.
Thôn vốn không có bao nhiêu lương thực, cho dù bị đào sâu ba thước đất cũng không tìm ra mấy thứ có thể ăn, đám cường đạo đói muốn chết, lúc này có tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền đến, bọn họ liền nảy ra ý tưởng ăn trẻ con ở trong đầu, ý tưởng này vừa lên liền không cách nào đè xuống, bọn họ ăn luôn trẻ mới sinh hãy còn kêu khóc trong ngực phụ nữ. Ăn chán chê hạnh phúc khiến bọn họ quên mất, sự thật rõ ràng đứa bé này cũng đã chết từ trước rồi.
Đám cường đạo ăn uống no đủ rất nhanh liền đau bụng, cuối cùng thất khiếu chảy máu chết ở trong thôn nơi bọn họ đốt giết, sau đó có người đi qua nơi đây, nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con, hắn nơm nớp lo sợ đi qua xem, liền thấy một bộ hài cốt trẻ con màu đen.
Hài cốt vươn tay ra, phát ra tiếng y y nha nha, vào tai của hắn lại nghe hiểu một cách kì dị. Nó là Ước nguyện hài nhi, quái vật sinh ra từ nạn đói, người gặp được có thể ước một nguyện vọng, nguyện vọng có thể thực hiện, nhưng ngươi phải tìm được đầy đủ đồ ăn cho Ước nguyện hài nhi.
Điều kiện để Ước nguyện hài nhi hình thành là nạn đói, hoặc là nói loại cảm giác đói khát vô cùng vô tận.
Như vậy Thẩm Mộng liền có chút kỳ quái, nếu như điều kiện để hình thành Ước nguyện hài nhi là nạn đói, vậy tại sao Ước nguyện hài nhi sẽ xuất hiện trong ngôi trường này? Thấy thế nào thì nạn đói đều khó có khả năng xuất hiện ở nơi này, còn không phải chỉ xảy ra một lần.
Đặt tay lên giường, một luồng yêu khí màu đỏ theo ga giường chui vào thân thể của nữ sinh, gỡ bỏ ảo cảnh trên người cô, một giây sau, hắn liền thấy mắt nữ sinh khẽ nhúc nhích, trước khi cô mở to hai mắt hắn đã ra khỏi phòng bệnh, giống như không nghe thấy tiếng hộ sĩ vui mừng gọi bác sĩ.
Hắn sống ở yêu giới lâu như vậy, trước giờ chưa từng nghe nói Ước nguyện hài nhi, thứ này là quái vật thổ sinh thổ trường* tại nhân gian, là tập hợp dục vọng của nhân loại, căn bản không phải một giống loài với những tiểu yêu quái của Yêu giới kia.
(*土生土长 địa phương sinh trưởng.)
Đội mũ của áo khoác lên, Thẩm Mộng cúi đầu, tránh thoát khỏi hiệu trưởng Vương đang vội vàng chạy tới đây, thẳng đến đường cái hắn mới gỡ mũ, đi một đường về trường học, đi thẳng đến khu y học bỏ hoang, mặc dù ổ khóa trên cửa đã được hiệu trưởng Vương đổi cái khác, nhưng chuyện này căn bản không ngăn cản được Chu Húc, cũng không ngăn được hắn.
Bước vào bên trong, Thẩm Mộng đi đến chỗ bức tường viết đầy tên trên tầng hai trước, vô cùng khó có được, bức tường vẫn là bộ dạng ban đầu, thế nhưng hiệu trưởng không che thứ này lại.
Đặt tay lên bức tường, Thẩm Mộng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ đồ vật để lại trên mặt tường.
Mộng Điệp, không chỉ có thể thao túng ảo cảnh, còn có thể cảm thụ được ký ức còn sót lại, thậm chí là đánh cắp cảnh trong mơ.
Một người, hai người, Thẩm Mộng thấy được một người lại một người đang ghi tên mình lên bức tường, mỗi khi viết xong một cái tên, đằng sau đều thêm một câu hoan nghênh về nhà, thời gian đang lùi lại, người cũng đang lùi lại, giống như đoạn phim nhựa, Thẩm Mộng bắt đầu cảm giác được người đầu tiên viết lên bức tường này.
Đảo ngược thời gian, lập tức trở về tới mấy chục năm trước, Thẩm Mộng rốt cuộc thấy được người kia, đó là một nữ sinh, nữ sinh là đang cười, cô dùng một cây bút Mark* viết tên mình lên bức tường, đằng sau tên mình còn viết một câu cẩn thận.
(*马克笔 thường gọi là bút Mác hay Macker, là bút dạ gốc cồn, được sử dụng phổ. biến, trong vẽ manga và tranh minh hoạ. Đây là loại bút được yêu. thích: bởi rất nhiều hoạ sĩ trẻ trên toàn thế giới bởi sự tiện dụng,. và khả năng vô[ hạn của chúng. Marker có khả năng giúp; bản vẽ thể hiện trên giấy giống như được vẽ máy tính, với màu sắc rõ ràng, sắc nét, khả năng blend màu,…)
Áo blouse trắng đến chói mắt, nữ sinh cười đậy nắp bút lại, ngâm nga bài hát rời đi, nhìn qua tốt đẹp hài hòa, chỉ một chốc sau, Thẩm Mộng liền thấy không khí vặn vẹo, một đứa bé đen nhánh xuất hiện trên tường, nó đang y y nha nha nói gì đó, nó ghé vào tên của nữ sinh, chỉ chốc lát sau, trên tường liền tiếp nối một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoan nghênh về nhà.
Tên là một loại chú, hiện tại phương pháp để khống chế những thứ chú này đã biến mất rồi, nhưng ở vạn năm trước, cho dù là nhân loại hay là yêu quái, ai cũng không dám dễ dàng nói ra tên của mình, chớ đừng nói chi là ghi tên của mình lên tường, quả nhiên vẫn là do thời đại thay đổi, sinh hoạt bình thường khiến cho nhân loại cùng yêu quái đều mất đi lòng cảnh giác.
Thẩm Mộng không thể nói được rốt cuộc chuyện này xem như tốt hay là không tốt.
Đứa bé đen nhánh nằm sấp ở bức tường, một lúc sau mới y y nha nha chui vào trong bức tường, tiếp theo lại có người viết tên, dòng chữ phía sau đều là tự động xuất hiện, như vậy có phải đã nói rõ, cho dù tới hiện tại, Ước nguyện hài nhi kia vẫn còn ở bên trong bức tường này hay không?
Mở mắt, lòng bàn tay Thẩm Mộng phun ra một ngọn lửa màu đỏ, nhanh chóng lan khắp bức tường trước mặt, chờ hắn đặt tay xuống, bức tường kia cũng đã bị ngọn lửa đốt thành màu đỏ, ngọn lửa lượn lờ, chỉ chốc lát sau hắn liền nghe được tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Một đứa bé đen như mực chui ra từ trong bức tường, mở ra cái miệng không có răng, gào rống về phía hắn giống như một con chó nhỏ, nhìn qua sắc lệ nội tra*, không có tính uy hiếp chút nào, đây chính là Ước nguyện hài nhi.
(*色厉内茬 miệng cọp gan thỏ, bề ngoài cường ngạnh bên trong hèn nhát yếu ớt.)
Thẩm Mộng không để ý đến uy hiếp của nó, lấy ra một mảnh giấy từ trước ngực, mảnh giấy này là hồ sơ học sinh của Ngũ Thanh Hòa, phía trên dán hình của cậu, Thẩm Mộng ngồi xổm xuống, chỉ vào người trên tấm ảnh, “Ngươi biết cậu ấy không?”
Không biết có phải nghe hiểu Thẩm Mộng đang nói gì hay không, Ước nguyện hài nhi vặn vẹo thân thể đen nhánh không ngừng lui về sau, kéo ra từng vệt màu đen trên mặt tường, Thẩm Mộng nhàn nhạt liếc nó, “Nói.”
Vừa dứt lời, giống như trọng lực trong thiên địa bị điều khiển, Ước nguyện hài nhi rú thảm bị cứng rắn ép xuống đất, *rắc* một tiếng, làn da đen nhánh của nó bắt đầu vỡ vụn, lộ ra nội tạng héo rút đen như mực bên trong. Ước nguyện hài nhi lớn tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc lan tỏa ra chung quanh, Thẩm Mộng ngồi xổm xuống nắm lấy đứa nhỏ đang kêu khóc thảm thiết dưới đất, bực bội muốn bóp chết thứ này, hắn chán ghét mấy tiếng khóc lóc này.
“Anh đang làm gì đó? Anh có nhân tính hay không! Vậy mà lại khi dễ một đứa con nít!” Tiếng kêu xuất hiện ở sau lưng, Thẩm Mộng xoay người, phát hiện là một cô gái mặc váy dài màu xanh, cô gái nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, cả người dập dờn sinh mệnh lực (*生命力) xanh biếc, đây là một bụi cỏ đuôi chó thành tinh.
Nếu là cỏ đuôi chó, vậy gọi cô là Tiểu Thảo đi.
Bóp lấy cổ của nó, Thẩm Mộng ác liệt siết chặt ngón tay, tiếng khóc la của Ước nguyện hài nhi càng lớn hơn nữa, “Ngươi quản được ta sao?”
“Các ngươi… nhân loại các ngươi đều là thế này! Quá ghê tởm, nó chỉ là một đứa bé mà thôi!” Tiểu Thảo hô lớn, rồi lại vọt qua, yêu lực của tiểu gia hỏa này rất thấp, có lẽ là trong lúc vô tình mới tu luyện thành tinh, lần trước Thẩm Mộng cảm nhận được cũng là cô, cô gái nhỏ kia phồng mặt tay đấm chân đá, xu thế muốn cướp đi đứa bé trong tay Thẩm Mộng.
Dùng một ngón tay đè lại trán cô, Thẩm Mộng nghiêng đầu, “Tiểu nha đầu, ta hỏi ngươi, ngươi ở chỗ này đã bao lâu rồi?”
“Thả ta ra! Đồ khốn! Mau buông ta ra, ngươi là đồ khốn khi dễ trẻ con!” Tiểu Thảo ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không bắt được cũng không trốn được, giống như có thứ đồ vật vô hình nào đó trói buộc cô, hạn chế hành động của cô.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi ở chỗ này bao lâu rồi, ta sẽ thả ngươi ra.” Cái tay kia của Thẩm Mộng lắc lắc Ước nguyện hài nhi, “Còn có, ngươi biết thứ này là gì không?”
Hỏi trong chốc lát Thẩm Mộng rốt cuộc xác định, bụi cỏ đuôi chó này không biết cái gì, hóa hình cũng chỉ mới một hai năm, bởi vì sinh trưởng ở nhân gian, hoàn toàn không biết gì về Yêu giới, hơn nữa, bởi vì Yêu lực quá yếu, cô thậm chí không cách nào phân biệt nhân loại cùng yêu quái.
Tiểu Thảo khóc dữ dội, Thẩm Mộng cũng không để ý đến cô, cô phải tự mình học được cách phân biệt nhân loại cùng yêu quái, bằng không thì, tiểu yêu quái nhỏ yếu như cô gái này, sớm muộn sẽ bị thương tổn. Xách cổ Ước nguyện hài nhi trở lại bên bức tường, không chú ý tới bị đồ vật này cắn một cái vào cổ tay.
Máu đỏ tươi nháy mắt chảy ra từ cổ tay, Thẩm Mộng hít hà một hơi, Ước nguyện hài nhi phát ra tiếng cười quỷ dị, chậm rãi bò vào trong tường, ánh mắt tràn đầy tức giận, Thẩm Mộng chụp tay lên tường, *bùm* một tiếng, ngọn lửa nổ tung, cả bức tường trước mặt bốc cháy dữ dội.
Theo tiếng kêu thảm thiết của Ước nguyện hài nhi, tất cả hóa thành hư không, toàn bộ chữ viết trên bức tường biến mất, một lần nữa biến thành một bức tường sạch sẽ, còn Tiểu Thảo, cô đã bị yêu khí tràn đầy vừa rồi làm cho choáng váng, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng...
“Ngươi, ngươi là yêu quái?” Giọng Tiểu Thảo run rẩy, không chỉ là giọng nói, cả bụi cỏ của cô đều đang run, khủng bố dâng lên từ trong lòng cô, cô nhớ tới mấy lời đồn mình nghe được, một số yêu quái là ăn đồng loại để gia tăng thực lực của mình.
Ngọn lửa tắt, Thẩm Mộng nhíu mày, mới vừa rồi, hắn cảm giác được một chút đồ vật, đó là một loại mãnh liệt muốn ăn, không ngừng kêu la chết đói, Ước nguyện hài nhi liền ra đời ở chỗ đó, chỗ đó như một gian phòng sách, còn đổ nát hơn nơi này.
Đột nhiên, hắn thu tay về, quay đầu nhìn về phía cầu thang, Chu Húc đang đứng ở bậc thang, nhìn hắn không chớp mắt, khóe miệng còn mang theo ý cười, khi Thẩm Mộng nhìn qua thì xoay người bỏ chạy.
Hắn đuổi theo, nhìn thấy Chu Húc đứng trong một căn phòng trống ở lầu ba, đối diện là một bóng đen sắp tan biến.
“Tôi không nghĩ tới thầy Thẩm vậy mà lại là một yêu quái, một yêu quái sinh hoạt ở thế giới loài người, thật đúng là mới nghe lần đầu.” Ngón tay Chu Húc chỉ bóng đen trước mặt, màu đen chợt lóe ở đầu ngón tay, bóng đen liền hóa thành một làn khói đen tan đi.
Chu Húc cười vô cùng không có ý tốt, “Thầy Thẩm, nếu như tôi nói chuyện này ra, sẽ như thế nào?”
“Liên quan rắm gì đến cậu.” Thẩm Mộng khinh thường, “Tôi là người hay yêu đều không có bất kỳ quan hệ gì với cậu, cũng sẽ không có quan hệ tất yếu gì đó.”
“Ồ?” Chu Húc đối mặt với Thẩm Mộng, “Đầu tiên, sự kiện này rõ ràng là chỉ về phía yêu quái, đương nhiên anh với tôi cũng biết cái gọi là yêu quái kia nhưng thật ra là bộ hài cốt đen như mực của một đứa bé, nhưng loài người không biết.”
“Nếu như vào lúc này, để cho bọn họ biết được, thầy Thẩm thật ra là một yêu quái, anh đoán, bọn họ sẽ nghĩ thế nào.”
Sau khi Hiệu trưởng đi tìm hắn bởi vì lời đồn đãi này, Thẩm Mộng liền đi tìm hiểu Ước nguyện hài nhi là gì. Ước nguyện hài nhi khởi nguồn từ mấy ngàn năm trước, khi đó nhân giới chịu nạn đói lớn. Hoang tàn, khắp nơi đều là thi thể của nhân loại chết đói, gầy như que củi trưng bày bên đường.
Đó là một thời kỳ đáng sợ, đổi con cho nhau ăn tuyệt đối không phải không có, chuyện cướp đốt giết hiếp càng là nhìn mãi quen mắt, có đôi khi nhân loại ích kỷ, ngay cả các yêu quái cũng bó tay đầu hàng, Ước nguyện hài nhi liền ra đời khi một đám cường đạo đốt giết một thôn làng.
Thôn vốn không có bao nhiêu lương thực, cho dù bị đào sâu ba thước đất cũng không tìm ra mấy thứ có thể ăn, đám cường đạo đói muốn chết, lúc này có tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền đến, bọn họ liền nảy ra ý tưởng ăn trẻ con ở trong đầu, ý tưởng này vừa lên liền không cách nào đè xuống, bọn họ ăn luôn trẻ mới sinh hãy còn kêu khóc trong ngực phụ nữ. Ăn chán chê hạnh phúc khiến bọn họ quên mất, sự thật rõ ràng đứa bé này cũng đã chết từ trước rồi.
Đám cường đạo ăn uống no đủ rất nhanh liền đau bụng, cuối cùng thất khiếu chảy máu chết ở trong thôn nơi bọn họ đốt giết, sau đó có người đi qua nơi đây, nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con, hắn nơm nớp lo sợ đi qua xem, liền thấy một bộ hài cốt trẻ con màu đen.
Hài cốt vươn tay ra, phát ra tiếng y y nha nha, vào tai của hắn lại nghe hiểu một cách kì dị. Nó là Ước nguyện hài nhi, quái vật sinh ra từ nạn đói, người gặp được có thể ước một nguyện vọng, nguyện vọng có thể thực hiện, nhưng ngươi phải tìm được đầy đủ đồ ăn cho Ước nguyện hài nhi.
Điều kiện để Ước nguyện hài nhi hình thành là nạn đói, hoặc là nói loại cảm giác đói khát vô cùng vô tận.
Như vậy Thẩm Mộng liền có chút kỳ quái, nếu như điều kiện để hình thành Ước nguyện hài nhi là nạn đói, vậy tại sao Ước nguyện hài nhi sẽ xuất hiện trong ngôi trường này? Thấy thế nào thì nạn đói đều khó có khả năng xuất hiện ở nơi này, còn không phải chỉ xảy ra một lần.
Đặt tay lên giường, một luồng yêu khí màu đỏ theo ga giường chui vào thân thể của nữ sinh, gỡ bỏ ảo cảnh trên người cô, một giây sau, hắn liền thấy mắt nữ sinh khẽ nhúc nhích, trước khi cô mở to hai mắt hắn đã ra khỏi phòng bệnh, giống như không nghe thấy tiếng hộ sĩ vui mừng gọi bác sĩ.
Hắn sống ở yêu giới lâu như vậy, trước giờ chưa từng nghe nói Ước nguyện hài nhi, thứ này là quái vật thổ sinh thổ trường* tại nhân gian, là tập hợp dục vọng của nhân loại, căn bản không phải một giống loài với những tiểu yêu quái của Yêu giới kia.
(*土生土长 địa phương sinh trưởng.)
Đội mũ của áo khoác lên, Thẩm Mộng cúi đầu, tránh thoát khỏi hiệu trưởng Vương đang vội vàng chạy tới đây, thẳng đến đường cái hắn mới gỡ mũ, đi một đường về trường học, đi thẳng đến khu y học bỏ hoang, mặc dù ổ khóa trên cửa đã được hiệu trưởng Vương đổi cái khác, nhưng chuyện này căn bản không ngăn cản được Chu Húc, cũng không ngăn được hắn.
Bước vào bên trong, Thẩm Mộng đi đến chỗ bức tường viết đầy tên trên tầng hai trước, vô cùng khó có được, bức tường vẫn là bộ dạng ban đầu, thế nhưng hiệu trưởng không che thứ này lại.
Đặt tay lên bức tường, Thẩm Mộng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ đồ vật để lại trên mặt tường.
Mộng Điệp, không chỉ có thể thao túng ảo cảnh, còn có thể cảm thụ được ký ức còn sót lại, thậm chí là đánh cắp cảnh trong mơ.
Một người, hai người, Thẩm Mộng thấy được một người lại một người đang ghi tên mình lên bức tường, mỗi khi viết xong một cái tên, đằng sau đều thêm một câu hoan nghênh về nhà, thời gian đang lùi lại, người cũng đang lùi lại, giống như đoạn phim nhựa, Thẩm Mộng bắt đầu cảm giác được người đầu tiên viết lên bức tường này.
Đảo ngược thời gian, lập tức trở về tới mấy chục năm trước, Thẩm Mộng rốt cuộc thấy được người kia, đó là một nữ sinh, nữ sinh là đang cười, cô dùng một cây bút Mark* viết tên mình lên bức tường, đằng sau tên mình còn viết một câu cẩn thận.
(*马克笔 thường gọi là bút Mác hay Macker, là bút dạ gốc cồn, được sử dụng phổ. biến, trong vẽ manga và tranh minh hoạ. Đây là loại bút được yêu. thích: bởi rất nhiều hoạ sĩ trẻ trên toàn thế giới bởi sự tiện dụng,. và khả năng vô[ hạn của chúng. Marker có khả năng giúp; bản vẽ thể hiện trên giấy giống như được vẽ máy tính, với màu sắc rõ ràng, sắc nét, khả năng blend màu,…)
Áo blouse trắng đến chói mắt, nữ sinh cười đậy nắp bút lại, ngâm nga bài hát rời đi, nhìn qua tốt đẹp hài hòa, chỉ một chốc sau, Thẩm Mộng liền thấy không khí vặn vẹo, một đứa bé đen nhánh xuất hiện trên tường, nó đang y y nha nha nói gì đó, nó ghé vào tên của nữ sinh, chỉ chốc lát sau, trên tường liền tiếp nối một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoan nghênh về nhà.
Tên là một loại chú, hiện tại phương pháp để khống chế những thứ chú này đã biến mất rồi, nhưng ở vạn năm trước, cho dù là nhân loại hay là yêu quái, ai cũng không dám dễ dàng nói ra tên của mình, chớ đừng nói chi là ghi tên của mình lên tường, quả nhiên vẫn là do thời đại thay đổi, sinh hoạt bình thường khiến cho nhân loại cùng yêu quái đều mất đi lòng cảnh giác.
Thẩm Mộng không thể nói được rốt cuộc chuyện này xem như tốt hay là không tốt.
Đứa bé đen nhánh nằm sấp ở bức tường, một lúc sau mới y y nha nha chui vào trong bức tường, tiếp theo lại có người viết tên, dòng chữ phía sau đều là tự động xuất hiện, như vậy có phải đã nói rõ, cho dù tới hiện tại, Ước nguyện hài nhi kia vẫn còn ở bên trong bức tường này hay không?
Mở mắt, lòng bàn tay Thẩm Mộng phun ra một ngọn lửa màu đỏ, nhanh chóng lan khắp bức tường trước mặt, chờ hắn đặt tay xuống, bức tường kia cũng đã bị ngọn lửa đốt thành màu đỏ, ngọn lửa lượn lờ, chỉ chốc lát sau hắn liền nghe được tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Một đứa bé đen như mực chui ra từ trong bức tường, mở ra cái miệng không có răng, gào rống về phía hắn giống như một con chó nhỏ, nhìn qua sắc lệ nội tra*, không có tính uy hiếp chút nào, đây chính là Ước nguyện hài nhi.
(*色厉内茬 miệng cọp gan thỏ, bề ngoài cường ngạnh bên trong hèn nhát yếu ớt.)
Thẩm Mộng không để ý đến uy hiếp của nó, lấy ra một mảnh giấy từ trước ngực, mảnh giấy này là hồ sơ học sinh của Ngũ Thanh Hòa, phía trên dán hình của cậu, Thẩm Mộng ngồi xổm xuống, chỉ vào người trên tấm ảnh, “Ngươi biết cậu ấy không?”
Không biết có phải nghe hiểu Thẩm Mộng đang nói gì hay không, Ước nguyện hài nhi vặn vẹo thân thể đen nhánh không ngừng lui về sau, kéo ra từng vệt màu đen trên mặt tường, Thẩm Mộng nhàn nhạt liếc nó, “Nói.”
Vừa dứt lời, giống như trọng lực trong thiên địa bị điều khiển, Ước nguyện hài nhi rú thảm bị cứng rắn ép xuống đất, *rắc* một tiếng, làn da đen nhánh của nó bắt đầu vỡ vụn, lộ ra nội tạng héo rút đen như mực bên trong. Ước nguyện hài nhi lớn tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc lan tỏa ra chung quanh, Thẩm Mộng ngồi xổm xuống nắm lấy đứa nhỏ đang kêu khóc thảm thiết dưới đất, bực bội muốn bóp chết thứ này, hắn chán ghét mấy tiếng khóc lóc này.
“Anh đang làm gì đó? Anh có nhân tính hay không! Vậy mà lại khi dễ một đứa con nít!” Tiếng kêu xuất hiện ở sau lưng, Thẩm Mộng xoay người, phát hiện là một cô gái mặc váy dài màu xanh, cô gái nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, cả người dập dờn sinh mệnh lực (*生命力) xanh biếc, đây là một bụi cỏ đuôi chó thành tinh.
Nếu là cỏ đuôi chó, vậy gọi cô là Tiểu Thảo đi.
Bóp lấy cổ của nó, Thẩm Mộng ác liệt siết chặt ngón tay, tiếng khóc la của Ước nguyện hài nhi càng lớn hơn nữa, “Ngươi quản được ta sao?”
“Các ngươi… nhân loại các ngươi đều là thế này! Quá ghê tởm, nó chỉ là một đứa bé mà thôi!” Tiểu Thảo hô lớn, rồi lại vọt qua, yêu lực của tiểu gia hỏa này rất thấp, có lẽ là trong lúc vô tình mới tu luyện thành tinh, lần trước Thẩm Mộng cảm nhận được cũng là cô, cô gái nhỏ kia phồng mặt tay đấm chân đá, xu thế muốn cướp đi đứa bé trong tay Thẩm Mộng.
Dùng một ngón tay đè lại trán cô, Thẩm Mộng nghiêng đầu, “Tiểu nha đầu, ta hỏi ngươi, ngươi ở chỗ này đã bao lâu rồi?”
“Thả ta ra! Đồ khốn! Mau buông ta ra, ngươi là đồ khốn khi dễ trẻ con!” Tiểu Thảo ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không bắt được cũng không trốn được, giống như có thứ đồ vật vô hình nào đó trói buộc cô, hạn chế hành động của cô.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi ở chỗ này bao lâu rồi, ta sẽ thả ngươi ra.” Cái tay kia của Thẩm Mộng lắc lắc Ước nguyện hài nhi, “Còn có, ngươi biết thứ này là gì không?”
Hỏi trong chốc lát Thẩm Mộng rốt cuộc xác định, bụi cỏ đuôi chó này không biết cái gì, hóa hình cũng chỉ mới một hai năm, bởi vì sinh trưởng ở nhân gian, hoàn toàn không biết gì về Yêu giới, hơn nữa, bởi vì Yêu lực quá yếu, cô thậm chí không cách nào phân biệt nhân loại cùng yêu quái.
Tiểu Thảo khóc dữ dội, Thẩm Mộng cũng không để ý đến cô, cô phải tự mình học được cách phân biệt nhân loại cùng yêu quái, bằng không thì, tiểu yêu quái nhỏ yếu như cô gái này, sớm muộn sẽ bị thương tổn. Xách cổ Ước nguyện hài nhi trở lại bên bức tường, không chú ý tới bị đồ vật này cắn một cái vào cổ tay.
Máu đỏ tươi nháy mắt chảy ra từ cổ tay, Thẩm Mộng hít hà một hơi, Ước nguyện hài nhi phát ra tiếng cười quỷ dị, chậm rãi bò vào trong tường, ánh mắt tràn đầy tức giận, Thẩm Mộng chụp tay lên tường, *bùm* một tiếng, ngọn lửa nổ tung, cả bức tường trước mặt bốc cháy dữ dội.
Theo tiếng kêu thảm thiết của Ước nguyện hài nhi, tất cả hóa thành hư không, toàn bộ chữ viết trên bức tường biến mất, một lần nữa biến thành một bức tường sạch sẽ, còn Tiểu Thảo, cô đã bị yêu khí tràn đầy vừa rồi làm cho choáng váng, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng...
“Ngươi, ngươi là yêu quái?” Giọng Tiểu Thảo run rẩy, không chỉ là giọng nói, cả bụi cỏ của cô đều đang run, khủng bố dâng lên từ trong lòng cô, cô nhớ tới mấy lời đồn mình nghe được, một số yêu quái là ăn đồng loại để gia tăng thực lực của mình.
Ngọn lửa tắt, Thẩm Mộng nhíu mày, mới vừa rồi, hắn cảm giác được một chút đồ vật, đó là một loại mãnh liệt muốn ăn, không ngừng kêu la chết đói, Ước nguyện hài nhi liền ra đời ở chỗ đó, chỗ đó như một gian phòng sách, còn đổ nát hơn nơi này.
Đột nhiên, hắn thu tay về, quay đầu nhìn về phía cầu thang, Chu Húc đang đứng ở bậc thang, nhìn hắn không chớp mắt, khóe miệng còn mang theo ý cười, khi Thẩm Mộng nhìn qua thì xoay người bỏ chạy.
Hắn đuổi theo, nhìn thấy Chu Húc đứng trong một căn phòng trống ở lầu ba, đối diện là một bóng đen sắp tan biến.
“Tôi không nghĩ tới thầy Thẩm vậy mà lại là một yêu quái, một yêu quái sinh hoạt ở thế giới loài người, thật đúng là mới nghe lần đầu.” Ngón tay Chu Húc chỉ bóng đen trước mặt, màu đen chợt lóe ở đầu ngón tay, bóng đen liền hóa thành một làn khói đen tan đi.
Chu Húc cười vô cùng không có ý tốt, “Thầy Thẩm, nếu như tôi nói chuyện này ra, sẽ như thế nào?”
“Liên quan rắm gì đến cậu.” Thẩm Mộng khinh thường, “Tôi là người hay yêu đều không có bất kỳ quan hệ gì với cậu, cũng sẽ không có quan hệ tất yếu gì đó.”
“Ồ?” Chu Húc đối mặt với Thẩm Mộng, “Đầu tiên, sự kiện này rõ ràng là chỉ về phía yêu quái, đương nhiên anh với tôi cũng biết cái gọi là yêu quái kia nhưng thật ra là bộ hài cốt đen như mực của một đứa bé, nhưng loài người không biết.”
“Nếu như vào lúc này, để cho bọn họ biết được, thầy Thẩm thật ra là một yêu quái, anh đoán, bọn họ sẽ nghĩ thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.